Si Mê

Chương 8: Gặp mặt



Edit: Wen

Beta: Mày là bố tao

Những ngày sau đó, cả hai đã có một kỳ nghỉ hè vui vẻ và ngọt ngào, Mạc Hủ công khai đến trường học của Tô Vũ gặp cô. Chẳng mấy chốc đã đến khai giảng, các loại sự tình đều nối gót nhau mà tới khiến hai người đều bận đến tối tăm mặt mũi, ban ngày cũng ít gặp gỡ hơn hẳn, nhưng cả hai vẫn về chung cư vào ban đêm.

Tô Vũ nhẹ nhàng bâng quơ mà nói: "Ở trường học em đừng công khai".

Mạc Hủ miễn cưỡng cười đáp, "tại sao?".

"Tại sao ư?". Tô Vũ nhéo mặt cậu cười nói, "công khai phiền phức lắm. Bạn bè xung quanh đều sẽ hỏi, hơn nữa em còn nhỏ hơn chị rất nhiều".

Mạc Hủ sắc mặt càng trở nên tái nhợt, nhưng vẫn cố nặn ra một nụ cười: "Được".

Cậu cảm thấy vô cùng hoảng hốt khiến bản thân không tài nào an tâm nổi.

Hôm nay, cậu và bạn cùng phòng đang định đến khu dạy học thì bất ngờ nhìn thấy Tô Vũ từ xa, cậu vui mừng khôn xiết, ngay lập tức muốn chạy đến bên cô.

Bạn cùng phòng đột nhiên hưng phấn nói: "Là chị Tô Vũ!".

Mạc Hủ nhìn bạn cùng phòng: "Làm sao mày biết?".

"Đó là chị Tô Vũ. Dù rằng mới nhập học được không bao lâu, nhưng tao vẫn nghe nói đến tên chị ấy đấy."

Mạc Hủ cau mày, bạn cùng phòng tiếp tục nói: "Chị Tô Vũ rất xinh đẹp, nhà lại có tiền, nghe nói trước đây bạn trai của chị ấy có thể nói là mỗi tháng đổi một lần, nhưng về sau khi chị ấy cùng với anh Mạc Tử quen nhau, chị ấy liền thay đổi hoàn toàn, hiện tại hai người họ vẫn đang ở bên nhau".

"Nghe nói anh Mạc Tử rất tốt...". Đột nhiên cậu ta cảm giác được một luồng khí lạnh, trong nháy mắt nhìn thấy vẻ mặt u ám của Mạc Hủ, sợ tới mức nhảy dựng lên, thận trọng hỏi: "... Có chuyện gì xảy ra với mày vậy?".

Tại sao? Dựa vào cái gì mà bọn họ không thể công khai? Tại sao với Mạc Tử lại có thể được? Mạc Hủ bây giờ chỉ muốn nói to với mọi người rằng Tô Vũ là bạn gái của cậu! Sẽ mãi mãi là của cậu!! Nhưng khi nghĩ đến việc cô ấy sẽ tức giận và mất kiên nhẫn, cậu lại bắt đầu khủng hoảng, cậu cảm thấy như mình sắp phát điên rồi.

Mạc Hủ phớt lờ bạn cùng phòng, tiếp tục đi đến tòa nhà dạy học mà không nói lời nào.

Cọng rơm cuối cùng cũng khiến cậu bị đè chết là Tô Vũ đến gặp Mạc Tử. Ngày hôm đó Mạc Hủ nhận được tin tức mà như bị sét đánh, cậu không biết làm thế nào để đến quán cà phê, và cậu cũng không biết cảm thấy thế nào khi nhìn thấy cảnh họ ôm nhau, cũng không biết cuối cùng làm thế nào để về nhà, hiện tại chỉ cảm thấy tâm như tro tàn.

Tô Vũ hơi bất ngờ khi nhận được tin của Mạc Tử, cô nghĩ anh sẽ không bao giờ muốn gặp cô nữa. Lúc cô đến quán cà phê thì Mạc Tử đã đợi cô ở đó, thật ra cũng có chút ngượng nghịu, hai người bình tĩnh trò chuyện vài câu hỏi thăm tình hình gần đây.

Cuối cùng Tô Vũ không kìm được nữa hỏi: "Anh không trách em à?".

Mạc Tử vẫn dịu dàng nhìn cô như trước, cười lắc đầu, "anh hy vọng tiểu Vũ có thể sống một cuộc sống hạnh phúc, và anh cũng hy vọng tiểu Hủ có thể sống vui vẻ".

Tô Vũ đột nhiên có cảm xúc lẫn lộn đan xen.

"Anh có thể ôm em một lần nữa không?"

"Được". Cái ôm của Mạc Tử vẫn như trước dịu dàng và bao dung.

Sau khi chào tạm biệt, Tô Vũ đang lang thang trên phố bỗng thấy mê man, đêm dần buông xuống, cô thở dài định quay về căn hộ.

Vừa mở cửa, cô đã thấy Mạc Hủ ngồi trên sô pha với vẻ mặt lạnh tanh.