Sen Trong Hồ Trăng Bên Thềm

Chương 3: Đến kinh thành



- Đằng Vân cung-

"Công chúa!"

"Tham kiến công chúa!"

Phi Tiệp cùng Tiểu Nhung đang đứng hầu ở cổng vòm hoa viên Đằng Vân cung, thấy người đến mặc cung trang trắng như tuyết, đầu đội kim liễn phượng hoàng thì hơi ngạc nhiên một chút rồi khom người hành lễ: "Tham kiến công chúa."

Người tới là Nghiên Linh công chúa Tần Niệm Khuynh, nàng đi đứng nhẹ nhàng, mỗi cái giơ tay nhấc chân đều mang theo khí chất cao quý khó ai sánh bằng. Nghĩ lại cũng đúng, hiện tại nàng là nữ nhân tôn quý nhất Bắc Giang này, chưa đến nửa năm sẽ trở thành nữ đế đầu tiên của vương triều.

"Bình thân!" Tần Niệm Khuynh cười dịu dàng bảo: "Hai người đứng đây làm gì đấy? Ca ca đâu rồi?"

"Thưa công chúa, Lân vương đang nghỉ ngơi trong hoa viên, vì sợ quấy rầy chúng nô tỳ mới đứng hầu bên ngoài chờ ngài ấy gọi vào."

Tần Niệm Khuynh ngẩn ra, sau đó mỉm cười: "Xem ra ta đến không đúng lúc rồi nhỉ?"

"Chi bằng công chúa vào điện ngồi đợi ạ?" Tiểu Nhung nói: "Nô tỳ sẽ cho người dâng trà nước lên ngay ạ."

Đương lúc Tần Niệm Khuynh tính đồng ý thì đột nhiên nghe thấy giọng nói hơi trầm khàn nhưng đầy ấm áp của nam nhân tuyền đến: "Niệm Niệm đến tìm ta đấy à?"

Tần Niệm Khuynh hướng mắt về phía vòm hoa Liên Kiều cách cổng một đoạn đương nở rộ khoe sắc, dưới tán hoa có một nam nhân đang ngồi trên xe lăn, khuôn mặt hắn dịu dàng, đôi mắt đầy ý cười nhìn thẳng vào nàng. Hắn vẫy tay với nàng, đôi tay và cả làn da toàn thân trắng bóc vì bệnh tật, so với sắc trắng của áo bào hắn đang mặc cũng không biết rốt cuộc cái nào trắng hơn: "Lại đây."

Phi Tiệp và Tiểu Nhung lui sang một bên nhường đường. Vừa thấy ca ca Tần Tất An của mình ánh mắt Tần Niệm Khuynh lập tức sáng lên, vui vẻ đi bước lớn đến chỗ hắn. Ngay lúc cách hắn khoảng chừng một bước chân nàng dừng lại, ngồi xổm xuống đặt hai tay lên đầu gối hắn, ngẩng đầu nhìn: "Hôm nay trông sắc mặt của ca ca tốt quá, có chuyện vui gì sao?"

"Không có gì đặc biệt vui cả, có lẽ chỉ là ăn ngon ngủ tốt nên sắc mặt hồng hào thôi." Tần Tất An mỉm cười, vươn tay vuốt ve đầu nàng: "Nhưng Niệm Niệm đến thăm khiến ta rất vui đấy, có thể xem là một chuyện vui vẻ rồi."

Thói quen ngồi xổm bên cạnh chân Tần Tất An nói chuyện của Tần Niệm Khuynh đã hình thành từ nhỏ. Tuy nói gia đình đế vương không có tình thân nhưng Tần gia đời này không như thế, từ nhỏ tình cảm giữa huynh đệ muội bọn họ đều rất tốt. Thái tử lúc còn sống rất chiều chuộng Tần Tất An và Tần Niệm Khuynh, mỗi lần phụng mệnh phụ hoàng ra ngoài làm việc đều lén mua về những thứ mới lạ cho bọn họ. Thái tử đột ngột qua đời khiến hai huynh muội gần như sụp đổ, chỉ qua mấy năm Tần Vĩnh đế lại qua đời, bây giờ chỉ còn hai người bọn họ nương tựa lấy nhau.

Tần Tất An không đành lòng để nàng cứ ngồi dưới đất nói chuyện với mình như thế đành bảo: "Niệm Niệm đẩy ta sang bên kia đi."

Tần Niệm Khuynh ngoan ngoãn đứng dậy đẩy hắn vào lương đình bên hồ nhân tạo.

"Niệm Niệm đến tìm ta có chuyện gì không?" Sau khi bảo nàng ngồi xuống cái ghế bằng đá đối diện Tần Tất An mới hỏi.

Tần Niệm Khuynh ngượng ngùng cúi đầu: "Thật ra Niệm Niệm có vài chỗ không hiểu nên muốn đến nhờ ca ca chỉ bảo."

Từ khi Tần Vĩnh đế băng hà, chiếu chỉ cuối cùng của ông ấy ban xuống được đọc trước triều thần Tần Niệm Khuynh đã được phép tham gia thiết triều vào mỗi buổi sáng ngày lẻ. Nàng được kê một chiếc ghế ngay bên dưới ngai vàng ngồi nghe tâu chuyện với tư cách thái tử Bắc Giang quốc. Hai bên tả hữu cận thần thân tín của Tần Vĩnh đế sẽ cùng nàng giải quyết những chuyện được chúng quan dâng tấu cũng như xem tấu chương.

Tần Tất An tuy thân thể yếu ớt nhưng rất thông minh, không thể tranh ngai vàng nhưng hắn cũng muốn sau này sẽ phò trợ Thái tử ca ca hoặc Tần Niệm Khuynh sau khi lên ngôi nên luôn chăm chỉ học tập. Cũng chính vì thế ngoài tả hữu cận thần hắn là người dạy bảo nàng nhiều nhất trên con đường tiếp nhận ngai vàng này.

Sau khi nghe Tần Niệm Khuynh nói ra vấn đề mình không hiểu, hắn im lặng một lát rồi giải thích tường tận cho nàng. Tần Niệm Khuynh không phải kẻ ngốc, rất nhanh nàng đã hiểu ra ngay: "Hoá ra là thế! Cảm ơn ca ca!"

"Niệm Niệm, muội rất thông minh, những vấn đề sách vở đề cập đến muội đều nắm rõ nhưng trị quốc an dân không phải chỉ cần nắm rõ lý thuyết là được. Muội thiếu kinh nghiệm thực tiễn rất nhiều, nếu không hiểu rõ tình hình của dân chúng thì sẽ không thể đưa ra những quyết định phù hợp nhất đâu." Tần Tất An cho nàng lời khuyên.

Tần Niệm Khuynh gật đầu. Có lý thuyết đôi khi rất khác xa thực hành, đôi khi giải pháp từng rất đúng đắn trong quá khứ chẳng còn phù hợp với tình hình đất nước hiện tại, nàng đều hiểu cả. Thứ nàng thiếu chính là vi hành tìm hiểu đời sống của người dân, đó cũng là nguyên do vì sao huynh trưởng của nàng lại luôn nhận được nhưng nhiệm vụ rong ruổi bên ngoài từ vua cha như thế.

"Muội tính toán vài ngày nữa sẽ xuất cung vi hành." Tần Niệm Khuynh nói: "Muội đã cùng Trần đại nhân và Lý đại nhân bàn bạc qua chuyện này rồi, họ đều đồng ý."

Trên mặt Tần Tất An thoáng hiện lên vẻ lo lắng: "Bên ngoài không giống như trong cung, muội nhớ phải cẩn thận."

"Ca không cần lo đâu, A Thành cũng đi cùng muội mà." Nhắc đến Tống Minh Hạo nàng lại híp mắt cười, trên mặt treo vẻ hạnh phúc và rạng rỡ.

Tống Minh Hạo là thanh mai trúc mã của Tần Niệm Khuynh, cả thiên hạ đều cho rằng có lẽ sau này cũng sẽ trở thành phu quân của nàng.

Có hắn đi cùng nàng Tần Tất An cũng yên tâm hơn phần nào.

"Hoá ra đây là kinh thành sao?" Lăng Diệp Lan ngồi trong xe ngựa vén một gốc màn phủ xuống che cửa sổ nhìn ra con phố tấp nập bên ngoài. Hai bên đường hàng quán nối tiếp nhau, người qua người lại, nói chuyện, buôn bán trông vô cùng náo nhiệt. Đây là cảnh tượng cô chưa bao giờ thấy ở cái thôn quê nghèo nàn kia.

[Có thế mà cũng kinh ngạc? Kinh đô của cả một nước sao có thể giống chốn thôn quê của cô được?!] A Minh ra vẻ sành sỏi: [Chỉ mới nhiêu đây thôi mà đã thế này rồi thì đến lúc vào Đại nội hoàng cung còn kinh ngạc đến mức nào nữa?!]

Khó trách Lăng Diệp Lan cứ như đứa nhà quê mới lên phố như vậy, cô đích thị là một kẻ quê mùa mà! Từ nhỏ đã sống ở thôn quê nghèo nàn tận gần biên cương, thành trấn trực thuộc còn chưa bước lên lần nào chứ đừng nói kinh thành phồn hoa thế này.

Được đặt chân đến đây cũng chẳng phải do cô tự thân vận động mà toàn nhờ kỹ năng 'Vạn nhân mê' mua từ hệ thống lừa người ven đường đi ké họ. Đến cả chiếc xe ngựa bản thân đang ngồi cũng là lừa từ một công tử giàu sang ở quận bên.

"Giờ chúng ta làm gì tiếp đây?" Lăng Diệp Lan thả màn lụa trước cửa sổ xuống, quay sang nhìn A Minh đang lượn lờ bên cạnh.

[Đương nhiên là tiếp cận Tần Niệm Khuynh rồi!] A Minh vạch ra một kế hoạch hoàn mỹ: [Ngươi phải tiếp cận và lấy được lòng tin của nàng ta, sau đó đâm một đao sau lưng đá xuống ngai vàng, giẫm lên nàng ta ngồi lên ngôi vị chí tôn! Báo thù như thế mới chứ haha!]

Khoé miệng Lăng Diệp Lan méo mó nhìn hệ thống đang cười vô cùng bỉ ổi chìm trong mưu kế của mình. Cô không chút do dự đưa tay lên quạt cho nó một cái bay đập vào thành xe ngựa: "Ta xin nhắc lại ta không báo thù."

A Minh hùng hổ bay tới trước mặt cô chấp vấn: [Không phải ngươi đã hứa sẽ làm nhiệm vụ sao?!]

"Ngươi có vấn đề đọc hiểu à? Lấy lại những thứ của mình và báo thù lại hai khái niệm hoàn toàn khác nhau." Lăng Diệp Lan kinh bỉ nhìn nó đang giận dỗi, cơ hồ có thể nhìn thấy khuôn mặt nó đỏ lên, đầu bóc khói: "Ta và Tần Niệm Khuynh không có thù thì đương nhiên sẽ không có báo thù. Ngươi dẹp mấy cái ý tưởng ngu ngốc đó đi."

A Minh tức đến thở không ra hơi. Nó ngồi bệt xuống sàn lầm bà lầm bầm: [Sao kí chủ nhà người ta lại vô cùng dịu dàng, luôn nghe theo mọi lời khuyên của hệ thống, hoàn thành nhiệm vụ một cách xuất sắc nhưng đến ta lại gặp phải kí chủ quỷ quái thế này!]

Giọng nói của Lăng Diệp Lan đột ngột vang lên: "Ngươi cũng có thể tìm kí chủ khác."

Mẹ nó! Tìm được kí chủ khác thì nó còn ở đây bị cô làm cho tức chết à?! A Minh giận dỗi một một bên giả câm giả điếc, không thèm quan tâm tới kí chủ nhà mình.

"Nhưng ngươi nói cũng khá có lý." Cô cũng rất tò mò về nữ tử cao quý nhất Bắc Giang này, nếu có cơ hội gặp nàng sao lại không nắm lấy chứ?

A Minh nghi ngờ quay sang nhìn cô: [Ý ngươi là cái gì có lý?]

"Tiếp cận Tần Niệm Khuynh."