Sếp Diêm Sao Thế?

Chương 35: Thắng thua không quan trọng



Tô Chiết nhìn trông, nội tâm cực kỳ phức tạp.

Chẳng lẽ đây chính là phương pháp giải quyết khó khăn trong truyền thuyết: phải đối mặt với chính khó khăn đó?

Anh bước tới bàn ăn, ngồi xuống: "Vân Đoan thích sao?"

Quý Vân Đoan khẽ gật gật đầu, bàn tay ngắn cũn chỉ chỉ: "Cậu Quan Thương không gạt cháu".

Tô Chiết giương mắt nhìn lại, chỉ thấy trên mặt người đàn ông mơ hồ hiện lên vẻ đắc ý.

Không ngờ hắn có thể thực sự làm ra chuyện này.

Tô Chiết hiểu rõ động cơ của đối phương, quả nhiên hắn ta ngấp nghé hai cái kẹo của Quý Vân Đoan rồi.

Mặc dù chuyện đó chẳng tính là gì, nhưng nói thế nào thì hắn cũng đã có thể nói chuyện gần gũi với bạn nhỏ.

Một bước nhỏ của người khác lại là một bước tiến lớn của Diêm Quan Thương.

Xuất phát từ ý định khích lệ sự tiến bộ của người ta, Tô Chiết dịch chuyển ghế ngồi đến gần cạnh Diêm Quan Thương: "Cậu chủ, ngài thật lợi hại".

Diêm Quan Thương nghe xong, bàn tay cầm thìa dĩa sững lại. Bình thường người a dua nịnh hót hắn không hề ít, nhưng 99% đều xuất phát từ sự khâm phục năng lực và sự nghiệp của hắn. Lời khen ngợi về cuộc sống hàng ngày như thế này hắn chưa từng nghe qua, một là hắn không muốn chia sẻ cùng với người khác, hai là người nào cũng có điều khó chịu với hắn.

Hiện tại nghe xong, hắn bỗng nhiên cảm thấy hơi kỳ lạ, nhưng hắn cũng cảm thấy lời này dễ chịu hơn mấy lời tâng bốc trước kia rất nhiều.

Lăn lộn trong giới kinh doanh nhiều năm, những lời nịnh nọt xuất phát từ nguyên nhân gì hắn cũng có thể nghe ra, chẳng có người nào khi không lại đi nịnh bợ hắn mà không muốn kiếm miếng ngon miếng ngọt.

Diêm Quan Thương không quan tâm đến những kẻ ham món lợi nhỏ, thích cho thì cho.

Mà lúc này người ở sát bên cạnh đang nói chuyện với hắn, lời khen ngợi lại mang theo mấy phần thật lòng.

Như thể hắn đã làm ra một chuyện tốt hiếm thấy khó tìm, cho hắn một lời khen ngợi cổ vũ.

Người khác khen hắn sẽ thêm thắt một vài từ ngữ màu mè, còn cậu hộ lý nhỏ này lại chỉ ngay thẳng nói một câu như thế.

Dù sao, sự ngưỡng mộ hắn đã cắm rễ trong lòng đối phương.

Cảm xúc trên gương mặt Diêm Quan Thương không hề thay đổi, nhưng bàn tay cầm thìa dĩa lại chậm chạp không động đậy.

Tô Chiết vẫn ở bên tai hắn thì thầm: "Tôi biết ngài nhất định sẽ làm được, hiện giờ tôi lại càng sùng bái ngài hơn".

Diêm Quan Thương hơi nghiêng đầu sang nơi khác, giọng điệu tùy ý, giống như chuyện này chẳng đáng nhắc qua: "Ở chung với trẻ con có gì là khó".

Tô Chiết:... người cứng miệng nhất vẫn phải là ngài.

Không phải trước đó chính ngài đã làm cho bé con hoảng sợ oa oa khóc đó sao?

Nhưng Tô Chiết không nói gì nữa, dù sao anh cũng là người đi theo phương pháp giáo dục cổ động.

Sau khi dùng qua bữa sáng, Diêm Quan Thương ngồi trên ghế sofa nghe thời sự như thường lệ, bên chân là Golden trọc đầu.

Tô Chiết pha cà phê đặt vào trong tay hắn, sau đó liền nghe thấy một loạt tiếng động bình bịch. Chỉ thấy Quý Vân Đoan nện bước chân ngắn ngủn, dùng tốc độ quả cầu thịt lăn từ trên tầng xuống, đôi bàn tay nhỏ nắm chặt thứ gì đó.

Sau đó cậu bé hơi xấu hổ đi tới trước mặt Diêm Quan Thương, ngượng ngùng nhìn cậu của mình một cái, nhỏ giọng nói: "Cậu Quan Thương ơi, Vân Đoan chia sẻ bảo bối cho cậu nè".

Diêm Quan Thương không có hứng thú với đồ chơi của trẻ nhỏ: "Cháu cứ giữ..."

Quý Vân Đoan vui vẻ nói: "Là kẹo của Vân Đoan đó".

Diêm Quan Thương: "Được".

Tô Chiết:...

Khá lắm, lật mặt còn nhanh hơn lật sách.

Cậu bé con chia sẻ cho Diêm Quan Thương một viên kẹo trong lòng bàn tay mình, sau đó lại chia cho Tô Chiết một viên, Golden nhìn thấy, không nằm sấp nữa, đứng lên vẫy đuôi đầy mong đợi.

Nhưng bé chỉ có tổng cộng ba viên, không còn chiếc nào dư thừa tặng cho Em Trai cả.

Bình thường mỗi khi Diêm Quan Thương ăn kẹo, hắn sẽ ăn vô cùng bí mật, không cho một ai phát hiện, mà căn bản cũng không một ai phát hiện ra. Vậy nên hắn chẳng sợ trong nhà có một lọ muối được lén lút nhét đường vào, tráo giả thành thật.

Quý Vân Đoan cho kẹo đi xuất phát từ tấm lòng bạn nhỏ biết phải sẻ chia, lý do được nhận kẹo vô cùng thỏa đáng.

Diêm Quan Thương lột vỏ kẹo, ném vào trong miệng.

Tô Chiết vốn cũng định ăn, nhưng khi nhìn thấy sắc mặt Diêm Quan Thương, anh lập tức chần chờ.

Chỉ thấy sau khi Diêm Quan Thương ăn kẹo vào trong miệng, nét mặt không hề sung sướng như tưởng tượng. Hắn nhíu mày lại, môi mỏng mím thành một đường thẳng.

Tô Chiết bất ngờ, anh nhìn về chiếc kẹo trong lòng bàn tay mình.

Vị chua bùng nổ –

Tô Chiết:...

Bất ngờ không ngoài dự liệu.

Anh nhìn về phía Quý Vân Đoan cũng đang ăn kẹo, nét mặt cậu bé con không hề có một chút khó chịu nào.

Gia đình này mỗi người có một khẩu vị khác biệt.

Tô Chiết nhìn chiếc kẹo trong tay mình, lại nhìn Golden, đặt chiếc kẹo bóc vỏ ra trước mặt cún.

Golden nhìn kẹo, bỗng nhiên ngẩng đầu chó.

Bố không ăn, con cũng không ăn.

Tô Chiết:...

Hóa ra con cũng biết đồ tốt đồ xấu đấy nhỉ.

Quý Vân Đoan đứng bên vừa ăn kẹo vừa mong đợi nhìn về phía Diêm Quan Thương: "Cậu Quan Thương ơi, kẹo có ngon không cậu?"

Diêm Quan Thương u sầu không mở miệng.

Tô Chiết tiếp lời trước: "Đương nhiên là ngon rồi, cậu Quan Thương nói không nên lời nữa rồi đó".

Diêm Quan Thương: "Cậu..."

Tô Chiết tri kỷ: "Ngài đừng khách khí".

Diêm Quan Thương:...

Sau khi mối quan hệ với cậu được phá băng, Quý Vân Đoan hoàn toàn thoát khỏi trói buộc, bắt đầu ở trong phòng vui đùa cùng Golden.

Lúc này Diêm Tình Anh từ tầng trên đi xuống, không biết xảy ra chuyện gì mà khuôn mặt cô có đôi chút khó coi.

Cô ngồi xuống phòng khách, nhìn Diêm Quan Thương, dáng vẻ muốn nói lại thôi.

Diêm Tình Anh: "Quan Thương."

Diêm Quan Thương: "Dạ?"

Hai bàn tay Diêm Tình Anh nắm cùng một chỗ, hơi bối rối: "Chị có chuyện này, không biết có nên nói hay không".

Diêm Quan Thương lười biếng cất lời, giống như không hề nghe ra nỗi phiền lòng của chị gái: "Có liên quan tới em?"

Diêm Tình Anh khẽ gật đầu: "Ừ".

Diêm Quan Thương: "Thế thì chị đừng nói".

Diêm Tình Anh:...

Diêm Tình Anh sững sờ, "Thằng ranh này, mệt cho chị còn..."

Diêm Quan Thương không quan tâm, uống hai hớp cà phê, "Chị sớm nói như thế thì chẳng phải xong rồi sao".

Tô Chiết ở gần đó:...

Anh không khỏi hoài nghi hai chị em nhà này nhất định phải có đoạn mở đầu như thế mới có thể tiếp tục nói chuyện.

Diêm Tình Anh tỉnh táo lại, ho khan một tiếng, nói: "Vừa rồi chú ba của em gọi điện cho chị".

Diêm Quan Thương nhướng mày: "Bảo chị về nhà?"

Diêm Tình Anh: "Bảo em về nhà".

Diêm Quan Thương:...

Tô Chiết ở bên cạnh nghe chuyện, có lẽ là do vấn đề huyết mạch, hai chị em này đều không có nỗi nhớ nhung, đều không muốn quay về nhà.

Sắc mặt Diêm Tình Anh hơi khó coi: "Lúc nãy chị nói chuyện điện thoại cùng bố chị, ông ấy muốn chị chuyển lời, nói là thứ sáu tuần này ông nội muốn em về bên đó".

Diêm Quan Thương nhíu mày: "Muốn em về làm gì?"

Diêm Tình Anh im lặng một hồi, giọng điệu trầm thấp tựa như ngàn cân đổ xuống: "Quan Thương, người trong nhà biết chuyện đôi mắt của em rồi".

Bàn tay nâng cốc của Diêm Quan Thương sững lại, ngón tay thon dài đỡ trên thành cốc khó có lúc khẽ run lên.

Hành động này căn bản rất khó trông thấy, nhưng lời nói của đối phương mới ra khỏi miệng, rõ ràng Diêm Quan Thương đã hơi hốt hoảng, mặc dù hắn đã bình tĩnh lại rất nhanh, nhưng bàn tay cầm cốc lại nổi gân xanh rõ rệt.

Sắc mặt của Diêm Tình Anh cũng khó nhìn: "Quan Thương à..."

Người đàn ông cứ im lặng thật lâu như thế, mãi không chịu mở miệng.

Chẳng hiểu tại sao, ngay lúc vừa rồi nhìn thấy bàn tay hốt hoảng của hắn, trong lòng Tô Chiết bỗng sinh ra một chút không đành lòng. Có lẽ ấn tượng của Diêm Quan Thương trong lòng anh quá sâu sắc, trên thương trường hắn làm mưa làm gió có một không hai, tuổi trẻ đã làm nên sự nghiệp vĩ đại, tựa như người đàn ông này không gì không làm được.

Va vấp khó khăn trong cuộc sống vặt vãnh thường ngày của hắn không tính là gì, dù sao hắn luôn thiếu thốn về phương diện đó.

Cho dù cuộc sống hàng ngày của hắn có rất nhiều khuyết điểm, thế nhưng đặt trước năng lực, giá trị của mấy thứ cỏn con này không đáng được nhắc đến.

Ở bên cạnh hắn gần sáu năm, Tô Chiết hiểu rõ hắn hơn bất cứ kẻ nào. Diêm Quan Thương là người vô cùng kiêu ngạo, hắn không bao giờ tâm sự khó khăn của mình cho người khác, hắn luôn biểu hiện ra bên ngoài một gương mặt duy nhất.

Không thì hắn đã chẳng đến nỗi phải lén lút ăn kẹo, mỗi lần ra ngoài đều đội mũ đeo kính râm, đây là cách để hắn giữ gìn và bảo vệ lòng tự trọng của chính mình.

Bệnh mắt ba tháng chưa lành, áp lực tâm lý của hắn Tô Chiết không thể nào tưởng tượng được. Diêm Quan Thương là một người cuồng công việc lại nghiêm khắc, bên ngoài hắn thế nào anh không biết, nhưng trong công việc hắn chưa bao giờ có sự buông lỏng chậm trễ.

Mặc dù người đàn ông này đòi hỏi hết sức hà khắc, nhưng chính hắn cũng tự hà khắc với bản thân mình.

Mà cái câu người nhà đều đã biết, không khác gì đang vả cho hắn một bạt tai thật mạnh.

Diêm Quan Thương im lặng hồi lâu: "Chuyện xảy ra khi nào?"

Diêm Tình Anh: "Năm ngày trước."

Tô Chiết nghe xong không khỏi kinh ngạc, anh vốn tưởng chuyện này do Diêm Tình Anh lỡ miệng nói ra, nhưng chuyện hai mắt của Diêm Quan Thương đã truyền ra ngoài từ năm ngày trước, lúc đó Diêm Tình Anh còn chưa tới nơi này.

Diêm Quan Thương muốn đặt cốc lên bàn trà, nhưng điểm đặt hơi sai lệch, một tiếng vang giòn giã, thủy tinh văng khắp nơi.

Diêm Tình Anh vội vàng đi hỏi người nhờ mang đồ dọn dẹp tới, "Quan Thương, em đừng di chuyển vội".

Có thể do bốn phía bước chân quá ồn ào, sắc mặt Diêm Quan Thương càng nặng nề hơn.

"Cậu chủ, không sao đâu".

Diêm Quan Thương sững sờ.

"Trong lòng tôi, dù ngài như thế nào, ngài vẫn luôn là chính mình".

Trong mắt Tô Chiết, tuy Diêm Quan Thương chẳng coi ai ra gì, kiêu căng tự cao, nhưng trên thực tế, đúng là hắn không coi ai ra gì, kiêu căng tự cao thật.

Anh thấy Diêm Quan Thương là người không cần có tình cảm, bởi vì tất cả mọi người đều vội vã muốn cho hắn, đồng thời đối phương cũng là người bị tình cảm làm hư.

Tính tình của hắn kiêu căng tự phụ, không một phần tính cách nào không thể hiện nguyên do gia đình của hắn đã mang tới cho hắn quá đủ thương yêu và thỏa mãn vật chất. Nhưng hắn lại tránh né không quen bày tỏ tình cảm, vô cùng ghét bỏ các mối quan hệ cần hiểu biết sâu sắc hơn, đồng thời cũng hết sức bài xích thân mật quá phận.

Nói một cách khác là vừa muốn giữ lại vừa muốn chối từ.

Tính cách này biểu hiện rất rõ trên người hai mẹ con Diêm Tình Anh. Diêm Quan Thương muốn giữ họ ở lại trò chuyện với mình, giống như những gia đình khác, nhưng hắn cũng hi vọng đối phương lập tức rời đi.

Tô Chiết không hiểu tại sao một người được vây quanh tôn kính quý trọng như Diêm Quan Thương lại có tâm tình như vậy, nhưng trên đời không có ai là người hoàn hảo, ai ai cũng có vết thương không muốn người ngoài biết được.

Ở cùng đối phương một thời gian dài, đây là lần đầu tiên Tô Chiết thấy Diêm Quan Thương bối rối như vậy.

Tựa như hắn tìm được một rương báu vật, mở ra lại phát hiện bên trong trống rỗng.

Mà bệnh mắt của Diêm Quan Thương được truyền ra trong gia tộc, không khác gì một dao của người thân đâm từ đằng sau, mặc dù tình cảm của họ phần lớn chỉ là dây dưa lợi ích, không phải tình cảm thuần túy gì.

Diêm Quan Thương nghe được lời của anh, trong lòng chậm rãi bình tĩnh lại. Hắn nhanh chóng khôi phục lý trí, chuyện cũ hắn không muốn nhớ lại, nhưng nó cứ mỗi giờ mỗi khắc nhắc nhở cho hắn, hắn chưa từng cần người khác hiểu rõ và bao dung, hắn muốn người khác nghe lời hắn, coi hắn như đạo lý mà phục tùng.

Chờ khi mảnh thủy tinh trên sàn được quét sạch, Diêm Tình Anh thấy tâm tình của em trai dần trở nên cực đoan, không đề cập thêm, đổi đề tài.

"À đúng rồi, hôm nay là chủ nhật, Vân Đoan có một lớp học năng khiếu. Chút nữa chị phải đi gặp bạn bè, em giúp chị dẫn Vân Đoan tới lớp nhé".

Diêm Quan Thương không đồng ý cũng không từ chối, hiển nhiên còn đang nghĩ tới chuyện vừa rồi.

Tô Chiết yên lặng ra dấu OK.

Hiện tại vẫn phải nhanh chóng chuyển sự chú ý của Diêm Quan Thương sang nơi khác.

Quý Vân Đoan rất có ý thức tự giác, đến giờ chuẩn bị đi học, cậu bé ngoan ngoãn đeo cặp sách đứng chờ ở cửa nhà.

"Cậu ơi, chú ơi, Vân Đoan phải tới lớp học năng khiếu rồi".

Tô Chiết kéo Diêm Quan Thương đến cửa trước: "Được, vậy thì phiền Vân Đoan chờ cậu và chú một lát nhé, có được không?"

Vân Đoan gật đầu: "Được ạ".

Tô Chiết đưa kính râm và mũ cho Diêm Quan Thương để hắn tự đội lên, sau đó cúi người buộc dây vào Golden.

Tất cả chuẩn bị sẵn sàng, hai người dẫn Quý Vân Đoan ra cửa tới lớp học năng khiếu. Điểm đến là một câu lạc bộ dạy học dành cho trẻ em rất rộng lớn, mà lớp năng khiếu của Quý Vân Đoan là một lớp học kết hợp cả phát triển thể lực và trí thông minh.

Trong lớp học có rất nhiều thiết bị giảng dạy và trò chơi thú vị, Tô Chiết cũng coi như hiểu ra thế nào là kẻ có tiền, lớp học dành cho trẻ em này là một căn nhà một tầng rất lớn, bố mẹ có thể ngồi ở khu vực dành riêng cho phụ huynh xem con cái học tập.

Quý Vân Đoan giơ tay vẫy chào hai người, chạy tới chỗ giáo viên tập hợp.

Bài học hôm nay xem như một cuộc thi đấu nhỏ, các bé con đồng thời bò trên mặt đất vượt qua chướng ngại vật, ai đến vạch đích trước người đó sẽ giành chiến thắng.

Năm bạn nhỏ đứng vào vị trí chuẩn bị tranh tài, chỉ nghe thấy một tiếng còi vang lên, năm cục thịt tròn xông ra ngoài.

Tô Chiết bắt đầu nói chuyện với Diêm Quan Thương, di dời sự chú ý của hắn, "Cậu chủ, Vân Đoan bắt đầu thi đấu rồi".

Diêm Quan Thương nhàn nhạt đáp lại một tiếng.

Tô Chiết: "Ngài không cổ vũ cho Vân Đoan sao?"

Diêm Quan Thương lạnh nhạt, "Tôi không quan trọng thắng thua."

Tô Chiết: "À, Vân Đoan hiện giờ đang đứng thứ năm đấy ạ."

Diêm Quan Thương:...

Diêm Quan Thương: "Bò! Quý Vân Đoan, mau bò cho cậu!!!"