Sếp Diêm Sao Thế?

Chương 1: Tôi là mẹ nó



Đệt đệt đệt!

Không phải mình trễ thật rồi đấy chứ!

Cô bé nhân viên đạp trên chiếc giày cao gót màu đen, gót nhọn giẫm lên mặt đất phát ra âm thanh cộp cộp cộp thanh thúy, giống như một đóa hoa đón gió, từ xa xa nhìn tới thì trông có vẻ đi lại khó khăn, thực chất lại đang bước nhanh như gió.

Nghĩ tới chính mình thân trâu thân ngựa chăm chỉ cần cù suốt một tháng, không thể chỉ vì ngày cuối cùng mà đem ném hết tất cả tích lũy chuyên cần.

Vừa xuống xe, cô gái vội vàng đi vào tòa nhà cao tầng, khuôn mặt được nhận diện tự động thông qua cửa chính rồi thì thôi đi, hôm nay ông chủ lớn còn muốn tới kiểm tra, nếu cô không đến đúng giờ, bị phát hiện được cô toi đời là cái chắc.

Bởi vì bước chân quá nhanh, bàn chân đi giày cao gót đã truyền tới cảm giác đau đớn, cô gái không nhịn được, đứng tại chỗ nghỉ ngơi một lát, nhưng xem lại thời gian, cô chỉ còn vừa đúng hai phút đồng hồ.

Tôi ổn, đột nhiên tôi không đau nữa rồi.

Quả nhiên mẹ không lừa mình, thời gian chính là liều thuốc tốt nhất:).

Tầng một của công ty có tổng cộng ba khu thang máy, mỗi khu có hai cửa, vị trí tọa lạc có thể xem là xa muôn vạn dặm, nếu lần này cô chạy không kịp, thì chuyển hướng sang cửa thang máy khác cũng không còn thời gian.

Khu thang máy gần cô nhất, một bên hiển thị từ tầng mười đi xuống, một bên là cánh cửa sắt đang khép dần.

"Chờ một chút! Còn tôi nữa!"

Cô bé nhân viên gần như sắp chạy tới nơi, trơ mắt nhìn cửa thang máy khép kín lại, trong lòng không biết diễn tả nỗi bất lực ra sao.

Đừng mà, chuyên cần của tôi...

Ngay tại thời điểm hi vọng tưởng như đã vụt tắt, một bàn tay cực kỳ xinh đẹp đột ngột vươn ra, xương bàn tay tinh tế, những ngón tay thon dài khẽ giữ lấy cửa thang máy, cửa thang máy cảm ứng được vật thể, tự động mở ra, mà người đàn ông đứng bên trong cũng hoàn toàn xuất hiện trước mặt.

Người đàn ông mặc một bộ Âu phục màu xám, áo sơ mi phẳng phiu không một nếp nhăn, cà vạt thắt tỉ mỉ, ngay cả mấy sợi tóc cũng lộ ra sự sạch sẽ gọn gàng. Vai rộng eo hẹp, hai chân thon dài, vạt áo chỉnh tề gọn gàng tinh tế phác họa ra dáng hình cơ thể. Âu phục kết hợp cùng áo sơ mi trắng bên trong, cộng thêm kính mắt viền bạc dựng trên sống mũi cao thẳng, làm cho khí chất nho nhã của người đàn ông pha thêm một hơi thở cấm dục không nói nên lời.

Cô nhân viên sau khi trông thấy đối phương, hai mắt trợn ngược lên, vừa ngạc nhiên vừa mừng rỡ.

Trợ lý Tô!!!

Đây là chuyện cô có thể gặp được sao?!

Tô Chiết nhìn cô gái, gương mặt mang theo nụ cười dịu dàng: "Không vào hả?"

Giọng nói của đối phương như gió mát ngày xuân thổi tới bên tai, cô nhân viên vội vã đi vào, nét mặt không bày tỏ ra, nhưng trong lòng đã kích động đến gào thét.

Đây là lần đầu tiên cô tiếp xúc gần với Tô Chiết như thế này, dù sao đây cũng là người bên cạnh của ông chủ lớn, khó tránh khỏi làm cho cô có chút căng thẳng: "Thật trùng hợp quá".

Tô Chiết: "Đúng thế, cô cũng đi trễ nhỉ".

"..."

Một câu nói thôi đã khiến cô nhân viên cứng đờ người, nhưng sau khi tỉnh táo lại cô mới hiểu đối phương đang cố làm cho bầu không khí thoải mái hơn, cho cô một bậc thang bước xuống. Hai người họ đều đi làm trễ, cô không cần phải lo lắng.

Trong lòng cô gái cảm động, không khỏi nhớ tới đề tài mấy cô nhân viên trong công ty thảo luận hồi trước về bảng xếp hạng những người đàn ông hấp dẫn nhất công ty mình.

Trợ lý Tô vững vàng đứng ở vị trí số một, dù sao ai cũng yêu thích một người đàn ông dịu dàng lịch sự galant lại biết quan tâm.

Bỏ đi dáng vẻ bề ngoài, năng lực làm việc của đối phương cũng cực kỳ xuất sắc, bất luận là trình độ chuyên môn hay phong cách làm việc hình như cũng chưa từng bị một ai chỉ trỏ, gặp người nói tiếng người, gặp quỷ nói tiếng quỷ, cũng được coi là một nhân vật nổi danh trong ngành.

Mà ông chủ lớn của công ty bọn họ, tuy có hương vị đàn ông hơn, nhưng bởi vì lớn lên với một gương mặt bạo lực gia đình, đã bị tất cả vô tình đá ra khỏi bảng xếp hạng.

Tô Chiết: "Cô đến tầng nào?"

"Tầng... tầng sáu ạ".

Tô Chiết ấn xuống nút bấm.

Nhìn người đàn ông đẹp trai biết quan tâm đứng ngay trước mặt, cô gái nghĩ, một phiếu bầu quý giá ngày đó của mình xem ra không hề sai lầm.

Trợ lý Tô chắc chắn là người chói lóa nhất công ty này!

Trợ lý Tô – quý ông cấm dục! Trợ lý Tô – người đàn ông lý tưởng của thế gian!

Ngay lúc cô gái còn đang mải điên cuồng thả like cho trợ lý Tô, cửa thang máy tầng sáu đã mở ra, cô nhân viên vội vàng nói lời cảm ơn, nhanh chóng ra khỏi.

Tô Chiết đi thang máy lên tới tầng hai mươi, vừa ra ngoài đã bắt gặp gương mặt hoàn mỹ của thư ký tổng giám đốc – Ngụy Mẫn đang ủ rũ như vừa mới bị cún cắn.

Hai người họ xem như quen biết đã lâu, là hai kẻ giành chiến thắng trong các cuộc cạnh tranh ngầm, từ cấp ba đến tận khi đi làm việc, trông qua thì mặt người dạ chó, kỳ thật tất cả biểu hiện bên ngoài đều là giả dối.

"Sao vậy?"

Ngụy Mẫn ngẩng đầu lên, thấy người tới là anh, không có gì phải giấu giếm: "Mới có cuộc trải nghiệm y hệt như cậu".

Tô Chiết hiểu rõ: "Nghiêm trọng thế à?"

Không ngờ cô ấy cũng bị trẹo eo vì chen chúc trên xe bus.

Ngụy Mẫn: "Tôi chỉ có thể nhân dịp bốn bề vắng lặng, đấm bóp vài lần".

Nói xong, ngay trước mặt Tô Chiết, cô lại bóp eo hai cái.

Tô Chiết: "..."

Hello, tôi còn ở đây đấy.

Hai người họ đều theo học trường đại học có danh tiếng trong nước, sau khi tốt nghiệp dựa vào thành tích xuất sắc cùng khả năng làm việc của mình mà một đường tiến xa, tiền lương cũng mười phần xịn sò, nhưng đến cùng họ vẫn là những người làm công, tại nơi thành phố lớn tấc đất tấc vàng thì chỉ được xem là trình độ thường thường bậc trung, cả hai lại có thêm yếu tố gia đình không thể bỏ lại, mặt ngoài thì trông quang vinh đẹp đẽ, cay đắng phía sau có đổ cũng chẳng sạch.

Tô Chiết nhìn cửa văn phòng đóng chặt: "Sếp Diêm tới chưa?"

"Chưa tới".

Anh cảm thấy có chút ngoài ý muốn, tuy rằng Diêm Quan Thương là một kẻ chuyên soi mói, bình thường miệng y như bị bôi độc, nhưng trong công việc chưa bao giờ tỏ ra lười biếng.

Ngón tay thon dài đẩy kính trên sống mũi: "Xe bị hỏng rồi chăng?"

"Cũng có thể lốp xe bị người ta chọc thủng".

Tô Chiết: "Cô thật độc ác".

Ngụy Mẫn: "Như nhau cả thôi".

Hai người họ mặt đối mặt, nở nụ cười không hề tốt lành, sau đó ai trở về công việc của riêng của người ấy.

Mãi đến tận giữa trưa, ông chủ lớn ngày nào cũng đi làm đúng giờ bận rộn trăm công nghìn việc mới có tin tức truyền tới.

Ngụy Mẫn thấy sắc mặt của Tô Chiết sau khi nghe xong đã trầm hẳn xuống, hỏi: "Sao thế?"

"Trên đường tới công ty, sếp Diêm đã gặp phải chút chuyện".

Ngụy Mẫn giật mình: "Thật sự bị người ta chọc thủng lốp rồi hả?"

Tô Chiết: "..."

Hôm nay trên đường đi làm Diêm Quan Thương đã gặp phải tai nạn xe cộ, hiện giờ đang ở trong bệnh viện.

Sau khi Tô Chiết nhận được tin tức, sắc mặt cứng lại, biết được đối phương không gặp nguy hiểm đến tính mạng anh mới nhẹ nhàng thở phào. Ngụy Mẫn biết tình hình xảy ra, cũng im lặng không nói gì thêm.

Tuy rằng loại sinh vật mang tên cấp trên này mười phần nghiêm khắc tra tấn người ta, nhưng bình thường ngoài miệng có thể phàn nàn vài tiếng, chứ không đến nỗi thật lòng nguyền rủa đối phương, huống chi là tình huống liên quan đến an toàn tính mạng.

Dù sao nếu cấp trên thực sự xảy ra chuyện... vậy thì tiền lương người nào sẽ trả?

Tình hình sức khỏe của cấp trên không được thông báo rõ ràng, chắc hẳn không quá nghiêm trọng, Tô Chiết cứ tưởng rằng đối phương nghỉ ngơi vài bữa sẽ quay về, ai dè một tuần sau lại trông thấy cậu hai nhà họ Diêm – vị công tử ăn chơi nức tiếng tới công ty kiểm tra tình hình.

Tô Chiết nhướng mày, phát hiện chuyện lần này không hề đơn giản.

Chiều hôm đó, anh nhận được một tin nhắn, hẹn anh tới quán cà phê dưới công ty gặp mặt.

Tô Chiết đúng hẹn tới nơi, lúc này đang là giờ làm việc, trong quán cà phê không có người nào, anh vừa đi vào đã trông thấy ngay một vị quý bà dung nhan tinh xảo, khí chất trang nhã ngồi ở ngay hàng ghế dài phía bên tay phải.

Vị quý bà trông thấy anh, khóe miệng cong cong: "Hi, chàng đẹp trai".

Tô Chiết có qua có lại: "Hi, chị gái xinh đẹp".

Nhân viên cửa hàng đứng bên cạnh: "..."

Tô Chiết cất bước đi tới phía đối diện vị quý bà, đối phương mở miệng nói chuyện trước: "Tôi xin tự giới thiệu, tôi là Dương Trầm Trầm, Trầm mang ý nghĩa yên tĩnh vắng lặng".

"Tô Chiết, thà gãy hẳn chứ không cong". (*Chiết: 折 gãy =))

"Thật ra hôm nay tôi hẹn cậu Tô ra đây là có chút chuyện, liên quan đến Quan Thương".

Trong lúc nhất thời Tô Chiết vẫn chưa nhớ ra người trong miệng quý bà này là người nào, mãi một lúc lâu sau anh mới hiểu quý bà đang nhắc tới ông chủ lớn của họ.

Quý bà trước mặt này không hề đơn giản, có thể gọi thẳng tên của Diêm Quan Thương, chứng tỏ lá gan có hơi big.

Tô Chiết quan sát từng cử chỉ hành động của đối phương, giọng điệu vững vàng, "Ngài là người yêu của sếp Diêm ạ?"

Quý bà lịch sự mỉm cười: "Tôi là mẹ nó".

Tô Chiết: "..."

Không ngờ đối phương lại đơn giản thô bạo trả lời như vậy, bàn tay cầm cốc của Tô Chiết tạm ngừng.

Quý bà uống một hớp cà phê, bị lời lúc nãy của anh làm cho tâm tình sáng sủa: "Cậu nhóc này biết nói chuyện ghê đấy, miệng nhỏ cứ như được bôi mật vậy".

Trong lòng Tô Chiết thầm tự tát cho mình hai cái, nhưng sắc mặt vẫn không đổi: "Là do phu nhân quá trẻ ạ".

Ấn tượng đầu tiên của quý bà với Tô Chiết không hề tệ, nói thẳng vào chuyện chính: "Chắc hẳn cháu cũng đã biết chuyện Quan Thương bị tai nạn xe cộ rồi, tình trạng không nghiêm trọng lắm, nhưng về sinh hoạt vẫn có đôi chút không tiện, thiếu một người chăm sóc hàng ngày".

Tô Chiết thử dò hỏi: "Sếp Diêm bị gãy xương ạ?"

Quý bà lắc đầu.

"Vậy là bị thương ở vị trí quan trọng?"

"Không phải, nó chỉ bị mù tạm thời".

Tô Chiết: "..."

Được ạ, đúng là một vết thương không xem là nghiêm trọng.

Quả nhiên người cũng như tên, đủ bình tĩnh đủ tỉnh táo.

Ông chủ lớn nhà họ suốt ngày soi mói người ta, chắc hẳn muốn kiếm một người chăm sóc cuộc sống cũng khó mà tìm được.

Không biết kẻ phải nuốt hận nào dính đòn.

Tô Chiết: "Phu nhân đã chọn được người nào chưa ạ?"

"Được rồi".

"Vậy thì tốt quá ạ".

"Xa tận chân trời, gần ngay trước mặt".

Tô Chiết nhấp một hớp cà phê: "Ngài đang nói đến nhân viên phục vụ quán cà phê này sao?"

"Cô đang nói cháu đó".

Tô Chiết: "???"

Người sắp chết động kinh bật dậy, hóa ra kẻ nuốt hận lại chính là mình!

Tô Chiết chỉ đành nở nụ cười: "Hình như phu nhân có chút hiểu lầm".

"Theo cô được biết, từ khi cháu tốt nghiệp nghiên cứu sinh xong đã tiến vào công ty này, mấy năm nay một mực đi theo Quan Thương, thói quen sinh hoạt của nó chắc chắn cháu vô cùng hiểu rõ. Trước đó cô đã từng nghĩ tới chuyện tìm hộ lý đến chăm sóc, nhưng về phương diện cuộc sống của nó người khác không thể nào hiểu hơn cháu, cháu cũng biết được phần lớn sở thích của nó, là người tốt nhất có thể chọn". Nét mặt của vị quý bà lộ ra sự khó xử: "Thật sự thì cô cũng biết đứa nhỏ Quan Thương này không dễ ở chung, người bình thường khó mà chịu nổi nó".

Tô Chiết khiếp sợ, hóa ra câu chuyện khó ở của ông chủ lớn không phải là ảo giác của đám người làm công bọn họ, đến mẹ ruột cũng nói như thế rồi, thì trong lòng anh cũng cảm thấy rộng lượng hơn.

Nhưng mấy cái chuyện xui xẻo này ai lại vui vẻ nhận chứ.

Tô Chiết uyển chuyển nói: "Phu nhân, cháu cũng chỉ được xem là người bình thường".

"Không!" Vị quý bà kia chém đinh chặt sắt: "Cháu là người của công ty này!"

Tô Chiết: "..."

Dạ vâng, cám ơn cô đã khẳng định.

Vị quý bà bỏ qua ẩn ý trong lời nói của anh, chỉ lo nói chuyện của mình: "Chỉ cần cháu có thể chăm sóc tốt cho Quan Thương trong giai đoạn này, mỗi ngày cháu sẽ nhận được bằng đây" – nói xong, bà duỗi một bàn tay tới.

Tô Chiết khẽ nhíu mày, cấp trên của anh luôn luôn công tư phân minh, tuyệt đối không bao giờ đem công việc về nhà, ngay cả người cũng không được tới, anh mà đi thì chẳng phải công việc của anh cũng coi như xong luôn rồi hả?!

Tô Chiết vội vã đẩy ra, chối thẳng: "Cuộc sống riêng tư của sếp Diêm không được liên quan đến công việc, cho dù mỗi ngày ngài cho cháu 5000 tệ, cấp dưới như cháu cũng khó mà nhận được".

Tốt lắm Tô Chiết, không được phép để cho tiền tài mê hoặc, thà gãy chứ đừng cong.

"Năm vạn".

Cái mông của Tô Chiết mới nâng lên đã ngồi ngay trở lại: "Ngài nói tiếp đi ạ".

Là do cháu kiến thức nông cạn.

Mặc dù cấp trên khó ở đến mức mẹ ruột cũng công nhận, trình độ oán hận phải ngang tựa Đậu Nga, nhưng con người ấy mà, cuộc đời gặp khó nhất định phải vượt khó tiến lên.

Người phụ nữ bảo nhân viên cửa hàng lấy giấy bút mang ra, vừa viết vừa nói: "Đây chỉ là giá tiền cô trả cho cháu trong giai đoạn này, nếu như cháu có thể chăm sóc Quan Thương đến tận khi nó khỏi hẳn, cô sẽ thanh toán cho cháu thêm một khoản phí trách nhiệm".

Nói xong, bà đẩy tờ giấy viết xong về phía trước.

Tô Chiết rũ mắt, suýt chút nữa bị đám số không trên giấy chói mù.

Không, chục, trăm, ngàn, vạn, bố, ông nội, tổ tông! (Ý là 10.000.000)