Sau Trọng Sinh, Thái Tử Phi Chỉ Muốn Làm Cá Muối

Chương 147: Phiên ngoại bốn



Edit: Hà Thu

Có vết xe đổ của Uất Trì Khuyết Đức, nên lúc này đế hậu bàn bạc đặt tên nhũ danh cho con, không dám nói cái gì mà trăng tròn với trăng khuyết nữa, chỉ sợ lại khiến đứa nhỏ thiếu hụt gì đó thì nguy to.

Bọn họ rút ra kinh nghiệm xương máu, cho nên đứa bé thứ hai được đặt là a Mãn.

Trong lòng hai người đều muốn có đứa con gái. Thứ nhất là vì đã có một đứa con trai, thêm một đứa cũng không thấy hiếm lạ nữa. Thứ hai là sợ đi tiếp vào vết xe đổ, lỡ đâu lại sinh ra đứa giống như Uất Trì Khuyết Đức, Thẩm Nghi Thu sợ sẽ không quản nổi.

Nhưng ông trời lại không toại lòng người, đứa bé thứ hai sinh ra, lại tiếp tục là một hoàng tử.

Hưng mà tính tình của Uất Trì nhị lang lại khác một trời một vực so với huynh trưởng hắn. Từ nhỏ hắn đã đặc biệt an tĩnh, cho hắn một quả cầu nhỏ nhiều màu sắc, hắn có thể một mình lăn lộn chơi hết nửa ngày.

Uất Trì Khuyết vốn tưởng rằng a nương sinh ra đệ đệ là để chơi cùng với hắn, nhưng ai ngờ người đệ đệ này lại không vui chút nào. Cả ngày ngoài trừ ăn thì chính là ngủ, nếu không thì một mình nằm chơi quả cầu hoặc chuông lục lạc. Đi đường không đi được, cũng chẳng nói gì hết. Có một hắn tò mò vén tã lên xem xét, hắn liền khóc "oa oa" rõ to, làm hại hắn bị a nương mắng.

Không bao lâu sau, hắn liền mất đi hứng thú đối với người đệ đệ này.

Uất Trì Tiểu Mãn bớt nghịch ngợm, mới đầu khiến cho đế hậu hết sức vui mừng, âm thầm cảm thán trời xanh có mắt. Có lẽ là do nhìn thấy bọn họ bị Đại lang giày vò quá thảm, nên lúc này mới đưa tới Nhị lang ngoan như vậy, đền bù cho tâm huyết hai năm nay của bọn họ.

Đến thiên tử cũng không nhịn được cảm khái:

- Nhị lang thực sự là ngoan tới mức khiến người khác đau lòng mà.

Lúc này Uất Trì Khuyết đang treo trên cổ hắn, suýt chút nữa là siết chặt hắn đến mức ngất đi rồi.

Mọi việc của Uất Trì a Mãn đều không khiến cha mẹ phải bận tâm, chỉ có một chuyện hơi khiến người khác lo lắng. Chính là dù hắn đã được hai tuổi nhưng vẫn không chịu mở miệng nói chuyện, cũng không quá thích phản ứng người khác.

Thẩm Nghi Thu quan tâm, không tránh khỏi suy nghĩ lung tung:

- Lúc Đại lang chưa đến một tuổi đã mở miệng gọi cha nương cùng ma ma rồi, Nhị lang không phải là bị làm sao...

Uất Trì Việt an ủi nàng:

- Đứa nhỏ trước sau gì cũng sẽ mở miệng thôi, không sao đâu. Dành nhiều thời gian để dạy nó chút, sớm muộn gì cũng sẽ nói chuyện. Nhị lang tuy chưa biết nói, nhưng rất thông minh mà.

Hắn nói với con trai nhỏ:

- A Mãn, chỉ xem lư hương ở đâu?

Uất Trì Mãn nhấc mí mắt lên nhìn phụ thân một chút, lại cúi đầu xuống, tiếp tục chơi chuông ngọc lục lạc của mình.

Uất Trì Việt thừa dịp hắn chưa kịp chuẩn bị liền nhanh tay đoạt lấy chuông lục lạc, đung đưa trước mắt hắn:

- Chỉ vào lư hương đi, cha sẽ trả lại chuông lục lạc cho con ngay lập tức.

Uất Trì Mãn nhìn chằm chằm chuông lục lạc một lát, lại cúi đầu xuống, nhặt con cá vàng nhỏ dưới địa y bên cạnh người lên tiếp tục chơi.

Nếu nhanh như vậy mà đã nản lòng thì không phải là Uất Trì Việt nhân trung long phượng*. Hắn lại nghĩ ra một kế, gọi cung nhân mang bút mực giấy nghiên tới, vẽ một con chó cùng một con mèo nhỏ, sau đó hỏi:

* *Nhân trung long phượng: Rồng phượng giữa loài người, ý chỉ người kiệt xuất, tài giỏi giữa những người bình thường.

- A Mãn, con nhìn xem, đâu là con hổ?

Uất Trì nhị lang tôn quý nâng mí mắt lên, ban cho cha hắn ánh nhìn vào bức tranh. Vừa nhìn vào đó, trong đôi mắt đen như mực của tiểu hài tử hiện ra sự hoang mang hàng thật giá thật.

Thẩm Nghi Thu không nỡ nhìn, liền ôm đứa nhỏ lên, liếc Uất Trì Việt một cái:

- Con nó có ngốc hay không, chẳng lẽ người làm mẹ như ta lại không biết sao?

Uất Trì a Mãn chỉ không biết nói chuyện thôi, còn hắn không những không ngốc, mà còn cực kì nhạy bén nữa.

Lúc hắn được một tuổi rưỡi, Uất Trì Uyên có một lần tới làm khách. Chơi với đứa nhỏ được nửa ngày, hắn cảm khái với Uất Trì Việt:

- A huynh, lần này mọi người đặt tên cho lão nhị là không đúng rồi. Đại lang là thiếu đạo đức, còn đứa này chính là cái hũ nút.

Uất Trì Việt tẩm cho tên đệ đệ lắm mồm này một trận, cũng không để lời nói của hắn ở trong lòng.

Hắn suy tư kiểm điểm lại, cảm thấy bản thân dạy dỗ đứa con trai thứ hai không được chú trọng như đứa thứ nhất. Đầu tiên vì trưởng tử là Thái tử, thứ hai là Uất Trì Khuyết Đức không thể mặc kệ được. Nhị nhi tử không khiến người khác phải lo, nên dễ dàng bị xem nhẹ.

Nghĩ đến đây, hắn liền cố ý mang theo a Mãn ở bên người nhiều hơn. Đứa nhỏ này có chút sợ người lạ, đi theo hắn gặp được nhiều người hơn cũng tốt.

Vì vậy mỗi khi Uất Trì Việt đi ngoại thư phòng xử lý chính vụ, cũng thỉnh thoảng mang theo đứa con trai thứ hai. Cũng không phải hắn không muốn mang Thái tử theo, chỉ là Uất Trì Khuyết quá ầm ĩ, căn bản không chịu ngồi yên, không giống như a Mãn. Lúc hắn ngồi vào bàn lý chính hoặc thảo luận chính sự với triều thần, thằng bé sẽ yên lặng ngồi chơi trong bình phong, chỉ cần để một tiểu thái giám trông coi là được.

Lần đầu tiên Uất Trì a Mãn ở miệng nói chuyện là lúc được hai tuổi rưỡi.

Cuối cùng Uất Trì Việt cũng biết cái gì gọi là một tiếng hót vang dội làm lòng người dậy sóng.

Hoàng hôn ngày hôm đó, Uất Trì Việt ôm con trai về Huy Chương cung dùng bữa tối, Thẩm Nghi Thu hỏi con trai theo thường lệ:

- A Mãn, hôm nay chơi có vui không?

A Mãn ngoan ngoãn gật đầu, bên miệng hiện ra núm đồng tiền nhàn nhạt. Hắn không giống huynh trưởng có khuôn mặt tựa tựa mẫu thân, nhưng cũng không nói ra được là giống cha hay nương. Nhưng đôi mắt đào hoa rõ ràng kia thì lại giống phụ thân như đúc.

Theo thời gian Uất Trì a Mãn lớn lên từng chút một, đôi mắt đao hoa này cũng càng giống a da hắn khi còn bé, luôn khiến Thẩm Nghi Thu nhớ tới thiếu niên lúc nhỏ nhìn thấy trong cung, trong lòng cũng vì thế mềm nhũn ra.

Thẩm Nghi Thu đi qua ôm con trai, lại hỏi:

- A Mãn ở trong thư phòng cha chơi gì thế?

Nàng thường xuyên hỏi hắn đủ các loại vấn đề, nhưng cũng không trông cậy vào việc hắn thực sự trả lời mình. Không ngờ lần này, Uất Trì a Mãn yên lặng quay đầu nhìn phụ thân một hồi, bỗng nhiên nói:

- Giả bát, phường lăng gấm mới ra loại vải mới, đưa một trăm tấm tới Bình Khang Phường*.

*Kỹ viện lớn nhất Trường An, dành cho ai quên =))

Câu nói rõ ràng mạch lạc, lưu loát không đứt quãng.

Thẩm Nghi Thu kích động không thôi:

- A Mãn nhà chúng ta biết nói chuyện rồi sao?

Sau đó nàng lập tức lấy lại tinh thần, nhìn về phía Uất Trì Việt, mặt trầm xuống:

- Con nói lời này là có ý gì?

Uất Trì Việt ngượng ngùng nói:

- Chuyện nhỏ không đáng nhắc tới. A Mãn biết nói chuyện rồi, còn quan tâm những cái kia làm gì chứ?

Thẩm Nghi Thu giao con trai vào tay bảo mẫu, trừng mắt nhìn nam nhân một cái:

- Đi vào đây nói cho rõ ràng!

Uất Trì Việt biết nếu lúc này còn che giấu, không khỏi khiến Hoàng hậu suy nghĩ lung tung, liền nhắm mắt nói:

- Nàng còn nhớ chuyện ở Khánh Châu không...?

Việc này nói ra rất dài dòng, giải thích rõ ràng thì tốn khá nhiều sức lực, Uất Trì Việt không tránh khỏi lại phải tự thân thể hiện rồi trình bày phát huy một hồi. Hoàng hậu thì không phải không tin, thậm chí nàng còn cảm thấy, mình cũng nên thưởng chút gì đó cho vị Ngọc Hoàng tiểu quan kia mới được.

Thật lâu sau, hô hấp của Thẩm Nghi Thu dần bình tĩnh lại, ửng hồng trên gương mặt vẫn chưa rút đi, nàng lười biếng nói:

- Nên đứng dậy rồi...

Uất Trì Việt ôm lấy nàng từ phía sau, không cho nàng cử động.

Thẩm Nghi Thu đánh lên mu bàn tay của hắn:

- Bọn nhỏ còn đang chờ chúng ta tới dùng bữa đấy...

Uất Trì Việt tựa cằm vào vai nàng, bờ môi dính sát lên cổ nàng:

- Đợi qua thời gian bận rộn này, chúng ta tranh thủ tới Ly Sơn chơi mấy ngày đi.

Thẩm Nghi Thu lúc này chính là lúc lười biếng nhất, ngay cả đầu ngón tay cũng không muốn nhúc nhích chút nào:

- Hai đứa bé còn quá nhỏ, mỗi lần đi đâu đều vô cùng lỉnh kỉnh. Đại lang thì nháo nhào ầm ĩ, Nhị lang còn tranh giường...

Uất Trì Việt đánh gãy lời nàng:

- Không mang theo bọn hắn, chỉ hai người chúng ta thôi.

Hắn dùng ngón tay dài quấn quấn mấy lọn tóc của nàng vòng quanh ngón tay, thấp giọng dụ dỗ bên tai nàng:

- Nàng không muốn thử một chút sao...

Mặt Thẩm Nghi Thu đỏ bừng, xoay người đẩy lồng ngực hắn ra:

- Đâu phải chưa từng thử qua.

Uất Trì Việt nghiêm túc nói:

- Suối nước nóng không giống, không thoải mái bằng.

—————

Uất Trì Việt nói "đợi qua thời gian bận bịu này", mà thời gian này thường thì ít thì là mấy tháng, lâu là một năm. Đợi tới khi bọn họ thực sự khởi hành, đã là mùa đông năm thứ hai.

Đây vẫn là lần đầu tiên Thẩm Nghi Thu rời xa hai đứa nhỏ tận mấy ngày. Xe ngựa vừa mới lái ra khỏi cửa bắc Thái Cực cung, nàng đã bắt đầu lo lắng cho Uất Trì tiểu Khuyết cùng Uất Trì a Mãn.

Uất Trì Việt cũng nhớ con trai, nhưng vừa quay đầu nhìn sang thê tử, liền nhận ra hai người có thể ở một mình rảnh rỗi năm sáu ngày mà không có ai quấy rầy, lại cảm thấy vô cùng vui sướng. Ngày thường chính vụ bận rộn, lại muốn tự mình dạy dỗ hai đứa con trai, nên thực sự không dành được bao nhiêu thời gian cho nhau.

Từ lần trước xém chút chết vì bệnh, hắn cũng không dám tiêu hao tinh lực quá độ cũng không dám thức trắng đêm không ngủ. Ăn uống sinh hoạt thường ngày tiết chế đi rất nhiều, hàng ngày đều phải uống canh sâm không rời tay, chuyện giường chiếu đương nhiên cũng phải thu liễm bớt đi một chút. Bởi vì đã từng nhìn thấy bộ dáng dứt từng khúc ruột của Tiểu Hoàn, nên hắn tiếc mạng mình hơn bất cứ ai.

Nghiêm túc tính toán lại, thì hình như từ lúc mang thai Nhị lang, bọn họ chưa từng tùy ý lần nào.

Uất Trì Việt ôm lấy vai Hoàng hậu nhẹ giọng ấm ủi nàng, trong lòng thầm tính toán, lần này nhất định đền bù cả thiếu sót của mấy năm qua vào.

Hai năm trước Thái thượng hoàng đã được di dời về Hưng Khánh cung trong thành Trường An, những người mặc đạo bào, đầu đội mũ hoa sen, cùng nhóm cung nhân ở trên núi Vân Sơn đầy sương mù đã không thấy đâu nữa. Ở đây chỉ còn giữ lại một lão thái giám cùng lão cung nhân vẩy nước quét nhà quét sân, trông coi bảo vệ.

Tới Hoa Thanh cung, hai người vẫn ở tại Thiếu Dương viện như trước. Hồ nước nóng nơi này tuy không lớn bằng chính điện, nhưng năm đó đã đến ở qua, bể tắm nước nóng dùng rất an tâm.

Từ lúc vào Hoa Thanh cung, hai người cơ hồ không đi ra khỏi hồ nước nóng cùng tẩm điện. Mãi cho đến ngày thứ ba, Uất Trì Việt mới nói:

- Có muốn cưỡi ngựa đi dạo trong núi một chút không?

Lúc này thắt lưng với xương sống Thẩm Nghi Thu đều đã mỏi nhừ, chỉ muốn nằm nghỉ ngơi nửa ngày. Nhưng khó khăn lắm mới có một lần rời cung giải sầu, mấy ngày liền cứ ở lì trong viện mãi cũng thật đáng tiếc, liền cố gắng vực dậy tinh thần, rời giường thay quần áo.

Hai người thay sang trang phục cưỡi ngựa rồi khoác thêm áo lông chồn, sau đó dẫn theo tùy tùng đi lên núi.

Trải qua mấy năm rèn luyện, tài cưỡi ngựa bắn cung của Thẩm Nghi Thu không được coi là tài giỏi, nhưng cũng miễn cưỡng xem như thành thạo. Nhưng vừa mới trải qua hai ngày hai đêm, nàng thật sự là không cưỡi nổi ngựa, chỉ có thể ngồi chung một con ngựa với Uất Trì Việt giống như năm đó.

Bên ngoài trời đông giá rét, Thẩm Nghi Thu bị hắn quấn chặt trong áo lông chồn, chỉ chốc lát sau đã thấy buồn ngủ.

Uất Trì Việt cảm giác được thân thể nàng nghiêng đi, liền để cho nàng tựa vào trong ngực mình.

Mí mắt Thẩm Nghi Thu nặng trĩu, bất tri bất giác ngủ thiếp đi.

Không biết trải qua bao lâu, Thẩm Nghi Thu cảm thấy có người đang xoa nhẹ vành tai mình. Nàng mơ màng tỉnh lại, dụi dụi hai mắt nhìn quanh bốn phía. Bọn họ đang ở trong một sơn cốc, cảnh vật xung quanh có chút quen thuộc.

Nàng rất nhanh liền nhớ ra, đây là bên ngoài của sơn cốc bí ẩn năm đó. Nàng che miệng ngáp một cái:

- Thì ra là nơi này.

- Nhận ra rồi?

Uất Trì Việt điềm nhiên như không có việc gì nói:

- Từ lâu ta đã muốn về thăm lại nơi này.

Thẩm Nghi Thu không nghi ngờ gì, trong mắt hiện ra một chút hoài niệm:

- Lần trước còn có Nhật tương quân cùng thỏ xám nhỏ nữa. Ay da, đáng lẽ cũng nên mang theo bọn chúng tới đây mới phải.

Uất Trì Việt thầm nghĩ đời nào hắn chịu mang theo bọn chúng chứ, nhưng trên mặt lại không biểu hiện ra:

- Đi thôi.

Thẩm Nghi Thu thấy hắn còn mang theo một cái túi, hiếu kì hỏi:

- Chàng đem theo gì vậy?

Uất Trì Việt nói:

- Bánh ngọt hoa quả.

Một túi bánh ngọt hoa quả lớn như thế, là tính ở đây bao nhiêu lâu? Thẩm Nghi Thu ngờ vực.

Hai người vẫn như cũ dọc theo con đường năm đó đi vào trong cốc, xuyên qua sơn động chật hẹp, liền tìm được sơn cốc nhỏ ấm áp như mùa xuân kia.

Sau nhiều năm xa cách, hoa lá cỏ cây trong sơn cốc vẫn như thế, chỉ là cây đào trên bờ hồ lại lớn thêm một chút.

Thẩm Nghi Thu ngồi trên sườn cỏ dốc, nói với Uất Trì Việt:

- Chàng mang theo quả gì thế? Để ta xem nào.

Dứt lời liền cởi cái túi ra.

Mở ra xem xét, chỉ thấy bên trong có một bọc nhỏ xíu mứt cùng mật ong chanh yên ít ỏi, còn lại là khăn lược cùng đủ loại quần áo để thay.

Thẩm Nghi Thu lúc này mới biết mình bị lừa, kẻ này từ lúc mới bắt đầu đã mang tâm tư xấu.

Còn đang buồn bực, cánh tay dài của nam nhân đã quấn lấy từ phía sau, hô hấp ấm áp phun vào tai nàng.

Hai cánh tay hắn ôm không được tính là chặt, nhưng Thẩm Nghi Thu lại cảm thấy giống như bị dính chặt vào mạng nhện, không có cách nào động đậy được. Chỉ có thể nhìn ngón tay thon dài linh hoạt với khớp xương rõ ràng của hắn từng chút từng chút cởi bỏ thắt lưng nàng...

Sau lưng Thẩm Nghi Thu chống lên tảng đá trắng bên bờ hồ, hai mắt nhắm chặt, trước mắt có đốm sáng không ngừng lập lòe lắc lư, bên tai là tiếng nước ào ào. Tiết tấu nhịp nhàng rung động, rồi càng lúc càng nhanh, nhanh đến mức khó có thể tin, nàng nhịn không được mà cắn vào cánh tay của chính mình.

Uất Trì Việt dừng lại, lật người nàng lên, rút cánh tay nàng đặt ra sau lưng.

Hàm răng Thẩm Nghi Thu buông lỏng, liền lập tức có âm thanh phát ra. Nam nhân phía sau dừng lại, tiếp đó là một trận phong ba bão táp, dường như muốn ép hết các âm thanh của nàng ra ngoài.

Không biết qua bao lâu, Thẩm Nghi Thu nằm sấp trên bờ đá trắng rồi mở mắt ra, cổ họng khát khô, trước mắt là ngôi sao lấp lánh.

Uất Trì Việt cúi người, cách lớp sa y ướt đẫm hôn lên lưng nàng:

- Tiểu Hoàn, nàng nói xem đứa con thứ ba của chúng ta nên đặt tên là gì?

Thẩm Nghi Thu nào còn sức lực nghĩ đến cái này, uể oải đáp:

- Nói sau đi...

Uất Trì Việt hơi híp mắt lại:

- Không bằng gọi nó là tiểu Đàm đi.