Sếp Tần, Đừng Kiêu Ngạo Như Vậy!

Chương 30: Cô gái thông minh



Tiếng nước nhỏ giọt theo quy luật đều đặn nhưng vẫn mang tác dụng quấy nhiễu ở một mức độ nào đó, Sở Nhiên cuối cùng cũng cựa mình tỉnh lại. Trong một chốc cô đã ngỡ như mình còn quay về khu rừng rậm nhiệt đới ẩm ướt bảy tám năm trước.

Trong không gian rộng gần ba trăm mét vuông là thế giới của những cây bụi trong rừng nhiệt đới, mỗi loài mỗi cây đều căng tràn sức sống, vươn mình trong không gian được dành riêng. Những khóm lan rừng được di thực trên những cọc gỗ khoe sắc rực rỡ muôn màu, trong lớp màu sắc lóa mắt ấy có cả màu vàng của Hoàng Thảo Phi Điệp. Tổng thể rất hài hòa và mang cảm giác chân thực, nếu như không tính đến hệ thống phun tưới và điều hòa ánh sáng xung quanh.

Đây là một căn phòng lớn được cải tạo môi trường và nhiệt độ giống như điều kiện trong rừng mưa nhiệt đới: những bụi chuối rừng cao gấp đôi thân người với buồng trái trĩu nặng, khóm sim rừng khoe sắc tím lịm một góc. Bên bờ hồ nhân tạo nho nhỏ ở giữa, những khóm dương xỉ cao hơn nửa thân người lan tràn ven xung quanh mép nước.

Ở cuối tổ hợp ấy, có một mô hình căn nhà gỗ đơn sơ thu nhỏ. Sở Nhiên ngây dại nhìn vào cấu trúc quen thuộc của căn nhà, nỗi đau đớn lẫn sợ hãi bóp nghẹt tim cô.

Chẳng phải căn phòng ấy đã bị thiêu rụi trong lửa đỏ cùng người thiếu niên vô tư lự kia rồi sao? Làm thế nào nó lại xuất hiện trong không gian này?

- Cảm thấy quen thuộc lắm phải không?

Một giọng nói khàn đặc vang lên từ phía sau cô, Sở Nhiên nghe thấy tiếng bước chân dần tới phía sau lưng mình. Cô định ngoái đầu nhìn lại, nhưng hiềm nỗi cả người bị trói cứng trên chiếc ghế tựa, đầu bị thanh chắn phía sau cố định không thể xoay đầu lại.

Một bàn tay mang găng màu đen đè nặng lên vai cô, âm thanh khàn khàn méo mó thủ thỉ bên tai:

- Mà chắc gì đã nhớ. Nếu vẫn luôn nhớ đến chỗ này và những gì xảy ra ở đây, làm sao chị có thể sống vui vẻ hạnh phúc bao nhiêu năm nay như thế, phải không, chị Tiểu Dã?

- Là cậu! Quý Mộc? Cậu không chết?

- Quý Mộc chết rồi, chết theo Tiếu Nhiên của cậu ta rồi! Bây giờ còn tồn tại nơi này chỉ có một con quỷ dữ lòng đầy thù hận mà thôi.

Sự kích động trong giọng nói của hắn ta làm Sở Nhiên biết mình đoán đúng rồi.

- Làm sao có thể? Tôi đã chính mắt nhìn thấy nhà gỗ bốc cháy sau đó đổ sụp. Cậu và cô ấy vẫn ở trong đó.

Quý Mộc hừ lạnh:

- Thỏ khôn có ba hang, chuột cũng có năm bảy đường về nhà. Cô nghĩ bố của tôi không lo lắng gì cho sự an toàn của tôi, đứa con trai độc nhất của ông ấy sao?

Hắn ta túm lấy tóc cô giật mạnh vào lưng ghế một cách không thương tiếc.

- Tôi đã định đi theo cô ấy, nhưng nghĩ đến người kia thì lại không cam lòng. Vì cái gì, anh ta đẩy cuộc đời tôi rơi vào địa ngục tan nát mà vẫn có thể sống ung dung như thế? Những gì tôi trải qua, tôi muốn anh ta phải nếm trải gấp bội.

Sở Nhiên nhìn đôi găng tay đen cùng ống tay áo nhô ra trên vai mình, hỏi như khẳng định:

- Người đàn ông trên ban công đêm đó là cậu phải không?

Sở Nhiên bất chấp da đầu đang đau đớn, chờ đợi phản ứng của hắn. Quý Mộc buông tay ra, sửa sang lại bao tay không trả lời, nhưng cô biết đây chính là đang thừa nhận.

Một lát sau, có tiếng Quý Mộc thong thả bước qua lại, hắn chậc lưỡi.

- Cô thực sự rất thông minh. Vì sợ tôi tìm đến cô qua lối thang bộ nên không ngại mất thời gian chờ thang máy, còn rất cẩn thận xuống tầng bảy để làm tôi không phát hiện.

Sở Nhiên cười nhẹ:

- Cuối cùng không phải là cũng bị cậu lật tẩy sao?

- Bởi vì cô đã có một sơ sót. Con người trong thời khắc nguy hiểm luôn có xu hướng đi về phía an toàn nhất cho mình. Cô nghe theo bản năng mà chạy xuống tầng bảy, điều này tố cáo hướng đi của cô. Nếu như cô đủ lý trí để suy ngẫm và chạy lên tầng chín chờ thang máy thì có lẽ tôi còn phải mất rất nhiều thời gian để xác định hơn.

Hắn dừng bước, nhìn chằm chằm vào sau gáy cô.

- Hơn nữa, Từ Bá Khiêm bảo cô chỉ là đi đổ rác mà quên chìa khóa. Nhưng lúc tôi gặp cô ở trong thang máy thì cô lại chẳng cầm theo gì ngoài điện thoại. Một cô gái mặc đồ ngủ đi dép bông lại ra khỏi nhà để làm gì? Trừ khi cô ta trốn chạy gấp gáp để bảo toàn mạng sống!

Thấy vẻ mặt dửng dưng của Sở Nhiên, Quý Mộc ngừng một chút rồi rít qua kẽ răng:

- Cô đừng có giả vờ như không biết ông lão cô gặp trong thang máy chính là tôi.

Thấy bả vai Sở Nhiên đột nhiên cứng lại, Quý Mộc biết mình đoán đúng rồi.

Cái chết của Đường Thi Dật không ngờ lại bị phát hiện sớm như vậy, hắn ta không có thời gian để tạo cho mình lớp ngụy trang hoàn hảo đã vội sang bên đó tìm người. Lúc quay về đến tầng mười sáu, nhìn xuống đôi giày mình đang mang, Quý Mộc chợt nhận ra có lẽ mình đã để lại một manh mối bất lợi rồi.

Lúc này Sở Nhiên cũng không thèm giả vờ làm gì, nói với giọng bỡn cợt:

- Ha, bao nhiêu năm cậu vẫn không sửa được bản tính thích chưng diện ấy. Đời thuở nào lại có một ông già bảy tám mươi tuổi mang một đôi giày thể thao rêu rao như thế. Đôi Adidas Superstar Metallic ấy thật sự rất thời thượng, rất nổi bật. Lúc ấy tôi đã rất thắc mắc, nhưng vừa biết đó là cậu thì mọi thứ trở nên hợp lý rồi. Cậu lúc nào cũng đặt nhu cầu bản thân lên trước mọi chuyện hết.

- Bởi vậy mới khen cô thông minh. Nói đi, làm sao lúc nãy cô lại nghi ngờ tôi?

Quý Mộc bước tới trước mặt Sở Nhiên, cô ngước nhìn lên, khuôn mặt của Thường Thanh từ trên cao nhìn cũng đang nhìn xuống cô.

Ngoài ý muốn của hắn, Sở Nhiên không có bất ngờ cũng không hốt hoảng, thậm chí còn nhìn hắn mỉa mai:

- Bớt giả thần giả quỷ đi. Cậu cũng đâu phải Thường Thanh!