Say Gió Lạnh

Chương 7



Edit: Browniie

Lúc mối quan hệ của hai người bị phanh phui, trong chương trình Trầm Tuý tham gia lập tức nhận được vô số câu hỏi, từ người qua đường cho đến fans và cả người trong cuộc, bát quái sôi nổi một trận.

Mọi người đều cảm thán đúng là bông hoa nhài cắm bãi cứt trâu.

Khương Húc Hàn là hoa nhài.

Trầm Tuý là cứt trâu.

Vì thế Lâm Mộc Nam được dịp cười nhạo Trầm Tuý, mở miệng là há há hố hố ngỗng vịt cười: "Cậu là cứt trâu ố hố hố."

Khương Húc Hàn bênh vực người nhà: "Sao lại có thể bảo anh là cứt trâu chứ!"

Trầm Tuý hùa theo: "Anh rõ ràng là bình nước, dù sao bé Hàn nhà chúng ta cũng là thực vật thuỷ sinh mà."

Khương Húc Hàn không hé răng, anh đang soạn Weibo định ra mặt cho chồng, nghe vậy thì lập tức post: "Không được nói A Tuý là cứt trâu, A Tuý nói, anh ấy là bình nước."

Đăng xong, giang cư mận hi hi ha ha cười lăn cười bò, cho đến khi có người ngẫm rồi lại nghĩ, kinh ngạc.

— Khương tổng, ngài thật thâm thuý. Weibo ơi, vàng quá kìa...

Nước trồng thuỷ sinh vật là sao, thật là càng ngẫm càng thấy vàng, không thể nghĩ tiếp được nữa đâu.

(Màu vàng là chỉ mấy cái 18+ bên Trung ấy, còn cái này không phù hợp cho bạn nhỏ ở đâu thì mọi người tự hiểu với nhau nha ( )

Sau đó Weibo của Khương tổng bị báo cáo.

Khương Húc Hàn không thể hiểu được: "Rõ ràng em nói lời nghiêm túc mà."

Bả vai Trầm Tuý run run hai lần, cố nén tiếng cười, tán đồng: "Em thuần khiết nhất."

Sau đó lên chương trình lại bị hỏi lại, Trầm Tuý liền đáp: "Tôi năm 17 xem trọng bạn trai ưu tú như vậy, chứng tỏ ánh mắt của tôi cực kỳ tốt."

Khương Húc Hàn lúc đối mặt với phóng viên giải trí cũng nói: "Tôi năm 16 đã bắt đầu thích bạn trai, sao anh ấy có thể kém được."

Vì thế từ người qua đường cho đến fans và cả người trong cuộc, lại kinh ngạc thêm một lần.

Thế mà Khương tổng yêu thầm Trầm Tuý một năm lận!

Thế mà 17 tuổi hai người đã ở bên nhau!

Lâm tổng phẫn nộ nói ra tiếng lòng của mọi người: "Thế mà hai người lại yêu sớm! Sao Trầm Tuý lại dám để Khương tổng theo đuổi cậu!"

Sau khi Khương Húc Hàn lên làm tổng tài, trước khi công bố, đối với mối quan hệ yêu đương của mình vẫn tương đối kín tiếng, không giống năm cấp ba, quả thực chỉ hận không thể khoe với tất cả bạn học và giáo viên trong trường.

Năm cấp ba ấy, thành tích của Trầm Tuý vững vàng đi lên, dần dần, người thổ lộ với hắn cũng bắt đầu nhiều hơn.

Một phần cảm thấy mình không có khả năng, nhưng cũng muốn thử xem, trao tâm ý của mình cho đối phương, cuộc sống cấp ba không luyến tiếc.

Một phần khác cảm thấy Trầm Tuý là Alpha, thoạt nhìn có thể phó thác được, nghe nói đối phương còn đang rục rịch chạy nước rút vào trường sân khấu điện ảnh, biết đâu về sau lại trở thành ngôi sao triển vọng trong tương lai.

Dù thuộc bộ phận nào, thì ngăn bàn của Trầm Tuý ngày nào cũng đầy tràn, đủ loại kiểu dáng thư tình cùng kẹo với đồ ăn vặt, thậm chí còn có Omega đưa đồ vậy tượng trưng cho mùi pheromone của mình đến đây.

Anh em tốt Tô Thần của Trầm Tuý nhìn mà tấm tắc tán thưởng, mỗi ngày đều trêu chọc hắn.

Trầm Tuý nhét hết đống đồ này vào ngực đối phương: "Ăn đi, lấp miệng mày vào."

Tô Thần ăn kẹo sữa nói: "Coi trọng ai không?"

Trầm Tuý khịt mũi trả lời: "Tao coi trọng ai không mang đồ tới".

Tô Thần kinh ngạc: "Thế mà mày có người mình thích rồi sao!"

Trầm Tuý thầm nghĩ: Tối hôm qua còn ở trong phòng ngủ hôn hôn cậu ấy đấy.

Khương Húc Hàn giao bài tập về nhà xong, nghe bát quái nóng hổi mới ra lò của bạn mình Tô Ninh, sờ sờ cằm: "Cậu ấy có ăn không?"

"Hả?" Tô Ninh nói, "Không ăn đâu, hình như đều là anh tớ ăn í."

Tô Thần là anh trai của Tô Ninh. Hai người đều là Alpha. Hai thiếu gia của nhà họ Tô.

Khương Húc Hàn ồ một tiếng. Bây giờ là thời gian nghỉ giữa tiết, có 25 phút giải lao. Cậu vội vàng lấy một hộp sữa bò ra khỏi cặp, giục Tô Ninh: "Đi thôi."

Tô Thần nghiêng người dựa trên khung cửa sau, say sưa nói chuyện với Trầm Tuý.

Đang nói, đột nhiên thấy em trai mình đi tới, dáng vẻ muốn nói lại thôi.

Tô Thần: "Tìm anh hả?"

"Không phải." Tô Ninh xua xua tay, nói với Trầm Tuý, "Tìm cậu."

Tô Thần:???

Gương mặt đẹp trai của Trầm Tuý lộ ra một nụ cười: "Sao?"

Tô Ninh nhìn vào hai mắt hắn, nói một lèo: "Khương Húc Hàn hẹn cậu đến cầu thang có việc."

Tô Thần:???

Tô Ninh: Đừng nhìn em, em cũng không biết.

Rõ ràng hai người quăng tám sào cũng không liên quan đến nhau, sao lại đột nhiên hẹn gặp mặt ở chỗ cầu thang.

Trầm Tuý chậm rì rì đi đến cầu thang.

Khương Húc Hàn bẻ ngón tay đếm tới mười lăm, nhìn thấy Trầm Tuý, một phát kéo hắn lại gần, nhét sữa bò vào trong tay đối phương: "Uống."

Cầu thang người đến người đi, thấy cảnh này thì đều dừng bước.

Khương Húc Hàn dặn dò: "Uống chậm một chút."

Để càng nhiều người thấy nha.

Lúc Tô Thần đến đây, thì bắt gặp anh em nhà mình cụp mi rũ mắt dùng ống hút uống sữa bò.

Khương Húc Hàn thấy cậu chàng thì sáng mắt lên, tay phải nắm thành quyền, giả bộ đứng đắn ho khan hai tiếng, vẫy tay với Tô Thần: "Xin chào, tôi là Omega của Trầm Tuý."

Ầm ầm ầm, Tô Thần hoá đá.

Trầm Tuý cũng vươn tay, vẫy Tô Ninh nói: "Xin chào, tôi là Alpha của Khương Húc Hàn."

Ầm ầm ầm, Tô Ninh hoá đá.

Khương Húc Hàn mặc kệ việc làm này của Trầm Tuý, nói với hai anh em nhà họ Tô: "Hai cậu không phải là vạn sự thông của trường học à. Nhanh giúp tôi lan tin này ra đi, để bọn họ không cần tơ tưởng đến người của Khương thiếu gia tôi nữa."

"Ồ..." Tô đại thiếu Tô tiểu thiếu ngẩn ngơ đáp, "Ồ."

Vì thế ngày hôm sau, mọi người đều biết Trầm Tuý là người của Khương Húc Hàn.

Tô Thần đau lòng: "Anh bạn, không nghĩ chú lại là người ăn cơm mềm đấy!"

"À." Trầm Tuý không phủ nhận, "Mày hẳn là đang vui vì anh em nhà mày tìm được cơm mềm chứ."

Chuyện tình yêu của hai người nổi rần rần, nhưng cũng không ngăn được tre già măng mọc người đến tỏ tình, dù sao thì Alpha với Omega còn chưa có đánh dấu đâu.

Cho nên sau hôm thành niên, việc đầu tiên Khương Húc Hàn làm lúc tỉnh lại là nói với Trầm Tuý: "Sáng nay anh không được dán miếng ngăn pheromone."

Trầm Tuý: "Hửm?"

"Anh phải đi một vòng." Khương Húc Hàn lắc lắc chân, "Em cũng đi một vòng, như vậy mọi người đều biết là em đánh dấu anh rồi, không dám mon men lại gần anh nữa."

Trầm Tuý nhéo mặt bạn trai: "Nói sai rồi, là anh đánh dấu em chứ."

"Như nhau như nhau." Khương Húc Hàn nói, "Dù sao anh là của em, em là của anh mà."