[SherLiam] Mạng Nhện

Chương 4: El



*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Cảnh báo: Chương có nội dung bạo lực và từ ngữ nặng nề (phake). Vui lòng cân nhắc trước khi đọc.

Đầu tháng 11 năm 1888, thời điểm báo chí vẫn còn che trời rợp đất toàn là "Jack the Ripper", một vị chủ cho thuê nhà ở phố Cable đã tiếp đón một cặp đôi thường thấy kỳ lạ. Mô tả này không phải là cố tình hiếu kỳ, các loại quan hệ như vậy rất phổ biến ở khu vực Whitechapel, nhưng dù có phổ biến thì cũng không thay đổi được bản chất bi thảm của nó.

Người phụ nữ kia luôn có thể thu hút sự chú ý đầu tiên, cô có mái tóc vàng chói mắt, tuy rằng lúc mới lộ mặt đã dùng mũ trùm đầu che lại, nhưng tóc mái cùng mấy sợi tóc lộ ra cũng đã đủ đẹp mắt. Chủ nhà dùng khoé mắt tinh tế quan sát cô một lúc khi đang nói về tiền thuê phòng. Vóc người cô không lớn, áo choàng che đi dáng người, khuôn mặt là kiểu nhỏ gầy, mỗi lần cô ngẩng đầu lên nhìn người đàn ông bên cạnh đều sẽ lộ ra chiếc cằm nhọn. Cô cầm một cây nạng rất lớn và nặng, bởi vì một chân khập khiễng, đi lại khó khăn, cây nạng có lẽ còn làm cho cô vất vả hơn. So với người đi cùng, cô chỉnh trang mình vừa sạch sẽ vừa gọn gàng một cách hiếm thấy, ngay cả bộ đồ cũ trên người cũng vậy. Chủ nhà đoán rằng dung nhan bị che đi của cô nhất định đáng giá tiền thuê của căn phòng này, mà người đàn ông bên cạnh cô chắc chắn là tính tình vừa xấu lại vừa hay ghen tuông.

Đây cũng không phải là suy đoán vô căn cứ. Nam nhân kia dáng dấp lớn hơn cô một vòng, thân thể cường tráng, giọng hư vì hút thuốc, hạ xuống thành một chất giọng có vẻ đặc biệt ồn ào. Hắn không tính là người đàn ông doạ người nhất mà chủ nhà từng gặp qua, nhưng chỉ cần nhìn đôi bàn tay như kìm sắt cùng ánh mắt hung ác kia, là biết trong phòng này không có ai dám khiêu khích một con dã thú như vậy. So với người phụ nữ kia thì cái tên này từ đầu tới chân chính là một mớ lộn xộn, quần áo thấm đẫm mùi thuốc lá và mùi rượu, đầu tóc cũng buộc tới nhìn không ra. Đây cũng là một trong những căn cứ để chủ nhà kết luận quan hệ của bọn họ, nam nhân này hiển nhiên không có vợ chăm chút cho hắn, cho tới nay đều là miễn miễn cưỡng cưỡng sống mà thôi. Đương nhiên, chứng cứ mạnh mẽ hơn vẫn là trên tay hai người đều không có nhẫn, ngay cả cái loại bình thường nhất, thời gian dài cùng màu sắc tay giống nhau cũng không có. Hắn đối với nữ nhân này rất ác liệt, cái này cũng vừa nhìn là biết, cô ngoại trừ thỉnh thoảng lặng lẽ liếc nhìn hắn một cái ra, thì ở trước mặt người khác ngay cả đầu cũng không ngẩng lên dù chỉ một chút, đối với nghề này của cô mà nói rất hiếm thấy. Phần lớn mọi người ở đây đều thích khoe với người khác về nữ nhân mà mình thông đồng, cũng không quan tâm việc đùa giỡn với người khác, dù sao loại quan hệ này rất ít khi có thể kéo dài hơn một ngày. Hai người này lại là ngoại lệ. Sau khi nhận ra hai điểm này, chủ nhà vội vàng thu hồi ánh mắt của mình khỏi người cô.

Bọn họ đặt một gian phòng tốt nhất ở trên lầu, theo hoàn cảnh này mà nói nó là phòng rộng rãi nhất cũng như sạch sẽ nhất, đương nhiên giá cả cũng là đắt nhất. Người đàn ông thô lỗ lớn tiếng nói giá một lúc, không thành công, liền hung tợn đập tiền xu lên bàn, chủ nhà tưởng rằng hắn ta gần như đã đập ra một cái hố vào tấm ván gỗ vậy. Hắn xoay người đi lên cầu thang trong chốc lát thì quay lưng lại, người phụ nữ đi theo phía sau đột nhiên cẩn thận vén mũ lên một chút, từ đằng sau lộ ra một đôi mắt đỏ tươi. Vẻ mặt cô vốn đang nghiêm túc, nhưng khi có người duỗi cổ nhìn qua, đôi mắt hẹp dài liền híp lại. Chủ nhà không nhìn thấy cô mỉm cười, chưa kịp nhìn xem cô có cười hay không, hắn chỉ nhìn thấy đôi mắt đó là đang cười.

Cũng vào lúc này người đàn ông đi phía trước phát hiện cô không lập tức đi theo, liền xoay người bắt lấy cánh tay của cô, thô lỗ kéo cô cùng với cây nạng lên cầu thang. Chủ nhà nghe thấy người đàn ông đạp mạnh lên bậc thang, mơ hồ mắng chửi vài câu thô tục. Có lẽ không phải là những lời tức giận, mà chỉ là mấy câu cửa miệng. Hắn đếm số tiền xu thu được trên mặt bàn, trong lòng tính toán đôi chồng hờ vợ tạm này có thể duy trì được mấy ngày. Dựa trên kinh nghiệm thì nhiều nhất là hơn một tuần, nhưng nhìn số tiền thuê này, hắn bằng lòng cầu nguyện cho bọn họ kéo dài lâu thêm một chút.

Hai người này rất nhanh đã biến mất khỏi suy nghĩ của chủ nhà, đến khi nhớ lại thì đã là lần thu tiền tiếp theo.

Trong những ngày kế tiếp, nam nhân kia vào lúc sáng sớm mỗi ngày đều đi ra ngoài làm việc, người sống chung tạm thời của hắn thì ở lại trong phòng, bởi vì có người chu cấp một cuộc sống cho một người phụ nữ đứng đắn, cho nên cô đã sống một cuộc sống của một người phụ nữ đứng đắn. Cô là một người rất siêng năng, mỗi ngày đều dọn dẹp phòng ốc gọn gàng, nấu cơm sớm chờ người trở về. Không có ai nghe cô nói chuyện, nói không chừng là không nói được. Xác suất cao nguyên nhân sâu xa những khuyết tật này gây ra cho cô là đến từ việc tham gia vào nghề này. Suy xét đến cảnh ngộ của cô thật là đáng thương, nhưng vì sống ở đây mà mọi người đã nhìn thấy được nhiều hơn, quan trọng nhất là, hầu hết con người ta từ cái ngày được sinh ra đều không biết ở trên đời có cái từ cảm thông này. Thời gian mà người đàn ông trở về vào ban đêm không xác định, đôi khi ở bên ngoài uống đủ rồi về, có đôi khi trở về sớm hơn một chút, ở chỗ trọ tiếp tục uống. Lúc hắn về chỗ ở tạm thời cũng không có thái độ tốt, mặc kệ uống nhiều hay ít, chỉ cần hắn hùng hùng hổ hổ đi lên lầu, không lâu sau là có thể nghe thấy tiếng ném đồ, tức giận mắng chửi, cùng với tiếng thét chói tai. Người phụ nữ kia dường như không tạo ra bất cứ âm thanh nào khác ngoài tiếng la hét.

Vào đêm hôm sau, cô bị cái tên say khướt kia dùng kéo cắt tóc. Khi xuất hiện trở lại vào buổi sáng, cô tự chỉnh cho mình kiểu tóc giống như đàn ông, dứt khoát không đội mũ nữa, ít nhất là đã nhìn ra vẻ một con người. Khi phải đối mặt với người khác, cô đều cố ý che mặt mình lại, không muốn bị người khác nhìn thấy vết bầm tím và vết thương chưa lành trên mặt mình.

Khi tâm trạng của người đàn ông tương đối ổn định, hắn sẽ mang rượu về chia cho cô. Cô hiển nhiên cũng uống rượu, chỉ là hắn không cho cô tiền thừa, cô cũng rất sợ hắn, không dám tự mình hành động. Hơn nữa, đi đứng cũng bất tiện. Có lần hắn ở ngoài cửa rót rượu cho cô trước mặt mọi người, vì sợ hãi nên cô lắc đầu cự tuyệt, hắn liền bóp cổ cô rót vào miệng, suýt chút nữa đã bị sặc chết. Bên cạnh đó, ngay cả vào những ngày tâm trạng hắn có vẻ tốt, cũng có thể nghe thấy tiếng nức nở của cô vào ban đêm. Đấm đá tăng lên không chỉ là phát tiết, mà còn để giải trí.

Nhưng cô vẫn sẽ không rời đi. Người đàn ông này có thể cho cô một cuộc sống ổn định. Loại chuyện này thì không đếm xuể.

Những ngày như thế kéo dài khoảng một tuần, đúng như chủ nhà dự đoán, có một đêm lúc mưa lớn vừa mới tạnh, cặp đôi trên lầu đã xảy ra cãi vã kịch liệt, cái gọi là cãi vã chính là người đàn ông nổi điên gào thét, tay đấm chân đá, và người phụ nữ thì khàn giọng thét chói tai. Có trời mới biết làm sao mà một cuộc xung đột lớn như vậy có thể xảy ra với một người không thể nói chuyện. Cuối cùng hắn túm tóc cô kéo từ trên cầu thang xuống, ném cô ra khỏi cửa chính, đập cửa lại. Chủ nhà và những khách trọ khác rất thông minh mà giả vờ câm điếc. Cô ngã vào nước bùn bên ngoài hồi lâu mới bò dậy, gõ cửa thật lâu mới có người mở ra một khe hở, ném cây nạng nặng nề ra ngoài. Sau đó cô phải cố hết sức tiếp tục bước đi trong nước, đi không được vài mét thì lại ngã một lần. Mái tóc vàng ướt đẫm liên tục che khuất tầm mắt, cô không ngừng lấy tay đẩy ra, không ngờ khuôn mặt xinh đẹp đã dính đầy nước bùn, quần áo cũng thấm ướt, làn váy màu lam nhạt biến thành màu đen.

Có lẽ là bởi vì vốn không có chỗ để đi, sau khi uổng công lượn một vòng lớn, cô lại quay về trước cánh cửa phố Cable sẽ không mở ra cho mình, cuộn người dựa vào tường ngồi xuống. Sau khi trời sáng nếu như tên nát rượu kia tỉnh táo lại, nói không chừng hắn có thể sẽ hồi tâm chuyển ý.

Nếu như cô có thể sống đến bình minh hôm sau.

Không ai chú ý đến người đã luôn đi theo cô trong bóng đêm. Dáng người hắn không cao, dùng áo khoác màu đen cùng khăn len quấn mình kín mít, mặt cũng bị mũ rộng vành che lại. Đừng nói nhìn thấy hắn xa như thế nào, miễn là hắn đứng đó bất động, ngay cả khi đi ngang qua trước mặt hắn cũng chưa chắc có thể phát hiện ra hắn. Trừ phi cách rất gần, mặt đối mặt, nếu không cũng không nhìn thấy được bộ phận duy nhất của hắn lộ ra bên ngoài, một đôi mắt nhỏ mà nhạy bén. Sương mù sau cơn mưa nhiều hơn, cả người hắn cũng hoà vào bên trong.

Trong quá trình bám đuôi lặng yên không một tiếng động, đã có vài cơ hội thuận lợi để hắn ra tay, nhưng khi người phụ nữ quay đầu lại, hắn bèn từ bỏ. Thử tưởng tượng, buổi sáng mở cửa ra phát hiện người đêm hôm trước vẫn còn sống sờ sờ hiện bị tháo thành tám khối ở trước mặt mình, đang nằm ở ngoài cửa bên chân mình, máu đã theo nước mưa chảy khắp cả đường, vậy cũng đủ doạ cho một người bình thường phát điên.

Ai biết được đằng sau chiếc khăn dày đó có một nụ cười tà ác hay không.

Tất cả đèn đóm đều tắt hết. Cộng thêm sự uy hiếp khủng bố của Jack the Ripper, sau khi trời tối trên đường đã không thấy được nửa bóng người, cho dù bọn họ nghe thấy có người kêu thảm thiết, cũng sẽ không có ai dám mở cửa ra nhìn. Duy nhất cần đề phòng là cảnh sát tuần tra Scotland Yard —— thế nhưng cẩn thận mấy cũng sẽ có sơ sót.

Thời điểm bóng đen xuất hiện trước mặt nữ nhân tóc vàng, cô vẫn đang cúi đầu ôm đầu gối không ý thức được. Con dao mổ âm thầm nắm trong tay, hắn cúi người đưa tay muốn túm lấy mái tóc dính nước bẩn của cô. Nếu như xung quanh có nguồn sáng sáng hơn, có lẽ hắn đã có thể phát hiện ra dị thường sớm hơn một giây, nhưng trong đêm khuya hắn chỉ nghe thấy tiếng ma sát rất nhỏ giống như rút kiếm ra khỏi vỏ. Theo bản năng hắn muốn nhảy về phía sau, nhưng do thời gian đứng dậy quá lâu, mặt đất cũng quá trơn trượt. Động tác lui về sau của hắn chỉ là tiện cho bàn tay mảnh khảnh kia dễ dàng rút trường kiếm thon dài sáng bóng ra.

Đây là sự phản kháng tuyệt đối không ngờ tới được. Không, là một vụ mưu sát cao kỳ nhất. Nữ nhân đứng lên trước mặt hắn, một tay vén mái tóc ướt lên, lộ ra khuôn mặt lạnh lùng tái nhợt, trong đôi mắt đỏ tươi hẹp dài có nghiệp hoả địa ngục nhấp nháy. Cô vứt bỏ một khối đồ trong tay, là nửa trên của cây nạng, thanh kiếm được giấu ở trong đó. Nước chảy xuống khuôn mặt và quần áo của cô, máu nhỏ giọt từ lưỡi kiếm sắc bén.

Cô nghiêng đầu nhìn Jack đang che vết thương, không kịp phản ứng vì kinh ngạc.

"Đáng tiếc lần này ta không có quyền phán xét ngươi, vả lại ta cũng không muốn lấy mạng của ngươi."

Người đang nói chuyện chính là giáo sư Moriarty trẻ tuổi và bình tĩnh.

Sự thật đánh lén mình là một người đàn ông rất nhanh đã lắng đọng lại trong đầu tên sát nhân. Đến tột cùng vì sao lại như vậy, không có đặc biệt khiến cho hắn chú ý, trước mắt quan trọng nhất chính là bảo toàn mạng sống. Hắn lập tức từ ngoại hình giáo sư nhỏ yếu ớt nho nhã này mà suy đoán, trong lúc tranh đấu đối phương không phải là đối thủ của mình. Tuy nói sự hoàn mỹ của các vụ mưu sát liên hoàn đã bị phá huỷ, chuyện đến nước này Jack the Ripper chọn nam nhân làm vật hy sinh cũng là bất đắc dĩ. Vết thương vừa rồi không phải là vết thương trí mạng, hơn nữa miệng vết thương cũng rất nhỏ, hắn còn có thể kiên trì chiến đấu trong chốc lát, vì thế một lần nữa mắt lộ ra hung quang, vung lên dao mổ ẩn nấp trong tay trái.

Tư thế vung dao này của hắn phút chốc ngưng đọng lại.

Người đứng sau lưng dùng cánh tay hung hăng siết cổ hắn mới là chân chính lặng yên không một tiếng động. Con dao mổ rơi xuống mặt đất, tên sát nhân mềm oặt liệt xuống, trong nháy mắt bị tập kích hắn liền mất đi ý thức. Moriarty xông lên bắt lấy cánh tay của Holmes.

"Dừng lại đi," Anh nói, "Tôi không sao, anh sẽ ghìm chết hắn đấy."

Thám tử thả lỏng tay, Jack trực tiếp ngã xuống vùng nước đọng không nhúc nhích, hắn có lẽ sẽ tiếp tục như vậy cho đến sáng ngày hôm sau. Hai người đều ghét bỏ mà lui hai bước sang một bên. William khẽ thở dài, dùng tay áo dùng sức lau vết bẩn trên mặt, sau đó thờ ơ nhìn thoáng qua bàn tay. Anh nghĩ rằng trong đêm mưa đầy sương mù thám tử sẽ không nhìn thấy được. Holmes bắt lấy cổ tay của anh. William sửng sốt một lát, sau đó bị kéo mạnh về phía trước, đụng vào lồng ngực của thám tử.

Holmes ôm chặt lấy anh. Hai người đều im lặng trong sương mù đêm khuya.

Có lẽ là đã lâu lắm rồi.

Moriarty đẩy ra mái tóc cố tình làm rối tung của thám tử. Suốt cả tuần làm bộ hung ác như dã thú chính là đôi mắt xám tro dịu dàng này. Holmes chuyên chú quan sát vết thương trên mặt anh, nó không phải là lớp hoá trang, mà là vừa rồi lúc ngã xuống gây ra, cho nên bất giác áp sát quá gần. Lúc đầu thám tử muốn lau đi những vết máu đó, nhưng ngay lập tức nghĩ rằng tay mình cũng không sạch sẽ, thì lặng lẽ thu lại.

"Liam," Thám tử dùng thanh âm trầm thấp nói, "Cậu đang chảy máu."

"Lát nữa sẽ ổn thôi. Hãy đi báo cho cảnh sát tuần tra."

"Chờ một chút."

Cái ôm này càng thêm chặt hơn.

"Anh Holmes, những thứ trước đó chỉ là diễn xuất, tôi cũng không đến mức một chút khổ sở này cũng không chịu đựng được."

"Tôi biết, chờ một chút."

"... Anh Holmes, tôi nghe thấy tiếng của cảnh sát tuần tra rồi, xin hãy bỏ tay ra đi."

Sì poi chương 5: