Sếp Lục Của Tôi

Chương 44: Ngày 22 tháng 8 là sinh nhật cậu ấy



Đồng hồ sinh học là thứ còn đáng sợ hơn cả đồng hồ báo thức, mặc dù hôm nay anh không cài báo thức để ngủ thêm một lát nữa vậy mà cái đồng hồ chạy bằng tế bào kia vẫn âm thầm reo lên inh ỏi trong đầu. Lăn tới lăn lui mấy chục vòng trên giường, Vương Tiểu Khôi lết thân thể uể oải đi làm vệ sinh cá nhân sau đó xuống nhà bếp úp tô mì ăn thay cho bữa sáng. Tô mì thơm phức nhưng khi anh cho vào miệng lại không nếm ra vị gì.

Chờ đã? Không lẽ anh bị dương tính với Covid 19? Không phải, qua rồi thời covid ơi, mày ám ảnh tao tới từng chân tơ kẽ tóc, bây giờ đã đến lúc mày nên "ngủ yên" ở nơi thuộc về mày rồi.

Vương Tiểu Khôi rùng mình nhớ lại khoảng thời gian đại dịch Covid hoành hành, thời gian khó khăn đó anh đã rất khổ sở a, còn bị dương tính tận hai lần, sau đó còn liên tiếp bị "dương tính" với cái nghèo, với cái ế và cả thất nghiệp nữa. Cũng may nó đã qua rồi, tất cả đều đã qua rồi.

Sau khi mắc covid xong hình như trí nhớ của anh giảm xuống rất nhiều, có nhiều chuyện vừa xảy ra lại không thể nhớ nổi, còn những việc trong quá khứ lại nhớ rất rõ ràng. Ví dụ như chuyện Lục Cẩn Phong bảo anh ngoan ngoãn ở nhà, trưa sẽ có người đến đón anh ra sân bay anh lại vô tình quên mất sau một giấc ngủ dài.

Kẹo Bông lười biếng lê từng bước mệt mỏi đến chỗ của anh, nàng ta nằm phủ phục bên chân anh tìm một chút hơi ấm trong một buổi sáng se lạnh. Khung cảnh một người một mèo yên tĩnh xinh đẹp như một bức tranh của danh họa nào đó chưa khô dầu còn phảng phất chút mùi hương dễ chịu.

Xử lý xong tô mì, Vương Tiểu Khôi cúi người ôm Kẹo Bông lên, đi thẳng đến quyển lịch để bàn trong góc nhỏ.

Ngày 20 tháng 6 năm 2022

Thở một hơi dài, Vương Tiểu Khôi mỉm cười, trong mắt không lộ ra biểu cảm gì.

Sắp đến ngày sinh nhật của Lục Cẩn Phong rồi. Là ngày 22 tháng 8.

Không biết từ khi nào anh lại có thói quen đợi đến ngày sinh nhật của một ai đó, mà người đó cụ thể là Lục Cẩn Phong. Chắc có lẽ là lúc anh còn học cấp ba, hay là lúc Lục Cẩn Phong rời đi, hoặc cũng có thể là sau khi anh tốt nghiệp.

Ai mà biết được.

Mà chuyện đó cũng không còn quan trọng nữa rồi, anh chỉ biết thói quen đó đã ăn sâu vào máu, cũng không thể bỏ được.

Thật ra còn khá lâu mới đến sinh nhật của cậu ta, nhưng anh cứ như một kẻ ngốc vậy, đếm từng ngày từ khi còn ba tháng nữa mới đến sinh nhật của cậu ấy.

Anh muốn cùng Lục Cẩn Phong đón sinh nhật của cậu ấy. Đúng vậy, anh mong mỏi từng ngày chỉ mong có thể một lần cùng Lục Cẩn Phong đóm sinh nhật. Nhưng có vẻ mong muốn của anh không được thực hiện, bằng chứng là năm nào cũng vậy, hễ đến ngày sinh nhật của Lục Cẩn Phong anh lại tự mua bánh kem chúc mừng sinh nhật cậu ấy... à, với tấm ảnh của cậu ấy.

Trước đây khi anh còn ở ký túc xá trong trường, vài người bạn cùng phòng của anh đã nhìn thấy anh "chúc mừng sinh nhật một tấm ảnh", bọn họ rất hiếu kỳ. Anh biết bọn họ nghĩ người trong ảnh đã chết rồi, chỉ có anh mới biết được cậu ấy vẫn còn sống, nhưng anh không có cách nào chạm vào cậu ấy được.

Chuyện đã xảy ra khá lâu, những người bạn trong ký túc xá năm nào cũng đã trưởng thành và quen với việc năm nào anh cũng đón sinh nhật không phải của mình như vậy. Một vài người bạn sợ anh cô đơn nên đã đến cùng anh vào ngày sinh nhật của Lục Cẩn Phong, nhưng họ không biết rằng, dù có nhiều người đến đâu thì trong lòng anh vẫn trống rỗng. Sự thiếu vắng hình bóng của cậu thiếu niên năm nào không có gì có thể lấp đầy được.

Giống như những chàng trai, cô gái yêu thích thần tượng của họ, đến ngày sinh nhật của thần tượng họ cũng sẽ viết thư, gửi lời nhắn chúc mừng sinh nhật, tự mua bánh kem về xem như tổ chức sinh nhật cho người mình mến mộ. Họ có thể làm tất cả chỉ mong tín ngưỡng bấy lâu có thể dành cho họ một ánh mắt, hay chí ít là biết đến sự tồn tại của họ. Một loại tình cảm điên cuồng của tuổi trẻ.

Vương Tiểu Khôi cũng vậy, anh âm thầm làm mọi thứ chỉ mong Lục Cẩn Phong có thể đến bên cạnh anh, hay chỉ cần cho anh một ánh nhìn. Mỗi lần cầu nguyện anh chỉ cầu một câu duy nhất, đó chính là.

Lục Cẩn Phong, xin em hãy yêu anh, dù chỉ là một chút.

Vương Tiểu Khôi có một thời điên cuồng yêu thích một người mà anh nghĩ cả đời này anh chẳng thể nào chạm tới, một ngôi sao lấp lánh trên bầu trời đêm mà anh có với thế nào cũng vô vọng.

Nhưng anh không biết rằng, ngôi sao cô đơn ấy chỉ tồn tại vì anh, dõi theo anh và soi sáng đường anh bước. Ngôi sao ấy cũng giống anh, muốn chạm vào anh trong vô vọng.

Rồi một ngày, ngôi sao ấy theo cơn mưa sao băng từ trên trời rơi xuống, rơi vào lòng anh.

___________

_(ˇωˇ」∠)_

🍒: Tâm trạng hơi lạ, nên viết ra cũng lạ nốt •́ ‿,•̀

Đừng nói anh tôi có tâm lý bi.ến th.ái, chỉ vì chấp niệm với người thiếu niên kia quá lớn mà thôi. Hãy yêu thương anh tôi thêm một chút, nhé?