Say Ai Ngoài Say Em

Chương 37: Tôi đau



Nói chuyện qua lại với Cố Hữu Thiên khiến cô chỉ muốn bốc hỏa. Căn bản anh ta cứ đinh ninh việc mình làm là đúng, chẳng hề biết điều suy xét mọi khía cạnh. Nhất Hạo Doanh vì chuyện cô sử dụng võ thuật trước mặt thuộc hạ của Uông Binh Thành mà buông lời trách móc. Trong khi mọi chuyện là do tên Cố Hữu Thiên đã đẩy cô vào bước đường này. Nếu cô đứng im trơ mắt nhìn thì e rằng Hạc Đệ đã phải bỏ mạng dưới những nhát dao điên loạn của bọn khốn kia.

Nghe Nhất Hạo Doanh nói, hiện tại Uông Binh Thành đã cho người điều tra lại về danh tính của cô. Cả ba của cô cũng được hắn ta ra lệnh cho đàn em lùng sục tìm kiếm. Nhưng sự thật người đàn ông đóng vai ba của cô cũng là thuộc hạ dưới trướng Nhất Hạo Doanh. Hiện ông ta đã trở lại hoạt động trong tổ chức với những phi vụ khác, Uông Binh Thành chắc chắn không thể điều tra thêm được gì về người "ba giả danh" của cô.

Cô trở lại bệnh viện, vừa bước vào phòng bệnh đã thấy anh đưa mắt nhìn cô. Cô chờ anh cả đêm qua nhưng anh chưa tỉnh lại, bỏ đi một lát thì anh đã tỉnh từ lúc nào.

- Anh còn đau nhiều không?

Cô ngồi xuống ghế cạnh giường bệnh. Do mất nhiều máu nên sắc mặt của Hạc Đệ đang rất xanh xao.

- Vẫn còn rất đau. Mà cô đi đâu vậy, lúc tỉnh lại tôi không thấy cô.

Bình thường anh rất mạnh mẽ, nhiều lúc còn cục súc, đôi khi nghiêm túc một cách khó hiểu. Vậy mà bây giờ lại tỏ ra yếu đuối, còn than với cô là vết thương rất đau, hình tượng này cô nhìn không quen mắt một chút nào.

- À, tôi xuống căn tin ăn sáng thôi.

Do anh mới phẫu thuật trưa hôm qua nên giờ chưa thể ăn được. Cô nhỏ nhẹ hỏi:

- Anh đói chưa? Tôi pha sữa cho anh được không?

Hạc Đệ nhìn cô rồi gật đầu, Y Thoa pha ly sữa nóng rồi cẩn trọng đỡ anh ngồi dậy.

- Đút tôi.

Cô ngớ người vài giây, vốn dĩ cô cũng không định để anh tự uống vì thấy anh đang khá yếu. Nhưng chín miệng anh bảo rằng muốn cô đúc mình uống sữa khiến cô phải đứng hình trước sự vô sỉ của anh.

- Được rồi, tôi đút anh.

Dù sao anh cũng vì cô mà bị thương, bây giờ xem như cơ hội để cô trả ơn anh vậy.

- Sao chúng ta thoát được bọn chúng vậy?

Cô đang thổi thìa sữa, nghe anh hỏi liền khựng lại, trong ánh mắt dấy lên nỗi hoang mang. Nghĩ kỹ lại cô cũng chẳng rõ anh có nhìn thấy lúc cô ra tay giải quyết bọn thuộc hạ của Uông Binh Thành hay không. Hạc Đệ thật sự không biết hay là anh đang cố tình hỏi để lắng nghe câu trả lời từ cô?

Tuy có chút đắn đo, ngập ngừng nhưng Y Thoa vẫn đành bịa lý do để thử xem phản ứng tiếp theo của anh.

- Sau khi anh bị thương vệ sĩ của anh đã đến kịp lúc để giải cứu chúng ta.

Anh nhìn thẳng vào mắt cô thái độ bình tĩnh rồi đáp lại một câu ngắn gọn:

- Ra là vậy à.

Cô thở phào một hơi nhẹ nhàng trong lòng: "May quá, vậy ra lúc đó anh ấy đã ngất đi nên không nhìn thấy".

- Cô sao vậy, đang nghĩ gì thế?

Cứ mãi mê suy nghĩ nên cô quên mất xung quanh. Câu hỏi của anh đã kéo cô trở lại thực tại, Y Thoa vội lắc đầu:

- Không có, anh mau uống sữa đi.

Nhớ đến sự việc ngày hôm qua anh lại tiếp tục đặt câu hỏi:

- Tôi thắc mắc tại sao Uông Binh Thành lại biết chúng ta đến ngọn đồi đó mà cho người đuổi theo.

Hơn ai hết cô là người biết rất rõ nguyên do nhưng lại không thể nói sự thật với anh được.

- Tôi cũng không rõ nữa, có lẽ chúng ta đã bị thuộc hạ của hắn theo dõi.

Anh gật gù cho qua chuyện, ngoài mặt thì có vẻ rất thuận tình với những điều cô đưa ra nhưng trong lòng Hạc Đệ nghĩ gì thì chẳng ai rõ được.

Cả ngày cô ở lại bệnh viện để chăm sóc anh, chợt Y Thoa phát hiện ra, dường như anh đang cố tình làm nũng, chuyện gì cũng gọi tên cô, còn ra vẻ đáng thương. Chỉ cần cô lớn tiếng một chút thì anh sẽ lập tức kêu đau, dáng vẻ quá đỗi vô sỉ.

- Tôi không cầm bát nổi, cô mau đút tôi đi.

Cô nhớ rõ anh bị thương ở sau lưng, nhưng sao bây giờ có vẻ như toàn thân của anh đều bị đau thì phải. Từ chuyện uống nước, đi vệ sinh đến cả cầm một bát cháo để ăn cũng không thể.

- Tôi bận gọt hoa quả rồi, anh tự ăn đi chứ.

Chỉ có mỗi việc tự múc ăn thôi mà anh cũng mè nheo đủ thứ, cô không biết là mình đang chăm sóc người bệnh hay là chăm trẻ nhỏ mè nheo.

- Tôi đau, tôi quá, cầm bát thôi mà vết thương cũng rất đau. Sao cô vô tâm vậy chứ? Tôi là vì ai mà bị thương đây?

Cô phòng má rồi thở một hơi bất lực, anh làm nũng muốn cô chiều chuộng không được nên bây giờ đâm ra kể công đủ thứ, còn lôi cả chuyện vì cô mà bị thương ra để được cô "phục vụ". Chỉ tiếc là bây giờ anh đang bị thương, nếu không chắc chắn cô đã đấm vào mặt của anh rồi.

- Anh...

Cô vừa định hóa thân thành bảo mẫu "hiền diệu" để đút anh ăn thì lại nghe tiếng mở cửa phòng. Dù chưa thấy người đâu nhưng giọng nói đã vang vọng trước:

- Anh hai à, sao lại ra nông nỗi này chứ?