Sếp Tần, Đừng Kiêu Ngạo Như Vậy!

Chương 33: Đêm mưa trong hang đá



Bóng tối ngày càng dày đặc khiến ánh sáng từ chiếc đèn pin trở nên mỏng manh hơn bao giờ hết. Cô gái cảm nhận được hơi thở người cõng mình ngày càng dồn dập, cảm giác áy náy khiến cho cô ngọ nguậy bất an, nói lí nhí bên tai người kia:

- Hay là ngừng lại nghỉ một chút?

- Không được, trời sắp mưa to rồi, phải tìm chỗ nào khô ráo chắc chắn một chút mới được.

Chàng trai trả lởi trong hơi thở nặng nề, xốc lại cô gái trên lưng rồi bước tiếp. Cậu nhớ gần đây có một hốc đá tương đối bằng phằng lại ở vị trí cao ráo, cố gắng đi chừng hơn hai mươi phút nữa sẽ tới. Chỉ là việc xác định phương hướng trong màn đêm thế này hơi khó khăn, cũng may cậu còn nhớ vị trí nó nằm gần một dòng suối nhỏ, bây giờ chỉ cần lần theo tiếng nước chảy là có thể tìm tới chỗ trú ẩn được rồi.

Gió bắt đầu thổi mạnh từng cơn tạt thẳng vào khuôn mặt của hai người, bọn họ đang đi ngược theo chiều gió, hẳn là đã đi đúng hướng. Tiếng quạ kêu sương thảng thốt xen lẫn tiếng xào xạc của cây lá đánh vào nhau khiến cho cô gái nằm trên lưng càng thấy khẩn trương, đôi tay nhỏ xiết lấy vòng ôm của mình hơn. Chàng trai nhận thấy, bước chân càng thêm nhanh.

Vượt hết một đoạn dốc thoải với những bụi cây cao ngang đầu người, tiếng suối chảy càng lúc càng lớn hơn. Sau một lúc gió mây vần vũ, bầu trời rốt cuộc cũng đổ xuống những hạt nước li ti rồi tiếng ầm ào từ phía xa xa cũng lớn dần. Chàng trai ngừng bước, quét ánh đèn pin qua những vách đá rồi cuối cùng cũng tìm thấy một chỗ miệng hang bị dây leo dại phủ đầy. Vị trí không bắt mắt lại chìm giữa đống dây nhợ lùng nhùng, cho nên người không biết trước có hốc đá sẽ không bao giờ chú ý tới lối vào ẩn nấp này.

Chàng trai dùng con dao nhỏ vén những dây leo vướng víu qua một bên, một hang đá rộng chừng sáu mét vuông nằm lọt thỏm trong vách đá. Ánh đèn pin quét tới khiến một số loài động vật đang trú ẩn trong này giật mình phóng ra, hai con mèo rừng đen toàn thân vượt qua chân người phóng nhanh vào rừng.

- Đợi ở đây, đừng nhúc nhích!

Thả cô gái đứng tựa vào cửa ra vào, cậu cầm đèn pin nhanh chóng vọt ra ngoài, không đầy ba phút sau đã trở lại với một số cành khô vừa nhặt nhạnh gần đó. Vứt đống củi khô xuống, cậu quơ lấy đèn pin và một cành cây kiểm tra khắp ngóc ngách của hang đá một cách cẩn thận.

Hang đá cũng coi như sạch sẽ, chỉ có tơ nhện giăng khắp lối đi và vách đá gồ ghề, trên đám lá cây khô khốc có vài con côn trùng mà cô chưa gặp bao giờ đang sục sạo tìm chỗ tránh ánh đèn. Mùi ẩm mốc lan tràn trong không gian nhỏ hẹp nhưng tính ra chỗ này vẫn còn khô ráo và an toàn hơn chốn rừng núi ngoài kia, bởi vì cơn mưa nặng hạt đang kéo tới ồ ạt.

Âm thanh tiếng mưa trút xuống xen lẫn tiếng gió quăng quật những cành cây nghe ào ào, tiếng sấm cùng ánh chớp chói lòa thi nhau hòa điệu khiến cô gái hơi giật mình. Nhìn thế giới hỗn loạn ngoài kia, bây giờ cô đã hiểu vì sao lúc nãy người cõng mình chỉ dùng con dao vẹt một đường đi vào mà không cắt bỏ những dây leo phủ đầy cửa. Bởi vì trong cơn mưa gió, lớp dây leo chồng chéo có tác dụng như một bức màn thiên nhiên che chắn nhưng cơn gió và mưa tạt vào bên trong, giữ cho chỗ trú ẩn bé nhỏ này sự khô ráo cần thiết.

Mải quan sát bên ngoài nên khi ánh lửa tỏa những tia sáng nóng ấm bao trùm không gian nhỏ hẹp khiến cô gái hơi giật mình. Tiếng sấm chớp bên ngoài vẫn chưa có dấu hiệu ngừng lại, nghĩ đến khả năng mình phải nằm một mình giữa rừng trong cơn mưa bão kinh khủng này, cô gái âm thầm cảm thấy mình vô cùng may mắn khi gặp chàng trai này.

Trải qua trận mưa lúc sáng, cây gỗ không còn khô ráo khiến cho lửa cháy không được đượm lắm, khói tuôn ra khiến mắt người ngồi gần cay xè. Qua ánh lửa bập bùng, lần đầu tiên từ lúc gặp ban chiều, cô gái đã được nhìn thấy trọn vẹn khuôn mặt người thanh niên giúp mình. Sóng mũi cao thẳng, đôi mắt hẹp dài với hàng mi cong, tròng mắt cậu ta có màu nâu của hổ phách, dưới ánh lửa bập bùng càng thêm sáng rõ. Làn môi mỏng của cậu ta hơi mím lại, cũng không nhìn cô mà chăm chú gọt hai chạc cây rừng còn tươi để gác một thanh gỗ làm một dụng cụ treo đồ đạc, chắc là định hong khô quân áo.

Cô gái nhìn khuôn mặt kia không chớp mắt, vẻ mặt đầy vẻ ngạc nhiên xen lẫn tò mò, cho đến khi cậu ta ngước mắt lên mới vội vàng cụp mắt xuống che giấu cảm xúc trong đáy mắt, cúi đầu ho nhẹ.

Cậu ta nghe thấy liền nhìn về phía cô, có lẽ cũng đang phân vân không biết nên nói gì và làm những gì, dù sao bọn họ vốn là hai người khác giới xa lạ cũng không thích hợp chuyện trò giao lưu nhiều. Không khí ngượng ngùng cuối cùng cũng bị phá vỡ bởi tiếng ọp ẹp từ bụng cô, cô gái đỏ bừng mặt nhích sát hơn vào tường đá. Cậu ta nhìn cô, ngớ ra rồi như bừng tỉnh, vội mở chiếc túi nhỏ đeo bên người, vứt cho cô một túi lương khô nho nhỏ.

- Ở đây chỉ có thế này, cô ăn tạm đi!

Nói xong lại ngần ngừ rồi im ắng đẩy bình nước bên cạnh về phía cô.

Cô muốn nói rằng trong ba lô của mình cũng có chút thức ăn, nhưng nhìn bàn tay với những vết xước rướm máu của cậu khi vẹt đường cõng cô xuyên qua những bụi gai, lời từ chối lại nghẹn trong cổ họng.

- Cảm ơn!

Trong phút chốc, không khí quay lại tình trạng đông cứng khi nãy, trong không gian im ắng chỉ còn lại tiếng mưa và gió rít lên từng hồi. Cô cúi đầu bóc lớp vỏ thanh lương khô rồi cắn nhẹ nhàng từng miếng, không hề phát hiện ánh nhìn chăm chú đến thất thần của người ngồi phía bên kia đống lửa.