Say Gió Lạnh

Chương 3



Edit: Browniie

Ngày hôm sau Trầm Tuý ma xui quỷ khiến thế nào lại đi về bằng đường hôm qua, vì thế lại bị chặn ở ngõ nhỏ.

Lần này Khương Húc Hàn đang đứng ở ngõ nhỏ chờ hắn, cầm một chai sữa bò trên tay, lời ít ý nhiều: "Uống."

Trầm Tuý yên lặng nhận lấy, đồng thời còn thu được kiến thức toán đã được tổng hợp lại.

Khương thiếu gia thế mà lại rất thông minh, kiến thức toán tổng hợp lại chia thành từng nhóm nhỏ, tặng người ta suốt nửa tháng.

Chờ đến khi đưa xong hết kiến thức, Trầm Tuý còn thấy hơi mất mát: "Ngày mai không còn sữa bò uống nữa hả?"

Khương Húc Hàn nhìn hắn một cái: "Ừm."

Trầm Tuý thở dài: "Tớ đi đây."

Kết quả, ngày hôm sau, hắn bị đoàn bảo tiêu hộ tống lên xe.

Trầm Tuý:...

Trên xe không có bóng dáng của Khương Húc Hàn, chờ tới nơi chỉ định, bảo tiêu đưa cho Trầm Tuý một chùm chìa khoá, chỉ chỉ chung cư trước mặt: "Căn 501."

Khương Húc Hàn chờ mãi chờ mãi, mới chờ được tiếng chuông cửa. Cậu vội vàng chạy tới mở cửa, nhìn thấy Trầm Tuý đứng trước cửa, dỗi hờn nói: "Sao lâu vậy, cậu phải chạy nhanh chứ."

Trầm Tuý dở khóc dở cười: "Không phải nói hôm nay không có sữa bò hả?"

"Hôm nay không uống sữa bò." Khương Húc Hàn dắt tay áo của hắn, kéo người vào trong phòng khách, "Tiếp theo sẽ dạy bổ túc cho cậu."

Trầm Tuý:...

Trên bàn đặt rất nhiều sách luyện tập.

Trầm Tuý thực sự chưa bao giờ thấy cách theo đuổi nào kỳ lạ như thế này.

Khương Húc Hàn lôi kéo hắn ngồi xuống, dùng bút chỉ chỉ vào chỗ trống trong giấy: "Chúng ta làm mấy công thức trước, để tớ xem cậu về nhà có đọc công thức tớ cho không."

Trầm Tuý còn thật sự đọc rồi, vẫn nhớ mang máng mấy cái, sau khi viết xong thì chợt thấy hoảng hốt.

Không nghĩ tới học sinh kém còn có ngày bị ấn đầu bắt học tập.

Trầm Tuý nghe xong hai bài, lúc viết lời giải thì khuyên nhủ Khương Húc Hàn: "Nhà tớ nghèo, không trả nổi học phí bổ túc đâu."

"Tớ mới không cần." Khương tiểu thiếu gia giật nhẹ cổ áo, chống cằm nhìn người ta, "Cậu uống sữa bò của tớ, là người của tớ rồi."

Xương quai xanh trắng nõn lấp ló trước mặt. Trầm Tuý nắm chặt tay thành quyền, nếu không phải Khương Húc Hàn đang nói chuyện nghiêm túc, hắn còn nghi ngờ đối phương đang thảo luận chuyện người lớn.

Khương Húc Hàn nói tiếp: "Tớ muốn cậu trả bằng thịt cơ."

Trầm Tuý:...

Vẫn là một nhóc lưu manh, không thay đổi.

Khương Húc Hàn 17 tuổi lá gan không to lắm, thành thật giúp một Alpha học bổ túc nửa tháng, khiến đối phương lần đầu tiên thi tháng năm lớp 11 tiến 300 hạng.

Sau đó Trầm Tuý bị gọi lên.

Chủ nhiệm giáo dục nghi ngờ hắn gian lận.

Trầm Tuý còn chưa vào văn phòng, đã nghe thấy giọng nói của Khương Húc Hàn truyền tới, đang giúp hắn giải thích.

Chủ nhiệm giáo dục nghi ngờ: "Sao em lại tin tưởng em ấy như vậy?"

"Bởi vì cậu ấy là đối tượng của em mà." Giọng Khương Húc Hàn thanh thuý, "Sao em lại có thể không tin được."

Giọng điệu của Khương thiếu gia quả thực chính là: Em yêu sớm em kiêu ngạo!

Trầm Tuý dựa vào cửa văn phòng, khuôn mặt vì câu nói này mà dịu dàng quá đỗi.

Hắn liếm liếm hàm răng, cảm thấy trả bằng thịt cũng không tồi đâu.

Sau khi tan học, Khương thiếu gia ở chung cư dạo đến dạo đi, chờ Trầm Tuý làm xong đề sai mới hưng phấn nói: "Hôm nay có thể thơm cậu được chưa?"

Đôi mắt cậu chớp chớp: "Tớ thấy cậu thu được thành quả học tập rồi thì có thể trả một ít thịt nha."

Trầm Tuý nhướng nhướng mi, sau đó ghé lại gần thơm lên khoé miệng Khương Húc Hàn.

Hắn còn chưa kịp nói gì, Khương Húc Hàn ngơ một lúc đã nhào tới, cọ cọ vào người Trầm Tuý, cực kỳ kích động: "Tớ nhất định sẽ phụ trách cậu!"

Trầm Tuý ôm cậu, cười nói: "Bé Hàn, những lời này tớ nói mới đúng chứ."

Đôi mắt lạnh lùng của Khương Húc Hàn sáng lấp lánh, lại bắt đầu chớp chớp: "Có thể thơm thơm thêm mấy miếng nữa không?"

Bạn trai chủ động quá thật sự không hold nổi đâu.

Lần đầu tiên Trầm Tuý cảm thấy băn năng làm người của Alpha quá khổ sở.

Cố tình Khương Húc Hàn lại không biết tí gì, thậm chí còn kéo cổ áo, mời Trầm Tuý ghé miệng hôn lên xương quai xanh của mình.

Huyệt thái dương của Trầm Tuý nhảy lên thình thịch: "Bé Hàn, chúng mình đang yêu sớm."

Khương Húc Hàn xoạt một cái móc di động ra, thở ngắn than dài: "Cậu còn 184 ngày nữa mới thành niên, tớ thì tận 207 ngày cơ".

Khương Húc Hàn cảm thấy sao lâu quá trời.

Nhưng cậu nghĩ đến tuổi 18 đã thấy vui vẻ, nói với Trầm Tuý: "Qua tuổi 18 là có thể đánh dấu hoàn toàn rồi, tốt quá đi."

Trầm Tuý nhanh chóng lấp kín miệng cậu. Nói thêm gì nữa thì hắn nguy thật đấy.