Siêu Cấp Cường Giả

Chương 24



Trịnh Kim Sơn?

Vô luận là lãnh đạo trong trường học hay là phụ huynh của các học sinh thì bọn hắn đều có thể nhận ra Trịnh Kim Sơn.

Tất cả chuyện này là bởi vì hằng năm Trịnh Kim Sơn đều quyên góp cho Trầm Thành Nhất Trung không ít tiền, ở Trầm Thành Nhất Trung này thì nở mặt nở mày không biết bao nhiều lần, còn lấy thân phận đặc biệt để tham gia gia trưởng hội nữa, được cho là một trong những danh nhân của Trầm Thành Nhất Trung.

Ở trong trí nhớ của bọn hắn thì lần trước Trịnh Kim Sơn đi đến Trầm Thành Nhất Trung bằng chiếc Bentley, không ít lãnh đạo của trường đều chạy ra đón, quả thật là đã đưa hắn lên làm ông nội vô cùng ngưu bức.

Mà hiện giờ, Trịnh Kim Sơn lại giống như một con chó Nhật, vẻ mặt hoảng sợ đứng phía sau Nạp Lan Ngũ Khải.

Ngoại trừ Bùi Vũ Phu và Tần Đông Tuyết ra thì tất cả mọi người trong hội trường bao gồm cả Bùi Đông Lai, tất cả đều ngây dại, một cỗ khiếp sợ không thể dùng lời nói để diễn tả tràn đầy trong lòng của bọn họ.

Trong đó, kể cả Lý Kim Hoa cùng với Trịnh Phi đều mờ mịt.

Thân là người thân của Trịnh Kim Sơn, bọn hắn đều rõ hơn so với bất kỳ kẻ nào, bọn hắn đều biết rõ địa vị của Trịnh Kim Sơn trong Trầm Thành này. Tài sản của Trịnh Kim Sơn có hơn mười con số, quan hệ thì không ít, của cả trải rộng trên khắp ba tỉnh Đông Bắc được mọi người trong thương giới xưng là nhân vật có thể hô phong hoán vũ.

Tục ngữ có câu: "một người đắc đạo, gà chó thăng thiên".

Bởi vì Trịnh Kim Sơn ngưu bài cho nên danh khí của Trịnh Phi ở Trầm Thành cũng không nhỏ, đồng thời hắn cũng là một nhân vật có thể làm rung chuyển trời đất trong Trầm Thành Nhất Trung này.

Có thể nói một cách không khoa trương thì ở trong lòng của Lý Kim Hoa và Trịnh Phi thì Trịnh Kim Sơn chính là người có thần thông quảng đại ở Trầm Thành này, không có Trịnh Kim Sơn không thể giải quyết được chuyện tình gì.

Mà hiện giờ, vẻ mặt của Trịnh Kim Sơn lại hoảng sợ, bất an đứng sau lưng Nạp Lan Ngũ Khải, điều này có thể khiến cho bọn hắn không rung động sao?

- Cút qua một bên.

Đối mặt với biểu tình của mọi người trong hội trường thì sắc mặt của Nạp Lan Ngũ Khải vô cùng khó coi, lớn tiếng quát lên.

Nguyên bản là bởi vì hai năm qua Trịnh Kim Sơn cho hắn rất nhiều lợi ích nào là tiền, nữ nhân hơn nữa biểu hiện của hắn cũng rất xuất sắc. Bản thân hắn cũng có quan hệ tốt với Trịnh Kim Sơn, thậm chí là tối hôm qua hắn cũng đem Trịnh Kim Sơn giới thiệu cho Nạp Lan Trường Sinh.

Mà giờ phút này, Nạp Lan Ngũ Khải lại hận không thể đâm một đao vào người Trịnh Kim Sơn.

Tất cả chuyện này là bởi vì hai cha con của Bùi Đông Lai và Bùi Vũ Phu.

Bởi vì Miêu lão gia tử nể mặt Bùi Vũ Phu, đáp ứng đi Đại Liên để chữa bệnh cho Nạp Lan lão gia tử cho nên Nạp Lan Trường Sinh đã cố gắng cảm ơn, hắn tình toán thực hiện lời ước định năm đó với Bùi Vũ Phu.

Mà cái ước định đó lại liên quan đến Bùi Đông Lai, nói chính xác hơn thì Bùi Đông Lai chính là diễn viên chính trong ước định đó.

Dưới tình hình như vậy thì sáng sớm hôm nay Nạp Lan Trường Sinh liền đi tới Trầm Thành Nhất Trung, muốn nhìn qua Bùi Đông Lai một chút, xem thử rốt cục Bùi Đông Lai là một người như thế nào.

Trừ việc đó ra thì hắn muốn tiếp cận Bùi Vũ Phu cùng Miêu lão gia tử, để đảm bảo Miêu lão gia tử chắc chắn sẽ không lừa gạt hắn.

Vào lúc hơn 7h, Nạp Lan Trường Sinh dẫn người tiến vào trường học thì thấy được hai cha con Bùi Vũ Phu cũng đi vào trường.

Lúc ấy, Nạp Lan Trường Sinh có ý định là muốn bước đến chào hỏi nhưng bởi vì sự tình năm đó mà trong lòng hắn còn có chút áy náy, cho nên đã do dự.

Ngay khi lúc Nạp Lan Trường Sinh đang do dự thì hắn thấy được được Lý Kim Hoa thóa mạ cha con Bùi Vũ Phu.

Phát hiện này đã làm cho Nạp Lan Ngũ Khải và Nạp Lan Trường Sinh đều ngây dại.

Bởi vì.

Bon hắn biết rằng, ba chữ Bùi Vũ Phu kia thì ở vào lúc hai mươi năm trước thì đại biểu cho cái gì ở TQ.

Bùi Vũ Phu không có ra tay thì điều đó đã nằm trong suy nghĩ của Nạp Lan Trường Sinh, hơn nữa từ trong miệng của Nạp Lan Ngũ Khải cho nên hắn cũng biết được Bùi Đông Lai. Lúc này đây thấy người mở miệng chửi lộn là Lý Kim Hoa chính là lão bà của Trịnh Kim Sơn thì trong lòng hắn chợt động, lập tức phân phó Nạp Lan Ngũ Khải trước hết là gọi điện cho Trịnh Kim Sơn.

Sau khi Trịnh Kim Sơn nhân được thì hắn nghĩ rằng biểu hiện trong vòng hai năm này của mình, hơn nữa quan hệ của mình cùng với Nạp Lan Ngũ Khải cũng rất tốt cho nên hắn liền không nói hai lời, lập tức bỏ đi em cavơ mà hắn mới bỏ ra hơn hai mươi vạn HK, tung tăng liền chạy tới Trầm Thành Nhất Trung.

Kết quả, khi Trịnh Kim Sơn vừa mới đến thì đã bị Nạp Lan Ngũ Khải cấp cho một cái bạt tai.

Lúc ấy, Trịnh Kim Sơn mơ hồ đoán được điều gì, sau đó từ trong miệng của Nạp Lan Ngũ Khải thì hắn biết được chuyện tình của lão bà của mình cùng với nhi tử mình đối với hai cha con Bùi Vũ Phu.

Một khắc này, Trịnh Kim Sơn chỉ cảm thấy bản thân mình rơi đang rơi từ trên thiên đường xuống địa ngục.

Lúc này nghe được Nạp Lan Ngũ Khải gầm lên thì Trịnh Kim Sơn sợ tới mức cả người run lên, một giọt mồ hôi lạnh từ trên trán rơi xuống, hắn không dám đi xem Nạp Lan Trường Sinh mà là thở gấp đi đến phía trên đài chủ tịch.

Một bước, hai bước, ba bước…

Nhìn vào đám người đông đen cùng với con đường đi lên thì Trịnh Kim Sơn có cảm giác như đài chủ tịch còn cách xa minh cả vạn dặm.

Vừa đi thì hai chân hắn cũng không ngừng run lên, giống như vào lúc nào cũng có thể ngã xuống vậy.

- Kim Sơn. Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL - www.Truyện FULL

- Cha.

Thấy được Trịnh Kim Sơn đang đi lên đài chủ tịch thì hai người Lý Kim Hoa và Trịnh Phu liền lần lượt mở miệng ra kêu lên.

- Câm miệng.

Trong lòng Trịnh Kim Sơn sợ muốn chết, không biết nên giải thích với Nạp Lan Trường Sinh như thế nào đây, lúc này đây lại nghe được hai tên đầu sỏ gây chuyện kêu lên thì liền tức giận mà mắng.

Bên tai vang lên tiếng mắng chửi của Trịnh Kim Sơn thì Lỳ Kim Hoa cùng với Trịnh Phi đều ngẩn ngơ.

- Qua tử, bọn họ là ai? Vì sao lại giúp chúng ta?

Cùng lúc đó, Bùi Đông Lai cũng lấy lại tình thần, vẻ mặt nghi hoặc hỏi Bùi Vũ Phu.

- Vô sự hiến ân cần, phi gian tức đạo.

Bùi Vũ Phu một lần nữa lôi Bùi Đông Lai ngồi xuống, trên mặt vẫn nở ra nụ cười phúc hậu.

Chẳng qua.

So với trước kia thì Bùi Đông Lai lại thấy nụ cười này lại khác hơn, lúc này đây trong nụ cười ấy lại lộ ra vài phần thần bí.

Mặc dù trong lòng rất hiếu kỳ nhưng Bùi Đông Lai cũng không có hỏi gì thêm nữa, mà cũng giống với mọi người khác, cùng đợi sự tình tiếp theo sẽ phát triển ra sao.

Rốt cục, đang lúc mọi người buồn chán vì chờ đợi thì Trịnh Kim Sơn cũng đã đứng phía sau Nạp Lan Trường Sinh một thước.

Sau đó.

Ở trên đài chủ tịch thì Chu hiệu trưởng, Vương Hồng cùng tất cả các giáo viên, còn dưới đài thì các vị phụ huynh, các học sinh đều kinh hãi nhìn vào Trịnh Kim Sơn giống như là một tên nô tài nhìn thấy chủ nhân vật, hắn cúi đầu thật sâu vái Nạp Lan Trường Sinh.

Cúi đầu chín mươi độ.

Rầm.

Hành động thình lình của Trịnh Kim Sơn đã khiến cho mọi người trong hội trường oanh động.

- Kim Sơn.

- Cha.

Hai người Lý Kim Hoa cùng Trịnh Phi giống như là bị sợ choáng váng vậy, theo bản năng liền hô to gọi Trịnh Kim Sơn.

Không trả lời, Trịnh Kim Sơn vẫn cúi đầu không dám nhìn vào mặt Nạp Lan Trường Sinh, cả người đều không thể khống chế được mà run lên, nói:

- Xin Vương gia cho Kim Sơn một cơ hội.

Vương gia?

Nghe được xưng hô như thế này thì đa số mọi người đều có cảm giác nằm ở trong mộng.

Mẹ nó, thế kỷ 21 rồi, làm sao lại xuất hiện Vương gia được?

Nạp Lan Trường Sinh quay đầu lại, không đợi Trịnh Kim Sơn trả lời, thì liền nói:

- Trịnh Kim Sơn, van xin ta cũng vô dụng thôi.

Lộp bộp.

Trái tim của Trịnh Kim Sơn liền trực tiếp trầm xuống. giống như là đã bị tuyên án tử hình vậy, mặt xám như tro.

Bất quá, dù sao hắn cũng là một người lăn lộn nhiều năm trong xã hội, rất nhanh thì đã hiểu ra cái gì rồi, không đợi Nạp Lan Trường Sinh lên tiếng lền cắn rắng ngẩng đầu lên, hắn kiệt lực điều chỉnh tâm tình của mình một phen rồi nhìn quanh bốn phía, giọng nói run rẩy hỏi:

- Vị nào…. Vị nào là Bùi Đông Lai?

Bá.

Trịnh Kim Sơn vừa nói xong thì tất cả mọi người trong hội trường đều nhìn về phía Bùi Đông Lai.

Giờ khắc này, Cố Mỹ Mỹ cũng tốt, Trịnh Phi cũng tốt, tất cả mọi người trong hội trường đều không có một ai dám dùng ánh mắt châm chọc để nhìn Bùi Đông Lai.

Một người cũng không có.