Sẽ Không Nương Tay Với Cậu

Chương 5: Ý tưởng không an phận



Trác Du cả đêm không ngủ.

Hắn ôm cái đồ vật kêu di động kia, dại ra mà nhìn một buổi tối, ở Baidu tìm từ ABO ba loại giới tính phân chia đến Omega ** kỳ là cái gì, rồi đến tìm kiếm vì sao Omega nam có thể mang thai, cuối cùng còn tìm thấy cái video ngắn được chỉnh sửa hoàn mĩ mà nội dung là từ kết cấu sinh lý đến tin tức tố, vô cùng tinh tế mà giải thích sự khác biệt của ba loại giới tính này.

Trác Du chỉ cảm thấy tam quan của mình vỡ nát.

Nói cách khác, vị sư đệ tiên phong đạo cốt, thanh lãnh tuyệt trần kia của hắn một ngày nào đó trong tương lai không xa sẽ cái kia cái gì, rồi cùng khác Alpha cái kia cái gì sau đó sẽ cái kia cái gì, cuối cùng sinh hạ một mọtp đứa bé sống sờ sờ??

Trác Du thật sự muốn điên rồi.

Hắn ôm đầu ở trên giường điên cuồng mấp máy môi, hận không thể ngửa mặt lên trời rống to ba tiếng để tỏ vẻ nỗi tuyệt vọng của chính mình —— nhưng hắn không thể, bởi vì Khương Đại Nhân ngủ rồi.

Ngày mai nên nói cho Đàm Đinh không? Trác Du thở dài nhìn trần nhà trong bóng tối.

Thứ nhất, mặc dù hắn cùng Đàm Đinh vẫn luôn ít qua lại, nhưng hắn dù sao cũng là sư đệ của mình, trước mắt lại là người duy nhất ở cái thế giới cổ quái này có thể cùng chính mình đồng cảm, là người có hoàn cảnh giống hắn.

Nhưng mà nên nói như thế nào đây? Chẳng lẽ trực tiếp nói với hắn: ê sư đệ, tôi biết việc này rất này rất đột ngột, nhưng là cậu phải biết rằng trong tương lai cậu không chỉ có sẽ có kỳ động dục lại còn có thể sinh em bé đó, hiểu không??

Ngủ không được, căn bản ngủ không được.

Trác Du nỗ lực khiến chính mình không được nghĩ đến chuyện này, mặt hắn đỏ lên ở trên giường lăn qua lộn lại, cuối cùng vẫn là quyết định làm chút chuyện khác để phân lực chú ý của mình.

Vì thế Trác Du đờ đẫn mà ôm di động, đem từng cái app mở ra nghiên cứu từng cái một.

Kí ức của nguyên chủ vẫn là giúp hắn rất nhiền, cứ như vậy tới hừng đông, Trác Du trên cơ bản có thể sử dụng lưu loát một số chức năng của di động.

Sáng sớm hôm sau, hắn vác hai cái quầng thâm ở mắt, qua loa mà rửa mặt, ở dưới ánh mắt nửa mộng nửa tỉnh nhìn chăm chú của Khương Đại Nhân, vô cùng lo lắng mang cặp sách phóng ra phía bên ngoài.

Hiện tại cách giờ vào lớp còn một khoảng thời gian dài, trong phòng học không có người mấy.

Trác Du buông cặp sách xuống, ở trên hành lang nóng nảy mà đi đi lại lại, chỉ cần thấy Đàm Đinh đến sẽ trực tiếp đem người chế trụ lôi đi.

Nhưng mà còn chưa chờ được Đàm Đinh đến, đã có người gào khóc hướng hắn chạy tới.

"Du ca!"

Người này là một Beta, hắn ôm chặt eo Trác Du rồi bắt đầu gào, hơn nữa nước mắt là hàng thật giá thật, tình cảm chân thành ào ào rơi xuống: "Vì sao anh không trả lời tin nhắn WeChat của em!!!!!!!!!"

Trác Du nổi hết cả da gà, theo bản năng muốn một chân đá văng người đi.

Nhưng hắn nghiêng đầu nhìn kỹ, híp híp mắt, một chân kia chung quy vẫn là không đá xuống —— bởi vì chính mình tựa hồ biết người này, hẳn là tiểu tuỳ tùng của nguyên chủ, tên Hàn Tử Khiêm.

Hơn nữa tối hôm qua thời điểm hắn mân mê di động, hình như chính là vị này ở WeChat nhắn cho hắn rất nhiều tin, trên cơ bản đều là một ít hình ảnh kêu trời khóc đất tiểu miêu tiểu cẩu, hình như gọi là... nhãn dán biểu tình.

Trác Du nhìn đến phiền chán, liền mặc kệ.

"Ba ngày, suốt ba ngày."

Hàn Tử Khiêm nức nở nói: "Không còn có ai cùng em xếp cuối lúc trả bài kiểm tra tiếng anh, không còn ai sẽ hướng trên đầu em đánh một cái, mỗi khi em quay đầu nhìn ra chỗ ngồi bên cạnh chỉ thấy sự vắng vẻ, mỗi bữa cơm trưa em chỉ có thể một người bất lực mà cùng Khương Đại Nhân cái đồ ngốc kia ăn cơm, trong lòng em thật sự rất rất nhớ anh...."

Người này gây ra ồn ào quá lớn, trên hiên đã có không ít người ghé mắt qua.

Hiện tại Trác Du sợ nhất chính là gây chú ý, mặt hắn tức khắc liền đen lại, cũng biết chính mình không thể lại ở chỗ này tiếp tục ngốc, vì thế nghiến răng nghiến lợi lôi kéo người này vào trong phòng học. Trác Du cùng Hàn Tử Khiêm chỗ ngồi sát nhau, đều ở hàng cuối cùng của phòng học.

Hàn Tử Khiêm vừa ngồi xuống liền liên tục nói không dứt miệng, khuôn mặt Trác Du xanh mét, hận không thể trực tiếp cầm kim chỉ đem miệng người này khâu lại.

Nhưng vì không để người khác nghi ngờ, Trác Du vẫn là phải không câu được câu không mà đáp lời Hàn Tử Khiêm, chỉ là hắn ngoài miệng nói, tròng mắt lại gắt gao mà khóa chặt ở cửa phòng, không xê dịch một li.

Đại khái mười phút sau, Đàm Đinh tới.

Hắn vẫn ôm sách như cũ, khí sắc so với ngày hôm qua tựa hồ tốt hơn không ít, hắn im lặng đi vào lớp, tựa hồ là dừng một chút, sau đó con mắt liền chạm với ánh mắt nóng bỏng của Trác Du.

"Cho nên đầu anh hiện tại đỡ chưa?"

Hàn Tử Khiêm hỏi, "Lát nữa có tiết thể dục có thể học không...... A anh đi đâu vậy??? "

Trác Du như là một con sói ngồi xổm rình mồi, hắn cũng không đáp lại Hàn Tử Khiêm, chỉ là đáy mắt tối sầm lại, trực tiếp đứng dậy.

Sau đó mặt hắn âm trầm, tiến thẳng đến chỗ Đàm Đinh cầm lấy tay hắn kéo đi, Đàm Đinh còn chưa kịp nói lời nào, liền mờ mịt bị Trác Du túm ra ngoài.

Hàn Tử Khiêm ở phía sau:???

Nữ sinh ngồi cùng bàn với Chu Đào Đào đẩy đẩy mắt kính, sâu kín mà mở miệng: "Một màn này thật quen nha..... Đào Đào, cậu không đi kêu thầy Chu sao??"

Chu Đào Đào ngẩng đầu nhìn bóng dáng hai người rời đi, sửng sốt một chút.

Sau đó cô đỏ mặt vẫy vẫy tay, lắp bắp mà nói: "Không, không cần, lúc này hẳn là không cần..."

- ----

"Trác Du, cậu không thể cứ lỗ mãng như vậy."

Tay Đàm Đinh bị cầm thật sự đau, hắn nhíu khẽ mi, vẫn là không có nói ra, chỉ lo lắng mà mở miệng: "Cậu cũng biết nguyên chủ của chúng ta cũng không thân quen, cậu lại còn nhiều lần tùy tiện mà ở trước mắt bao người kéo tôi đơn độc đi ra ngoài, nhất định là sẽ làm người khác nghi ngờ..."

Trác Du rầu rĩ: "Cái này không quan trọng."

Cuối cùng Trác Du tìm được một góc yên tĩnh, hắn xoay người, vừa định đem lời mình ấp ủ cả đêm nói ra toàn bộ, nhưng khi đối mắt với cặp mắt kia của Đàm Đinh, trong phút chốc cái gì cũng không thể nói ra được.

Trác Du phát hiện vị này tiểu sư đệ này tính tình tuy rằng không thú vị, nhưng đôi mắt thật sự rất đẹp.

Đôi mắt với tính cách lạnh lùng, đầu gỗ của người này là không giống nhau, đáy mắt Đàm Đinh giống như mang theo chút độ ấm như có như không, như là một cái đầm nước trong veo, sạch sẽ, trong trẻo, lại giống như trộn lẫn chút đơn thuần mà người khác không có.

Trác Du rất ít khi bị người khác dùng ánh mắt đơn thuần như vậy nhìn, lời đã đến bên miệng liền nặng trĩu treo ở đầu lưỡi, không cách nào nói ra.

Hắn làm thế nào để đối diện với ánh mắt ngây thơ này, nói cho vị tiểu sư đệ xinh đẹp này của mình rằng: cậu hiện tại có thể mang thai, còn sẽ có kỳ động dục, trong tương lai không xa cậu còn vô cùng có khả năng cùng một nam nhân kết hôn sinh con a??????

"Đàm Đinh....."

Trác Du ấp a ấp úng nói, "Cậu.... cậu...."

Đàm Đinh chớp chớp mắt.

"Cậu.... phải để ý... nam nhân ở thế giới này."

Trác Du gian nan mà đã mở miệng: "Đừng, đừng dễ dàng tin tưởng những Alpha cậu gặp.... Chính là những người thoạt nhìn hơi chút cao cao tráng tráng, bởi vì bọn họ sẽ.... sẽ đối với cậu không tốt...."

Đàm Đinh mê man mà nhìn hắn, con ngươi trong suốt sạch sẽ như là lưu li không chút tạp chất.

"Vì sao?" Hắn tò mò hỏi.

"Ai nha... chính là, chính là ở thế giới này, Alpha cùng Omega là có thể, cái kia cái gì... chính là....."

Trác Du bắt đầu vò đầu: "Nói cách khác, liền giống như cậu và tôi có thể ở bên nhau, là thiên kinh địa nghĩa, là có thể kết hôn. Hơn nữa Omega... thân thể tựa hồ là cũng không khỏe mạnh như Alpha, cho nên cậu cần cẩn thận với những người bên cạnh một chút, đặc biệt là Alpha, rốt cuộc bộ dáng của cậu tốt như vậy....."

Trác Du cho rằng chính mình đã dùng cách nói đủ uyển chuyển, đủ tinh tế, đủ ôn hòa để nói.

Lại không nghĩ rằng Đàm Đinh không biết là bị câu nói nào chọc trúng, mặt lập tức đỏ bừng.

Lúc này Trác Du lại càng xấu hổ.

Hắn cũng ý thức được, thời cơ hôm nay không tốt, chính mình hẳn là không nên đem mấy chuyện kỳ động dục,kết hôn, mang thai nói ra.

Aiiiii, làm sư huynh thật khó!.

Trác Du phiền muộn mà nghĩ, cùng người giao tiếp cũng thật là khó, cảm giác quan tâm người khác thật là khó!!! —— vẫn là mỗi ngày chơi kiếm uống rượu thoải mái a.

Đàm Đinh dùng mu bàn tay lén lút chạm chạm gương mặt nóng bỏng của chính mình.

"Tôi sẽ để ý." Hắn nhỏ giọng nói.

Trác Du rất vừa lòng gật gật đầu.

"Yên tâm."

Hắn lập lời thề son sắt mà hứa hẹn: "Cậu và tôi là sư huynh đệ, tuy nói ngày thường không hay lui tới, nhưng cậu vẫn luôn chịu bồi tôi luyện kiếm, tôi lúc này cũng sẽ cố hết sức bảo hộ cậu chu toàn."

"Hơn nữa, cậu phải tin tôi, tuy nói hiện tại chúng ta....giới tính không hề giống nhau, nhưng ở trong mắt tôi, cậu vĩnh viễn đều là sư đệ của tôi."

Trác Du gãi gãi đầu: "Tôi tuyệt đối tuyệt đối, sẽ không sinh ra bất luận ý tưởng không an phận nào với cậu, cậu nhất định phải tin tôi."

Trác Du nói lời này cũng là nghĩ hai người quan hệ lúc trước tương đối xa lạ, muốn cho Đàm Đinh cảm thấy hắn có thể tin cậy, là một sư huynh đáng giá để ỷ lại.

Cũng không biết có phải ảo giác Trác Du hay không, hắn cảm thấy Đàm Đinh sau khi nghe xong hắn nói, đáy mắt tựa hồ xẹt qua một tia buồn bã.

Trác Du sửng sốt, lại tập trung nhìn vào, phát hiện đáy mắt Đàm Đinh vẫn như cũ là bình đạm điềm tĩnh, tựa hồ sự buồn bã vừa mới xẹt qua chỉ là ảo giác của hắn.

....là nhìn lầm rồi.

Trác Du xoa xoa mắt, chắc là hai ngày này thức quá muộn nên giờ bị hoa mắt rồi, xem ra hôm nay là nhất định phải ngủ sớm.

Đàm Đinh an tĩnh nhìn chằm chằm Trác Du trong chốc lát, sau một lúc lâu hắn cúi đầu, tựa hồ là nhẹ nhàng mà cười cười.

"Được." Hắn nói.