Say Ai Ngoài Say Em

Chương 38: Bảo mẫu



Bóng dáng của Triệu Tường nhanh chóng xuất hiện, trong anh ấy rất khẩn trương hớt ha hớt hải vừa nhìn liền biết đang rất lo lắng cho anh.

- Sao em biết anh ở bệnh viện?

Anh ấy đến gần giường bệnh, nhìn thấy anh trai đã ngồi dậy được, trong lòng cũng nhẹ nhõm bội phần.

- Em nghe vệ sĩ của anh nói, thật sự quá nguy hiểm. Sao chú ba có thể làm ra chuyện như vậy chứ?

Sáng nay Triệu Tường đến dinh thự tìm Hạc Đệ và được vệ sĩ của anh thông báo về việc anh đã nhập viện do bị thuộc hạ của Uông Binh Thành đâm bị thương.

- Kẻ mất nhân tính như hắn ta chuyện gì mà không dám làm.

Trông thái độ của anh khi nhắc đến chú ruột, Triệu Tường liền nhận ra anh trai rất căm ghét hắn ta. Tình cảm giữa hai chú cháu xem ra khó có thể hàn gắn, nếu không muốn nói là rất nan giải.

Thấy bát cháo đang đặt trên bàn, cậu ấy quan tâm nên cất lời:

- Anh đang ăn sao?

Cô thấy Triệu Tường đến vào lúc này thì hai mắt sáng rỡ, lập tức cầm bát cháo lên đưa cho cậu ấy:

- Hạc Đệ nói vẫn còn đau nên không tự ăn được, hay anh giúp tôi đút anh ấy đi.

Anh ngỡ ngàng rồi đen mặc nhìn cô, vốn dĩ muốn nhõng nhẽo để được cô chiều chuộng, nào ngờ cô lại đẩy anh cho đứa em trai này. Phải chăng anh không đáng giá nên đã bị cô "hất hủi", nghĩ đến đây Hạc Đệ liền thấy tủi thân mà thêm yếu lòng.

- Được, cứ để tôi.

Triệu Tường vừa định đưa tay cầm lấy bát cháo thì anh liền nhìn cậu ấy rồi nghiến răng, hằn giọng nói nhỏ:

- Ai mượn em chứ?

Kèm theo lời nói đanh đá, anh liếc nhẹ mắt về phía cô, ẩn ý ra hiệu cho Triệu Tường, hiểu rõ "âm mưu" của anh hai, cậu ấy vừa bó tay vừa phải chấp thuận chiều theo.

- Tôi chợt nhớ ra mình còn có việc nên phải đi rồi. Nhờ thím chăm sóc anh hai giúp tôi.

Nghe em trai gọi cô bằng danh xưng chẳng hề lọt tai, Hạc Đệ liền trừng mắt chấn chỉnh:

- Đã nói là cô ấy không phải vợ của Uông Binh Thành!

Triệu Tường nhận ra bản thân mình đã lỡ lời, cậu ấy vội sửa chữa sai lầm:

- À, ý tôi là phiền cô chăm sóc anh hai, tôi giải quyết xong công việc sẽ quay lại.

Em trai vừa nói dứt câu, anh liền cục súc mà buông lời phũ phàng:

- Khỏi cần em quay lại, đi nhanh đi.

Vừa nghe tin anh hai bị thương, Triệu Tường đã vội vã chạy đến bệnh viện thăm anh. Nào ngờ Hạc Đệ xem cậu ấy như kỳ đà cản mũi, nói câu trước câu sau liền muốn đuổi em trai về. Triệu Tường cảm tổn thương vô cùng. Nhưng anh ấy chợt phát hiện ra, dường như anh trai mình có tình ý với Y Thoa. Trước đây anh cứ một mực muốn xua đuổi, bây giờ lại tận dụng cơ hội từng chút một để ở cạnh cô.

Dù đã cố gắng né tránh nhưng sau cùng cô vẫn không thoát được anh. Y Thoa thổi thìa cháo rồi nói:

- Mau ăn đi, tay anh có bị làm sao đâu mà cứ bắt đút thế.

Trông cô "dữ dằn" rất ra dáng nóc nhà quyền lực. Bây giờ nhìn vào còn thấy chẳng giống như cô đang ở nhờ nhà anh, hình ảnh Y Thoa rụt rè, nhút nhát, tha thiết cầu xin anh hãy giúp đỡ mình đã hoàn toàn tan biến. Tình thế lật ngược, bây giờ đến lượt anh tỏ ra mềm yếu, cứ bám dính lấy cô.

- Đâu phải bị thương ở lưng thì chỉ ở lưng đau thôi. Vết thương sẽ gây ảnh hưởng đến những bộ phận khác của cơ thể, cô không biết à?

Anh làm như chỉ có mỗi mình anh biết bị thương là gì. Thật ra từ trước đến nay cô cũng đã từng bị thương rất nhiều lần nhưng chưa bao giờ có biểu hiện lố lăng như anh.

- Đau đến mức không thể tự ăn được sao? Anh bị đau chứ có phải bị liệt đâu chứ?

Anh liên tục mè nheo để được cô chiều chuộng, nhưng Y Thoa cứ bác bỏ sự than vãn của anh và tỏ ra cứng rắn, phũ phàng khá giống với thái độ thờ ơ trước đây mà anh dành cho cô.

- Không biết, tôi đau, cô không đút thì cứ để tôi chết đói cũng được.

Cô lắc đầu bó tay, trông anh có khác gì một đứa trẻ đang mít ướt, làm mình làm mẩy vì không được chiều chuộng theo đúng ý.

- Đừng nói anh đang giận lẫy đấy? Không ăn thì thôi, để xem anh nhịn được bao lâu.

Nói rồi cô đặt bát cháo xuống bàn, ngày thường cô rất nhỏ nhẹ, dịu dàng, đột nhiên hôm nay anh làm nũng nịu một chút thì cô lại phũ phàng đến vậy. Nhưng Uông Hạc Đệ lắm trò nào chịu thua, anh chau màu, vẻ mặt nhăn nhó, tay chạm vào vết thương rồi kêu than:

- Ây...

Cô nhìn điệu bộ giả đau không thể chân thật hơn của anh mà chỉ biết bất lực. Nhưng dù sao anh cũng là vì cô mà bị thương, Y Thoa cầm lấy bát cháo, nhẹ nhàng thổi nguội rồi đưa đến miệng anh:

- Còn không mau há miệng ra.

Nghe cô buông lời cộc cằn anh xụ mặt môi càng mím lại:

- Sao cô lớn tiếng với tôi? Có khác gì bảo mẫu bạo lực đâu chứ.

Y Thoa thở một hơi trút bớt cơn chịu đựng trong lòng, chỉ có mỗi việc ăn thôi mà anh cũng làm cho phức tạp, đến cả cháo cũng sắp nguội rồi mà chưa ăn được bao nhiêu.

- Uông tổng à, anh mau há miệng ra để ăn cháo đi nào. Nhỏ nhẹ như vậy đã được chưa?

Tuy vẫn chưa hoàn toàn hài lòng, nhưng anh cũng miễn cưỡng đáp:

- Ừm, tạm được.