Say Ai Ngoài Say Em

Chương 49: Bẫy trong bẫy



Không chỉ có một mà đến tận nhiều người đàn ông cao to, trên mình khoác áo vest đen nghiêm trang, dáng đứng vững vàng sẵn sàng khiêu chiến. Đứng phía sau nhóm vệ sĩ uy nghiêm, Hạc Đệ nở nụ cười nhếch mép đầy khinh bỉ:

- Muốn bắt tao, bọn bây còn non lắm.

Nhìn anh tỉnh táo đối đầu với đám người của Nhất Hạo Doanh, cô liền nhanh nhạy nhận ra Hạc Đệ chỉ giả vờ say.

Đám côn đồ ngạc nhiên khi thấy anh đứng ngay trước mắt. Lúc này bọn người kia chẳng còn nghĩ đến việc lộ tẩy, chúng bộp chộp quay sang hỏi Y Thoa:

- Cô không cho hắn uống thuốc?

Bị đẩy vào tình cảnh khó xử, cô nhìn bọn chúng rồi lại hướng mắt nhìn anh, Hạc Đệ bước ra khỏi cửa, sau lưng anh vẫn luôn có nhóm vệ sĩ đang đứng sừng sững.

Hạc Đệ đưa tay nắm lấy cánh tay cô rồi kéo cô đứng sát cạnh anh. Trông anh rất bình thản, thậm chí còn chẳng thèm hỏi lại chuyện chúng vừa nói với cô. Y Thoa nghĩ rằng anh đã nhận ra cô và đám người kia có mối liên quan mờ ám nhưng anh vẫn cố tình làm lơ. Trong lòng anh đang nghĩ gì, cô thật sự không thể đoán được.

Trước câu hỏi từ bọn thuộc hạ, cô im lặng vì chẳng có câu trả lời. Thái độ do dự, sự lưỡng lự của cô đã bị tên cầm đầu phát giác, hắn nhận ra cô đã bắt đầu le lói ý nghĩ tạo phản.

Tên dẫn đầu chủ động cất lời, giọng nói hùng hổ, gương mặt nghiêm nghị, tuy câu từ không văng tục nhưng lại chứa đựng sự ép buộc rõ nét:

- Dù sao Uông tổng đã hiên ngang đối mặt, vậy bọn tôi cũng không ngại nói thẳng. Mảnh ngọc bội mà Uông tổng đang giữ thực chất thuộc về Nhất tổng. Để tránh hai bên xảy ra xung đột gay gắt, Uông tổng hãy mau hoàn trả lại báu vật cho chủ nhân thật sự sở hữu nó.

Ngay từ đầu anh đã đoán không hề sai, bọn chúng vẫn ngày ngày khao khát mảnh ngọc bội vô giá kia. Với một kẻ hám danh lợi và coi trọng tiền bạc, vật chất như Nhất Hạo Doanh, hắn chắc chắn sẽ tìm mọi cách để đoạt được vật quý hiếm.

- Nhất tổng của bọn bây muốn cướp của trắng trợn, thật quá vô lý. Chuyển lời đến lão ta, muốn lấy được mảnh ngọc bội thì chờ đến kiếp sau.

Nói rồi anh nắm tay cô, nhẹ nhàng kéo Y Thoa lùi bước cùng anh về sau. Nhóm vệ sĩ hiểu ý lập tức tiến lên phía trước vài bước. Bọn chúng thấy tình hình không ổn nên bắt đầu e ngại.

- Uông tổng, nếu cứ cố chấp như vậy thì anh chỉ chuốc phiền phức cho mình thôi, đừng trách ông chủ của bọn tôi không nể tình.

Anh không quan tâm lời chúng vừa nói, Hạc Đệ lạnh lùng đáp trả, cô ngước mắt nhìn anh, trong lòng không tránh khỏi lo lắng, hoang mang.

- Đây không phải là nơi để bọn bây tuỳ ý gây sự. Hơn nữa, chỉ cần một cuộc điện thoại thì cảnh sát sẽ lập tức ập đến, tới lúc đó, e rằng bọn bây có chạy đằng trời cũng không thoát được.

Chúng thừa biết Uông Hạc Đệ dám nói dám làm, đây tuyệt đối không chỉ là lời hăm doạ nhất thời. Ban đầu đám thuộc hạ của Nhất Hạo Doanh cứ đinh vào việc cô sẽ chuốc mê anh, chúng chỉ cần ập vào bắt người. Nào ngờ bây giờ Uông Hạc Đệ chẳng những tỉnh táo mà anh còn bố trí sẵn vệ sĩ bên cạnh để sẵn sàng đón chờ chúng. Suy nghĩ về sự phản bội của cô đang dần xuất hiện, chúng hoài nghi cô đã thông báo với anh về kế hoạch lần này. Trong tức khắc Y Thoa đã trở thành tội đồ của tổ chức.

- Được, hãy nhớ lấy câu nói này. Kết cục thê thảm về sau, là do chính Uông tổng lựa chọn.

Dự tính ban đầu bị phá hỏng, bọn chúng không thể làm liều, bất chấp giao đấu với vệ sĩ của anh ở tại đây được. Để tránh để lại hậu quả mất kiển soát, tên cầm đầu trừng mắt nhìn qua cô một cái rồi nói tiếp:

- Chúng ta rút lui!

Anh nắm chặt lấy tay cô, Y Thoa tâm trạng rối bời, chỉ biết lặng lẽ đưa mắt nhìn theo bọn chúng. Sau khi nhận thấy xung quanh an toàn, nhóm vệ sĩ cũng rời khỏi phòng, trả lại không gian riêng tư cho cả hai.

Cánh cửa phòng khép lại, Y Thoa khó xử nhìn anh, bọn chúng cũng thật quá đáng, mở miệng để lộ chuyện rồi rời đi, mặc cô sống chết chẳng thèm quan tâm. Nhưng may mắn khi Hạc Đệ đối đãi tốt với cô, anh chẳng nhắc lại chuyện lúc nãy, hành động dịu dàng ôm chằm lấy cô.

- Anh...đã nghe bọn họ nói...

Hạc Đệ thừa hiểu cô muốn nói điều gì, anh không muốn giữa cả hai xảy ra chuyện căng thẳng nên lắc đầu:

- Tôi không nghe thấy gì cả.

Cô rất ngạc nhiên vì anh chẳng những không trách móc mà còn bỏ qua cho cô. Nhưng Y Thoa hiểu rõ đây là chuyện hệ trọng, bây giờ nhắm mắt cho qua cũng chỉ là biện pháp tạm thời, trước sau gì cũng phải đối mặt làm rõ.

- Tôi...tôi là người của Nhất Hạo Doanh.

Tự vấn chính bản thân, anh nhận ra mình đã dần đặt tâm trí vào cô quá nhiều. Anh không nỡ nhìn cô đau khổ, chẳng thể tàn độc với người đã chung sống cùng mình.

- Tôi sẽ xem như chưa nghe thấy gì.