Sau Trọng Sinh, Thái Tử Phi Chỉ Muốn Làm Cá Muối

Chương 12: Phong thưởng



Edit: Hà Thu

Truy phong tước vị không phải là chuyện nhỏ, phải lệnh trăm quan bàn bạc tại Thượng thư, rồi báo cáo với Hoàng đế, cùng Trung Thư xin thảo chiếu chỉ dụ, sau đó lại do môn hạ xét duyệt lại, cuối cùng giao cho Hoàng đế chỉ thị ban hành sắc lệnh chính thức.

Sau khi ban hành mệnh lệnh xuống cũng phải mất mười ngày nửa tháng để hoàn thành một quy trình.

Uất Trì Việt cũng biết việc này không vội vàng được, nhưng hắn cũng không gấp. Dù sao thì Thẩm thị cũng sẽ an phận ngồi ở trong nhà, sẽ không mọc thêm hai cái cánh để bay ra ngoài được.

Hắn nằm mơ cũng không bao giờ biết được, ngay trong ngày hai mươi này, hai nhà Ninh Thẩm đã trao đổi thiếp canh* cho nhau, tìm quán chủ Vân Quy đạo trưởng ở Sơn Dương để xem bát tự.

* Mảnh giấy ghi năm tháng, giờ sinh của đôi trai gái, trước khi ăn hỏi hai bên trao cho nhau.

Vân Quy đạo trưởng dùng danh tiếng của Sơn Dương làm bảo chứng, Ninh gia Thập nhất công tử và Thẩm gia thất nương hai bên bổ sung cho nhau, rất xứng đôi vừa lứa, hai vợ chồng vui vẻ hòa thuận, con cháu nối dõi tông đường quây thành đàn thành đống.

Ninh nhị phu nhân hết sức vui vẻ, liền hứa tặng tượng cho chùa một trăm bức tượng Thái Thượng Lão Quân, hai bên tả hữu một đôi Kim Đồng Ngọc Nữ.

Quán chủ tươi cười rạng rỡ, lại bói thêm một quẻ, nói rằng ngày rằm tháng sáu là ngày tốt lành hiếm có, rất thích hợp để thực hiện nghi lễ nạp cát*.

* Theo hôn nhân truyền thống từ xưa, tục cưới hỏi phải trải qua 6 lễ: Lễ nạp thái, Lễ vấn danh, Lễ nạp cát, Lễ nạp chính, còn gọi là lễ nạp tệ. Lễ thỉnh kỳ, tức là lễ xin cưới. Lễ thân nghinh (có nơi còn gọi là thành nghênh).

Còn lễ nạp cát ở đây có nghĩa là sau khi nhà trai đã chọn được ngày lành, sẽ chuẩn bị lễ đến báo cho nhà gái.

Ninh gia nghe nói tổ chức chuyện hôn sự càng sớm càng tốt, trong lòng cực kì vui mừng.

Thẩm lão phu nhân dù vẫn tiếc nuối, nhưng cửa vào cung đã đóng lại, ván cũng đã đóng thuyền nên đành phải chặt đứt tưởng niệm.

Từ khi Thẩm Nghi Thu quyết định chuyện chung thân đại sự cho đến nay, thỉnh thoảng nghĩ đến ứng cử viên cho Thái Tử Phi vẫn chưa được quyết định, trong lòng không khỏi có chút bất an, sợ rằng duyên phận kiếp trước sẽ không rõ ràng, độc dược vẫn chưa được loại bỏ. Đợi tới khi sự việc trôi qua hơn nửa tháng, lúc này mới cảm thấy an tâm một chút.

Sau buổi nạp cát lễ, hôn sự này mới tính là thật sự định ra.

Gia đình thế gia đặt nặng nhất là chuyện mặt mũi, Thẩm lão phu nhân tuy không cam tâm nhưng cũng không thể làm ra việc phá hủy lời hứa được.

Ngày hôm đó sáng sớm, Thẩm Nghi Thu đã đi Thanh Hoè viện để thỉnh an tổ mẫu.

Đang cùng một đám huynh đệ, tỷ muội khoanh tay đứng ở trong hậu đường. Nghe tổ mẫu răn dạy tới mức buồn ngủ, chợt nghe một âm thanh sột soạt ở màn cửa vang lên, tia ánh ban mai ấm áp vàng kim vọt chiếu vào đám người bên trong từ đường, mọi người đều mừng rỡ.

Thẩm lão phu nhân dừng lại câu chuyện, nhìn ra phía ngoài thì thấy nha hoàn trong viện của mình - Hải Đường.

Nàng tiểu tỳ luôn cẩn thận ổn trọng nay trên mặt lại mang thần sắc lo lắng hốt hoảng.

Thẩm lão phu nhân cau mày, lạnh lùng nói:

- Có chuyện gì? Còn hấp tấp như vậy?

Hải Đường ổn định hơi thở, nhưng trong giọng nói vẫn còn chút run rẩy:

- Bẩm lão phu nhân, trong cung có mấy vị trung quan...

Nghe xong lời này, đám đông đồng loạt nhìn về phía Thẩm tam nương, chuyện nàng đi theo Thẩm lão phu nhân dự hoa yến, cả nhà trên dưới không có ai là không biết.

Có thể lúc đầu còn chưa rõ, nhưng ngày ngày nhìn thấy nàng mặc quần áo vải gấm, sa tanh trong cung đình đi rêu rao khắp nơi, ai cũng đều biết cháu gái yêu của Thẩm lão phu nhân là Thẩm tam nương tử được lọt vào mắt xanh của Hoàng hậu và Thái tử, sắp lên như diều gặp gió.

Lúc này nghe nói người trong cung tới, ai cũng ngầm hiểu là vì Thẩm tam nương mà tới.

Thẩm Tam Nương sắc mặt như ánh nắng chiều đỏ bừng, cúi đầu nhưng lại vươn tay đỡ lấy một cặp trâm vàng trên thái dương - từ khi nàng trở về từ vườn Phù Dung, trên đầu như mọc thêm ra cặp trâm này, chưa một ngày nào gỡ xuống.

Thẩm Nghi Thu và Thẩm lão phu nhân lại nghĩ khác với mọi người.

Trong cung làm việc, coi trọng nhất là ổn thỏa thể diện. Nếu hoàng hậu có ý mời Thẩm tam nương vào cung, trước tiên phải tuyên triệu Thẩm lão phu nhân để nói mọi chuyện trước, đảm bảo không xảy ra biến cố gì, sau đó mới ban hành sắc tứ hôn chứ không thể nào tới cửa truyền chỉ như vậy.

Thẩm lão phu nhân nói:

- Trung Quý nhân hiện đang ở đâu?

Hải Đường nói:

- Đại Lang quân đã đón bọn họ vào chính điện, nói mời lão phu nhân và Thất nương tử đến nhận phù văn.

Lời vừa nói ra, những người khác cũng chưa kịp nói gì, chỉ nghe Thẩm Tam Nương thất thanh hỏi:

- Cái gì? Thất Nương? Có phải là nhầm lẫn gì rồi không?

Các tiểu lang quân cùng tiểu nương tử trong phòng nhìn nhau, khe khẽ xì xào, lập tức bên trong từ đường liền ồn ào những tiếng bàn luận.

Thẩm tứ nương cùng Thẩm bát nương chụm đầu ghé tai, trên mặt là cười trên sự đau khổ của người khác. Gần đây Tam đường tỷ đã trở thành người mà bọn họ ghét nhất, ngay cả Thẩm Nghi Thu cũng bị gạt sang một bên.

Thẩm lão phu nhân nặng nề mà ho khan một tiếng, nhóm tiểu bối lập tức im lặng.

Thẩm tam nương sắc mặt đỏ bừng, không còn dám lên tiếng nữa, mắt nhìn chằm chằm vào Thẩm Nghi Thu, giống như là vị Thất đường muội này thiếu nàng trăm quan tiền.

Thẩm Nghi Thu so với nàng càng không hiểu gì. Chuyện này với nàng thì có gì liên quan?

Trong lòng nàng hoàng mang nhưng trên mặt lại không có biểu hiện gì, dù sao cũng không có khả năng hạ chiếu ban hôn, nàng lại không làm điều gì phạm pháp, có gì mà phải sợ?

Thẩm lão phu nhân phân phó nói:

- Thất nương nhanh đi thay quần áo đi.

Thẩm Nghi Thu vâng một tiếng, hành lễ rồi lui ra ngoài.

Bên trong từ đường, ánh mắt của mọi người cũng đuổi theo tới, người hâm mộ cũng có, người nghiền ngẫm suy nghĩ cũng có, đến cả người ghen ghét cũng có luôn.

Thẩm lão phu nhân nhìn hết thần sắc của đám tiểu bối ở trong mắt, âm thầm lắc đầu. Mỗi người trong nhà đều có tính cách khác nhau, vinh hoa phú quý, được sủng hay không đều là do ông trời định đoạt.

Đôi khi nhìn những đứa con cháu này, bà liền cảm giác như mình đang đối nghịch với trời đất. Mưu toan ngăn cơn sóng dữ, nhưng đều là những việc làm vô ích.

Có vẻ như Tam lang đã đem nốt một tia phúc khí cuối cùng của Thẩm gia đi theo rồi, bây giờ tất cả những thứ còn lại đều trở nên tầm thường.

Thẩm Nghi Thu trở về phòng, thay một thân y phục lăng la thường mặc khi gặp khách. Lại gọi Tương Nga chải lại búi tóc cho nàng một lần nữa, đeo một cặp trâm vàng đính đầy lá sen rất đẹp. Sau đó nàng đến Thanh Hoè viện cùng tổ mẫu tập hợp, cùng nhau đi hướng về trước viện.

Vào đến chính điện, liền thấy rèm cao, trong đại sảnh có hai vị thái giám trung niên đang ngồi, đại bá* của nàng là Thẩm Cảnh Dật ngồi ở dưới cùng.

* Anh trai của bố - là bác ấy mọi người.

Trong hai vị thái giám, một người là quen biết kiếp trước của Thẩm Nghi Thu, trưởng lão thái giám Lai Ngộ Hỉ ở bên cạnh Uất Trì Việt, người còn lại lớn hơn một chút, dung mạo tử tế hơn một chút, nhìn quần áo trang sức thì có lẽ là tứ phẩm hoạn quan, chắc là người bên cạnh hoàng đế.

Thẩm Nghi Thu nhìn biểu hiện thân thiện ấm áp của hai người, sau đó lại nhìn thân phận của người tới, liền đoán được ý tứ ban thưởng, đặc biệt kêu một tiếng khuê trung tiểu nương tử, nhất định nguyên nhân là bởi vì phụ thân của nàng.

Suy nghĩ của nàng thay đổi thật nhanh, nàng đoán là vì Hà Tây đại thắng mà tới.

Biết nguyên nhân, nàng yên lòng chỉnh đốn trang phục mà hành lễ:

- Tiểu nữ tử bái kiến hai vị trung quan.

Hai vị thái giám cũng đang đánh giá hậu bối của vị Trung tĩnh hầu này.

Bọn họ đã quen với cảnh giàu sang vinh hoa trong cung, thấy nhiều mỹ nữ, nhưng dáng vẻ thiếu nữ trước mặt này vẫn khiến bọn họ kinh ngạc.

Làn da mềm mại trắng nõn, phảng phất giống như là mặt nước trong suốt sóng sánh, ngũ quan cân đối, mái tóc đen như lông quạ dưới ánh mặt trời lại hiện lên màu xanh, một màu rất hiếm thấy.

Không cần biết sắc mặt bình thường như thế nào, với làn da trắng tóc đen như thế này thì đúng là một vẻ đẹp hiếm có, lại nói ngũ quan của Thẩm Thất Nương còn đẹp hơn cả làn da và mái tóc của nàng nữa.

Đặc biệt là đôi mắt phượng long lanh như nước, đuôi mắt dài hơi nhếch lên, trong mắt như ẩn ẩn có móc câu khiến người ta không dám nhìn kỹ.

Lai Ngộ Hỉ âm thầm suy nghĩ, mọi người đều nói Quách Hiền phi lúc trẻ là người đẹp có một không hai trong lục cung, con gái Quách Cửu nương lại là đệ nhất mỹ nhân kinh thành. Nhưng theo hắn thấy, họ so với mỹ nhân trước mặt này đúng là còn kém xa.

Lại nói Thẩm gia cũng rất coi trọng thân phận, đem giấu nàng trong khuê phòng. Nếu không đệ nhất mỹ nhân Quách Cửu nương sợ là phải thoái vị để nhường lại cho nàng rồi.

Rất hiếm thấy cô nương nào vừa sinh ra đã trong sáng, xinh đẹp nhưng lại có phong thái tự nhiên, không có nửa phần nhăn nhó như thế này.

Lại Phùng Xuân thầm nghĩ, đây mới chính xác gọi là "thu thủy vi thần ngọc vi cốt *".

* Tạm dịch: Tinh thần như nước mùa thu, thân như ngọc cốt.

Hai vị thái giám nhìn tới mức sững sờ, nhưng may là họ vẫn nhớ rõ trách nhiệm nặng nề của mình.

Người trung quan xa lạ đứng dậy, hắng giọng nói:

- Xin hãy quỳ xuống nhận lệnh.

Thẩm lão phu nhân, Thẩm Nghi Thu và Thẩm Đại Lang cùng nhau quỳ xuống.

Thái giám lấy phù văn ra, lớn tiếng đọc:

- Ban cho Thẩm Cảnh Huyền danh hiệu "Thụy tước chiếu". Thẩm Cảnh Huyền chiến đấu anh dũng, làm trụ cột của đất nước. Lấy tài học thế, đảm nhiệm kiêm văn võ. Trấn thủ biên quan, uy danh vang dội. Mang lòng trung nghĩa, hy sinh bản thân để trả thù cho nước nhà. Đất nước ghi nhớ công ơn, mong muốn an ủi linh hồn của Trung tĩnh hầu. Nay đặc biệt ban thưởng cho kỳ mẫu cùng nữ quyến hai trăm tấm lụa, vải gấm đủ kiểu, hai mươi mảnh ruộng đất tốt ở kinh kỳ.

Thẩm lão phu nhân vô cùng vui vẻ, dẫn trưởng tử cùng tôn nữ bái tạ thánh ân.

Thẩm đại lang vừa nghe thấy thái giám đọc chiếu thư, huyết dịch sôi trào, đang chờ mong tới lượt mình, nhưng đáng tiếc vị quan trung cất sắc lệnh không nhắc tới hắn dù chỉ là nửa chữ.

Nhìn thấy cháu gái Thẩm Nghi Thu nhận được bao nhiêu phần thưởng mà mình chẳng có gì, không khỏi từ vui mừng chuyển sang tức giận.

Mẫu thân thì cũng thôi đi, Thẩm thất nương đã sắp xuất giá rồi, những tiền tài ruộng đất này không phải sẽ về tay người ngoài hết hay sao.

Hắn thân là đích trưởng của Thẩm gia, bây giờ chỉ ở Thái Thường tự làm chức quan lục phẩm nhàn tản. Hoàng đế giống như người đã chết, ban thưởng cho hai người phụ nhân, lại keo kiệt không ban thưởng cho hắn một chức quan nào, chẳng bằng không phong thưởng còn hơn.

Đang tức giận, chợt nghe vị thái giám kia nói:

- Hoàng hậu nương nương cùng Thái tử điện hạ vô cùng cảm kích sự cao thượng của Trung tĩnh hầu nên có thêm một phần ban thưởng khác. Đây là tấm lòng của trung cung cùng Đông cung, mời lão phu nhân và Thẩm tiểu như vui vẻ nhận cho.

Thẩm đại lang vừa dấy lên một chút hy vọng, nghe xong lời này giống như bị tạt một gáo nước lạnh.

Thẩm Nghi Thu nghe thấy hoàng hậu cùng thái tử cũng có bạn thưởng, trong lòng đột nhiên nhảy lên một cái.

Nàng cố kiềm chế sự thấp thỏm, đi theo tổ mẫu quỳ lạy tiếp chiếu rồi tạ ơn.

Sau khi hành lễ, một đám tiểu thái giám khiêng phần thưởng tiến vào trong viện.

Chỉ riêng mấy trăm tấm lụa tơ tằm cũng phải mất nửa ngày mới mang vào được, ngoài ra còn có mấy chục hương liệu và dược liệu hảo hạng, bộ ấm trà, đồ dùng bằng vàng ngọc khí ngoạn, dựng chất thành đống như đồi núi trong đại sảnh.

Thẩm đại lang đứng ở một bên nhìn, hai mắt nóng đến muốn bốc khói.

Hai tên thái giám vừa đi, tin tức cũng như mọc cánh mà bay khắp nơi trong Thẩm phủ.

Thẩm tứ nương nghe nói Thẩm thất nương vận khí tốt như vậy, trong lòng vừa hận vừa có chút vui mừng.

Ban thưởng cho nhiều như vậy thì như thế nào? Tiền cưới nhiều thì thế nào? Còn không phải chỉ có thể gả cho Ninh gia, gia thế còn không bằng một vị quan tầm thường sao?

Mà Thẩm tam nương giờ này đang trốn ở trong phòng vụng trộm lau nước mắt. Sau khi nghe được tin tức này, không thèm lo lắng hai mắt sưng như quả bồ đào nữa, lập tức nín khóc mỉm cười. Đôi điền trâm trên đầu vừa mới cất vào hộp lúc nãy lại được lấy ra nhìn thấy ánh sáng mặt trời.

—————

Gia tộc Thẩm gia nhận được nhiều bạn thưởng như vậy, đương nhiên là phải vào cung tạ ơn.

Sáng sớm hôm sau, Thẩm Nghi Thu đi theo tổ mẫu đến Bồng Lai cung để yết kiến.

Xe ngựa của Thẩm gia dừng lại trước cửa thành Hưng An phía Tây Nam cung, một người hầu trong phủ Hoàng hậu đến bái kiến, Hoàng hậu niệm tình Thẩm lão phu nhân có tuổi rồi nên được đặc cách cho hai người được ngồi bộ liễn*.

* Ghế ngồi có người khiêng.

Thẩm lão phu nhân tạ ơn rồi ngồi lên bộ liễn.

Thẩm lão phu nhân sợ cháu gái nhiều năm chưa được vào cung sẽ đi sai đường, nhưng nhìn thấy nàng ngữ khí bình tĩnh thoải mái không sợ hãi, trong lòng bà kinh ngạc tột độ.

Dung mạo khí chất tính tình đều rất tốt nhưng suốt ngày cứ một bộ mặt không quan tâm gì hết, giống y như mẫu thân nàng.

Bà cháu hai người đều mang hai tâm tư khác nhau, ngồi bộ liễn băng qua một quãng đường dài, đi qua cổng Ngân Đài, vượt qua kho bạc, cuối cùng thì đi vào hậu cung Vĩnh ngõ phía trước.

Vĩnh ngõ phía bắc, chính là nơi mà Thẩm Nghi Thu rất quen thuộc.

Nàng ở hậu cung này sáu năm, mỗi một cành cây ngọn cỏ, một viên gạch hay viên đá đều giống như người quen của nàng vậy.

Bộ liễn nhẹ nhàng lay động một cái, Thẩm Nghi Thu cũng như là đi vào giấc mộng, cung điện quen thuộc, đài các cùng các hành lang lướt qua bên người nàng, gợi lên rất nhiều chuyện cũ, khiến nàng sinh ra rất nhiều cảm xúc khác nhau.

Ngay tại khoảnh khắc Thẩm Nghi Thu xuất thần, bộ liễn liền dừng lại.

Nàng ngước mắt nhìn lên, trong con đường nhỏ bên trái, một đội nhân mã trùng trùng điệp điệp đang hướng nàng đi tới.

Cầm đầu là mười trên thị vệ, eo giắt bội đao, mơ hồ có thể nhìn thấy phía sau một bộ liễn tám người khiêng, sau nữa còn có một đại đội tuỳ tùng đi theo.

Chỉ cần nhìn thoáng qua, Thẩm Nghi Thu đã biết cái kiểu bày binh bố trận này là do thái tử hắn nghĩ ra.

Thật sự đúng là oan gia ngõ hẹp, hoàng cung to như vậy nhưng hết lần này tới lần khác đều gặp nhau tại ngõ nhỏ này.

Thẩm Nghi Thu một bên oán thầm, một bên hạ liễn, dứt khoát quỳ xuống bên đường, hận không thể đem mặt vùi vào trong đất, chỉ mong Uất Trì Việt mau chóng đi qua.

Ai ngờ trời xanh phụ lòng người, chỉ nghe thấy một giọng nói trầm thấp quen thuộc xuyên qua tấm vải gấm màu tím của bộ liễn vọng ra:

- Người phía trước là ai?