Sậu Vũ

Chương 7: Cơn mưa thứ bảy – Lấy nước



Cuộc thi hùng biện tiếng Anh của trường diễn ra vào thứ sáu tuần này, Thuỷ Tinh vẫn còn thời gian là bốn ngày để chuẩn bị.

Trước lúc đó, cô sắp xếp lại hết một lượt bài thi của tất cả các môn trong kỳ thi lần này, nhưng hôm qua khi Trương Tự Lập giảng bài, Thuỷ Tinh vẫn nhớ bài thi môn hoá của mình đặt trên bàn mà, thế nhưng sau đó bạn học bên cạnh đụng vào cô một cái, Thuỷ Tinh nhất thời vội vội vàng vàng lo giấu tờ giấy trắng viết đầy tên của Thịnh Nghi kia đi, vậy nên hoàn toàn quên mất bài thi hoá để ở đâu, may mà Trương Tư Lập chỉ yêu cầu từng học sinh sửa lại những chỗ sai của mình mà không yêu cầu nộp lại bài thi.

“Tinh Tinh, đừng tìm nữa.” Hết tiết tự học buổi sáng, Tịch Duyệt vỗ vai Thuỷ Tinh, cô cầm bình nước lên, “Mình đi lấy nước đây, cậu muốn đi cùng không?”

Thuỷ Tinh gật đầu.

Tịch Duyệt cầm bình nước lên, nói tới chuyện cuộc thi hùng biện tiếng Anh lần này chia thành hai hạng mục đó là nhóm đơn và nhóm đôi, bởi vì nhân số không đủ nên các giáo viên lại kéo thêm mấy học sinh chuyển cấp thẳng của trường Phụ Trung Tây Thành vào, trong đó có cả Tịch Duyệt.

“May mà có cậu.” Khẩu ngữ của Úc Tình không tốt, từ trước tới nay không bao giờ tham gia những hoạt động như thế này, Tịch Duyệt thích những hoạt động tập thể, cô ấy tự nhiên khoác lấy cánh tay của Thuỷ Tinh, cùng cô đi ra khỏi lớp, “Nếu như chỉ có một mình mình, thì còn lâu mình mới tham gia, đặc biệt là nhóm hai người vô cùng vô cùng thảm.”

“Sao lại thảm?”

“Ngày nào buổi chiều tan học xong cũng phải ở lại trường để tập luyện tăng cường.” Tịch Duyệt nói được một nửa, đột nhiên nhớ ra hình như Thuỷ Tinh đăng ký tham gia nhóm đôi, lập tức hỏi cô, “Có phải cậu đăng ký luôn cả nhóm đơn với nhóm đôi rồi không?”

Thuỷ Tinh ừ một tiếng. Cô sợ lần thi này sẽ có sơ xuất gì đó, cô không thể nào tham gia thi cùng với Thịnh Nghi được, vì để đảm bảo khỏi rủi ro, Thuỷ Tinh lập tức đăng ký cả hai hạng mục.

“Cậu rút khỏi hạng mục thi nhóm đôi đi.” Tịch Duyệt lay lay Thuỷ Tinh, “Cậu không biết đâu, đàn chị của mình năm ngoái tham gia cuộc thi theo hạng mục nhóm hai người, chính miệng chị ấy nói với mình là có thể trốn được thì cứ trốn, trường học chẳng biết sắp xếp chút nào, năm nào cũng không cho phép lập nhóm trước, toàn là cá nhân hùng biện trước, đợi chọn xong nhân số, xác nhận xong rồi sau đó mới tiến hành sắp xếp các nhóm nhỏ, cứ lề mà lề mề thế đấy, tập luyện rất phiền phức.

Hai người đi trên hành lang, Tịch Duyệt vẫn muốn nói tiếp, kết quả lại đụng phải Hướng Tư Nguyên, cậu đi cùng một nam sinh khác ra ngoài, đang đứng tụ tập bên cạnh máy nước lọc, cậu vẫy tay với hai cô gái.

Tịch Duyệt nhìn thấy họ, bảo Thuỷ Tinh đi lấy nước trước.

Thuỷ Tinh đáp lại một tiếng, cô cầm theo một bình lấy nước màu xanh lam nhạt, không giữ nhiệt, cơ bản hầu như tiết nào cũng uống một nửa, một nửa còn lại pha thêm với nước nóng, vừa hay đủ độ ấm.

Người xếp hàng lấy nước rất nhiều, Thuỷ Tinh đứng ở hàng cuối cùng, đưa mắt là có thể nhìn thấy Hướng Tư Nguyên ở phía bên trên, cậu lấy một chiếc túi nhỏ đựng đồ từ trong túi áo ra, đặt nó vào lòng bàn tay của Tịch Duyệt.

“Bột trà sữa.” Hướng Tư Nguyên nói.

Phía bên trên có âm thanh reo hò, Tịch Duyệt đẩy đồng phục của từng người một, bảo bọn họ đừng nói chuyện nữa.

“Hướng Tư Nguyên, sao cậu giống hệt với Úc Tình vậy, còn dỗ dành Tịch Duyệt uống nước, cậu nhìn Thịnh Nghi nhà người ta kìa, hai tai không thèm nghe chuyện bên ngoài, một lòng vùi đầu vào chuyện học tập.”

Thuỷ Tinh nghe thấy tên của Thịnh Nghi, cô lập tức muốn quay đầu, nhưng lại cố gắng nhẫn nhịn không động đậy, nhưng ánh mắt lại càng nhìn lâu hơn vài phần. Nam sinh đang nói chuyện để kiểu tóc húi cua, đôi mắt khi cười lên cong cong, cậu ta đang cố ý trêu Tịch Duyệt muốn giành lấy bột trà sữa trong tay cô ấy, nhưng còn chưa kịp chạm tới thì cậu ta đã bị Hướng Tư Nguyên tét cho một cái vào mu bàn tay, cậu ta rụt tay về.

“Cậu định làm gì đấy?” Hướng Tư Nguyên hỏi cậu ta.

Lý Trạch Húc quen biết với tất cả bọn họ, cậu ta hậm hực thu tay về, rồi lại nói thêm mấy câu rằng Hướng Tư Nguyên đúng là đồ thiên vị, biết Tịch Duyệt không thích uống nước liền đổi cách khác để dỗ cô ấy uống nước, cậu ta ấm ức nói bình thường mình chơi bóng xong khát nước Hướng Tư Nguyên cũng không thèm đau lòng cho cậu ta, Thuỷ Tinh không quay đầu, phía sau vai cô truyền tới từng trận từng trận cười.

Lý Trạch Húc lấy khuỷu tay huých nhẹ Hướng Tư Nguyên: “Vẫn là Nghi Nghi của chúng ta tốt nhất, dạo gần đây vừa phải kiểm tra lại vừa phải chuẩn bị cho cuộc thi hùng biện, nhưng hôm kia tôi bảo với cậu ấy bài thi hoá lần này bị làm nhăn rồi, Nghi Nghi của chúng ta không nói hai lời, chiều hôm qua liền tới gặp Trương Tam để lấy đề mới.”

“Bài thi hoá lần này của cậu ấy chẳng phải được điểm tuyệt đối sao?”

“Điểm chú ý của cậu bị lệch rồi à, vế trước của câu nói là tôi bảo với cậu ấy bài thi hoá bị nhăn rồi mà.” Khuỷu tay của Lý Trạch Húc đặt trên người Hướng Tư Nguyên, “Cậu thử nói xem cậu ấy đòi Trương Tam thêm một tờ bài thi mới là muốn đưa cho ai đây?”

Tịch Duyệt trợn mắt lườm cậu ta một cái.

“À đúng rồi.” Lý Trạch Húc cầm bình nước vẫn chưa được rót nước, cậu ta kiễng chân, lướt qua Tịch Duyệt nhìn những người đứng đằng trước, tầm mắt dừng lại trên bóng lưng của Thuỷ Tinh, “Người kia có phải học sinh mới chuyển tới lớp các cậu không? Chẳng phải cậu tới cùng cậu ấy sao, bảo cậu ấy cũng giúp chúng tôi lấy nước đi?”

“Cậu coi người ta là cái gì vậy?” Tịch Duyệt mặc dù miệng thì nói như vậy thôi nhưng tay thì đã nhận lấy bình nước rồi, cô ấy cúi đầu, lại nhìn thêm lần nữa, “Sao mà một mình cậu dùng tận ba cái bình thế?”

“Tôi, Hướng Tư Nguyên, còn có cả Thịnh Nghi nữa.”

Thuỷ Tinh không nhịn được mà quay đầu lại, Lý Trạch Húc thấy cô nhìn qua, tuỳ tiện vẫy tay chào hỏi, lại đẩy Tịch Duyệt một cái: “Lấy nước nhanh lên, lấy nước nhanh lên, tôi và Hướng Tư Nguyên đang đợi để uống đây.”

“Đúng là phục các cậu luôn đấy.”

Tịch Duyệt vừa nói vừa đi tới, hàng người xếp hàng chờ lấy nước rất nhanh, chẳng mấy chốc đã đến lượt Thuỷ Tinh rồi, Tịch Duyệt đứng lên bên cạnh Thuỷ Tinh, cô ấy đặt ba chiếc cốc lên trên phần đầu của máy nước nóng trước sau đó lấy bình của Hướng Tư Nguyên ra trước. Thuỷ Tinh đã rót xong bình nước của mình rồi, tay cô nắm chặt lấy thân bình nước, không biết có phải do tiết trước uống nhiều nên nước bị ít đi không mà cảm giác lấy nước lần này rất nóng, cách một lớp vỏ bình, cái nóng lan thẳng tới đầu quả tim.

Tầm mắt của cô lại chăm chú nhìn lên phần đỉnh của cây nước nóng lạnh, vẫn còn hai chiếc bình nữa, một chiếc là bình giữ nhiệt màu đen đậm, chiếc còn lại là bình trong suốt, không biết cái nào mới là của Thịnh Nghi đây.

Trước mắt là lớp hơi trắng nóng hầm hập, bên tai là tiếng nước róc rách, Tịch Duyệt bỗng nhiên gọi cô: “Tinh Tinh, mình lấy nước không kịp, cậu có thể giúp mình một bình được không?”

Thuỷ Tinh ngây người một chút, phía sau máy nước nóng vẫn còn rất nhiều người đang xếp hàng, cô vốn đang nghĩ nên mở miệng như thế nào đây, không ngờ bây giờ chẳng cả cần kiếm cớ nữa, Thuỷ Tinh lập tức đáp một tiếng: “Được.”

Cô hơi nghiêng mắt nhìn Tịch Duyệt, Thuỷ Tinh biết ở đây Tịch Duyệt nói là một bình nhưng không phải thật sự chỉ có thể lấy một bình, bình nước của Hướng Tư Nguyên rất sâu, Tịch Duyệt lát nữa còn phải pha bột trà sữa mới lấy được, xé túi bột ra sẽ rất tốn thời gian, cô ấy có thể xem như giúp đỡ nhiều thêm một lần, cô ấy có thể không cần gấp gáp, nhưng Thuỷ Tinh vẫn đang chạy đua với thời gian, cô sợ không bao giờ còn cơ hội nữa, cũng sợ bản thân sẽ chọn lựa sai một trong hai chiếc bình này, thế là ngay sau đó, cô nảy ra một ý nghĩ đó là rót nước vào một bình xong cành nhanh thì có thể cành nhanh để rót bình tiếp theo.

Nước nóng lại bốc khói nghi ngút, cuối cùng Thuỷ Tinh cũng rót xong hai bình nước. Nhịp tim vốn đang đập dồn dập cũng từ từ dễ chịu hơn, Thuỷ Tinh cúi đầu, Tịch Duyệt đợi Thuỷ Tinh đóng xong nắp bình, rồi một tay cô ấy xách theo ba chiếc bình, quay đầu đi tới đưa cho bọn Hướng Tư Nguyên, Thuỷ Tinh đi theo sau cô ấy, trong lòng ôm bình nước của cô và Tịch Duyệt, còn cách khoảng ba bước nữa thì cô dừng lại.

“Của cậu đây, của cậu, suốt ngày chỉ biết sai vặt người khác là tài.” Tịch Duyệt không kiên nhẫn nhét hai chiếc bình nước vào tay Lý Trạch Húc.

Ánh mắt của Thuỷ Tinh chăm chú nhìn tay của Lý Trạch Húc, cô vẫn đang nghĩ xem rốt cuộc chiếc nào mới là của Thịnh Nghi, lòng bàn tay nong nóng, cảm giác tiếp xúc với chiếc bình trong suốt ban nãy vẫn còn lưu lại trên đầu ngón tay mà chưa tan đi.

“Tôi nào có sai khiến cậu đâu, đây chẳng phải là bạn học mới của lớp cậu lấy nước giúp sao?”

“Cũng chẳng biết nhìn xem là vì nể mặt ai.” Tịch Duyệt nói.

Lý Trạch Húc cười, không phản bác cô ấy nữa, cậu ta đi vượt qua, cách xa khỏi Tịch Duyệt, rồi lại dùng một tay nâng chiếc bình giữ nhiệt màu đen đậm kia lên, vẫy tay với Thuỷ Tinh: “Nước nóng, cảm ơn nhé.”

Không cần đích thân đi lấy nước nóng, được người khác đưa đến tận tay, đúng là không giống nhau.

Lý Trạch Húc xách theo chiến lợi phẩm về lớp, lập tức ngồi xuống vị trí trước mặt Thịnh Nghi, đặt chiếc bình trong suốt sang một bên, không để vững nên thân bình trực tiếp đổ xuống.

Thịnh Nghi ngồi trên ghế, mặt bàn của bàn học không bằng phẳng, bình nước một đường lăn thẳng tới chỗ anh, anh đưa tay ra thuận thế dựng thân bình nước lên, nó không bị đổ xuống nữa, vỏ bình nóng hôi hổi.

Anh quét mắt nhìn Lý Trạch Húc, đặt bình nước sang phía góc bên trái của bàn học.

“May quá, may quá.” Lý Trạch Húc thở phào một hơi, hai khuỷu tay chống lên bàn của Thịnh Nghi, phát hiện anh đang làm đề, “Cũng có xảy ra chuyện gì đâu, ánh mắt cậu đừng có hung dữ như vậy chứ. Đừng làm đề nữa, có thời gian để suy nghĩ cách giải đề, không bằng cậu đoán thử xem bình nước này là ai rót đi?”

Thịnh Nghi không có hứng thú, đến cả mắt cũng lười nâng lên, anh vẫn tiếp tục viết.

“Đoán không ra đúng chứ?” Không đợi Thịnh Nghi trả lời, Lý Trạch Húc đã không nhịn được nữa mà khoe khoang trải nghiệm đi lấy nước của mình ban nãy: “Hê hê, nói cho cậu biết vậy, là học sinh mới chuyển đến của khối chúng ta đấy.”

Bàn tay đang giải đề của Thịnh Nghi khựng lại, tầm nhìn của anh hơi nghiêng sang, nhìn tới góc trên bên trái của bàn học. Chiếc bình nước trong suốt, bởi vì khúc xạ của ánh sáng nên thân bình xuất hiện một chiếc cầu vồng rất nhạt.

Lý Trạch Húc cũng không phải mới quen Thịnh Nghi ngày đầu tiên, hoàn toàn miễn dịch với thái độ lạnh nhạt hờ hững này của anh, nên nói gì thì tiếp tục nói cái đó: “Hay lắm, mới được bao lâu đâu? Thế mà Tịch Duyệt đã làm thân được với cậu ấy rồi, hai người tay nắm tay tới lấy nước, đúng lúc ấy gặp được tôi với Hướng Tư Nguyên, tôi liền vứt bình nước cho hai người họ rót luôn.”

Thịnh Nghi hiếm có khi lại đáp một tiếng.

“Cậu không biết đâu, học sinh mới chuyển tới thật sự rất rụt rè, nhìn dáng vẻ kiểu ngoan ngoãn… Này, cái này là?”

Lý Trạch Húc nói được một nửa, nhanh mắt nhìn thấy tờ bài thi đang đặt trên bàn của Thịnh Nghi.

“Là bài thi của cậu sao? Có thể sai nhiều như thế này được á.” Lý Trạch Húc chỉ nhìn thấy từng vòng từng vòng bút đỏ khoanh tròn, định vươn tay ra cầm bài thi trên bàn anh lên xem là đề gì, nhưng bài thi lại bị Thịnh Nghi nhanh tay thu lại.

“Đề này khó.” Anh đưa tay nhét bài thi vào trong ngăn bàn.

Lý Trạch Húc thật sự sợ rồi, cậu ta còn chưa từng nghe thấy Thịnh Nghi nói thứ gì đó khó bao giờ nên càng muốn xem hơn, nhưng ngặt nỗi anh giấu rất kỹ, chỉ có thể nhoài người cố gắng nhìn vào trong ngăn bàn.

“Làm xong rồi cho cậu xem.”

“Hả?”

Thịnh Nghi sợ cậu ta ở lại đây lâu thì sẽ nhìn thấy thật: “Hôm trước chẳng phải cậu nói bài thi hoá bị nhăn sao?”

Lý Trạch Húc không biết tại sao anh lại nhắc tới chuyện này, cậu ta nghi hoặc nhìn anh, chỉ nơm nớp sợ Trương Tự Lập lại đột nhiên thành lập nhóm nhỏ gì đó, cảnh giác nói: “Nói cái này làm gì?”

Thịnh Nghi lấy bài thi của mình từ trong ngăn bàn ra, đưa cho cậu ta: “Của tôi cho cậu.”

Lý Trạch Húc chưa kịp nói thêm mấy câu với Thịnh Nghi thì bạn học khác đã gọi cậu ta ra ngoài hóng gió trước rồi, không gọi theo Thịnh Nghi là bởi vì tất cả mọi người đều biết Thịnh Nghi không thích náo nhiệt, nên ít khi gọi anh đi cùng, bình thường nói với anh mấy câu thôi đã khó rồi.

Chỗ ngồi lại chỉ còn một mình Thịnh Nghi, lúc này anh mới lấy bài thi của Thuỷ Tinh ra.

Tờ bài thi lúc ban đầu vốn nhăn nhúm, bây giờ đã được anh vuốt thẳng rồi. Kiến thức nền tảng môn tự nhiên của Thuỷ Tinh quả thực rất yếu, có lúc cách giải đúng rồi nhưng cân bằng phương trình lại sai, có lúc đến cả cách giải cũng sai luôn. Thịnh Nghi vì đã viết vào bài thi lúc ban đầu của cô, nên vốn muốn lấy một tờ đề khác để mô phỏng lại nét bút của Thuỷ Tinh, chép lại cho cô một tờ khác, anh viết xong trang đầu tiên lại cảm thấy kỳ quái, vậy nên dứt khoát chỉ làm phẳng tờ bài thi thôi, không biết liệu Thuỷ Tinh có để ý tới chữ viết của anh hay không.

Nhịp tim đập dần dần gấp hơn.

Thịnh Nghi cụp mắt, tầm nhìn lại chăm chăm vào chiếc bình nước ở góc trên bên trái của bàn học, anh đưa ray ra cầm bình nước tới, nắm nó trong bàn tay, cảm giác nóng rất dễ chịu.

Bình nước này là cô rót cho anh, mặc dù cô cũng không biết nó là của anh. Thịnh Nghi lăn lăn thân bình, lòng bàn tay nóng lên, lan thẳng lên đến nỗi hình như tai anh cũng biến thành màu đỏ.