Siêu Cấp Trà Xanh Xuyên Thành Tiểu Khả Liên

Chương 17: Nhỏ ta không phải đối thủ của vị Ngũ công chúa này



Chỗ Tống Kinh Lan ở còn hẻo lánh hơn cả cung Minh Nguyệt, không biết có phải do cô tưởng tượng hay không, nhưng cô cảm thấy ở đây lạnh hơn nhiều. Hẳn do cạnh Thúy Trúc cư có một cái ao nên sẽ ẩm ướt hơn những khu khác.

Vốn đã lạnh, giờ lại mở hết cửa sổ để thông gió, lò than không đủ nhiệt, Lâm Phi Lộc ngồi mà lạnh đến phát run.

Cô còn kiên trì được là nhờ vào nhan sắc của Tống Kinh Lan.

Tống Kinh Lan dường như nhận thấy, bèn quay lại, giọng ôn hòa sai Thiên Đông: "Đổ một lò sưởi tay rồi mang đến đây, để ý độ ấm cho vừa phải."

Thiên Đông vâng lệnh, đi rất mau, lát sau đã mang một lò sưởi ấm áp dễ chịu về. Tống Kinh Lan sợ cô bị bỏng, bèn cầm lấy trước thử độ ấm. Cậu xác định thấy vừa vặn rồi mới đưa cho cô, cười nói: "Công chúa cầm này."

Lò sưởi nọ khác với cái cô dùng, là loại đựng nước ấm xưa cũ nhất, dễ bị bỏng mà mất nhiệt cũng nhanh, ở ngoài còn không có cả lồng cách nhiệt. Nhưng lò sưởi rất sạch sẽ, hẳn do thường dùng, lớp sơn mài bề mặt bị vuốt đến bóng loáng.

Cô lạnh vô cùng nên không từ chối. Lúc vươn tay qua, cô trông thấy đôi bàn tay ẩn dưới ống tay áo của Tống Kinh Lan.

Ấy không phải là bàn tay của người sống an nhàn sung sướng.

Lúc trước cô từng thấy tay của Hề Hành Cương, do từ nhỏ đã tập võ nên tay cậu có vết chai rất nhỏ, nhưng vẫn không tính là thô sần. Trên tay Tống Kinh Lan có vết chai còn dày hơn, lại thêm trời đông lạnh lẽo, mu bàn tay có chỗ nứt toác, nhìn đã thấy đâu.

Như là cảm nhận được ánh mắt của cô, Tống Kinh Lan khẽ giấu tay đi. Lâm Phi Lộc vờ như không thấy, hai tay đón lấy lò sưởi, nhẹ giọng hỏi: "Điện hạ sau này có dự định gì không?"

Tống Kinh Lan biết cô hỏi chuyện gì, chỉ rũ mắt cười cười: "Không sao, công chúa không cần lo lắng đâu.". Ngôn Tình Xuyên Không

Lâm Phi Lộc cảm giác tâm tình như đảo về mấy năm trước, khi cô đu một idol hệ dưỡng thành, rồi phát hiện 'con trai' bị công ty bóc lột.

Đau lòng, hiện giờ cô cảm thấy vô cùng đau lòng, chỉ muốn xé xác Lâm Hi ra làm tám mảnh.

Tống Kinh Lan bị sự thay đổi trong ánh mắt của cô chọc cười, cậu đứng lên nói: "Ta đã dự tính hết rồi. Trời lạnh, công chúa về sớm đi thôi, cảm ơn điểm tâm của người."

Lâm Phi Lộc mới khỏi bệnh, cũng không muốn lại cảm lạnh tiếp, hơn nữa nếu cô bị lạnh ở đây, e sẽ ảnh hưởng đến cậu. Cô bèn gật gật đầu, đang định buông lò sưởi ra, Tống Kinh Lan đã nói: "Công chúa cầm đi, ngoài trời gió lớn."

Thấy tình cảnh cậu như vậy, Lâm Phi Lộc biết cậu chỉ có một lò sưởi này, cô hỏi: "Ta cầm đi, điện hạ lấy gì dùng?"

Tống Kinh Lan cười: "Ta không sợ lạnh."

Ấy, bị liêu (1) trúng rồi~

Lâm Phi Lộc vẫy tay với cậu, ôm lò sưởi nhảy nhót chạy đi.

Cô vừa đi, Thiên Đông liền mau chóng chốt cửa lại, rồi vừa xoay người vừa nhỏ giọng than thở. Tống Kinh Lan khoanh tay dựa vào cửa, cười hỏi: "Nói gì đấy?"

Sắc mặt Thiên Đông buồn bực: "Một Tam công chúa đã đủ khó nhằn, giờ lại thêm một vị Ngũ công chúa." Hắn tò mò hỏi: "Điện hạ, sao ngài lại giúp Ngũ công chúa? Làm phật ý Tam công chúa không phải là chuyện nhỏ, ngài quên trước kia con nhỏ đó dày vò ngài thế nào rồi ư?"

Tống Kinh Lan nheo mắt ngắm mây trắng tầng tầng phía chân trời, khóe miệng mang ý cười, nhưng thanh âm lại nhẹ nhàng mà thờ ơ: "Lâm Hi không tác quái được lâu nữa đâu."

Thiên Đông kinh ngạc: "Gì ạ?"

Tống Kinh Lan thu mắt lại, ôn hòa cười với hắn: "Nhỏ ta không phải là đối thủ của vị Ngũ công chúa này."

...

Rời khỏi Thúy Trúc cư rồi, Lâm Phi Lộc vẫn không vội đi về, cô dạo một vòng ở vườn mai trắng. Giờ đương dịp hoa mai nở rộ, cách lớp cung tường (2) mà vẫn ngửi được mùi hoa thanh nhã. Trong lòng cô có một dự định cần dùng đến hoa mai trắng.

Thanh Yên phát hiện ra, từ lúc công chúa đi gặp vị con tin nước Tống kia, suốt đường về đều thơ thơ thẩn thẩn, có phần thất thần. Lâm Phi Lộc chạy đằng trước rất nhanh, lối đi lại cong cong vòng vòng, chẳng mấy chốc đã lẩn mất dạng. Thanh Yên sốt ruột, gọi hai tiếng không có lời đáp, nhưng cũng còn may là biết công chúa muốn tới vườn mai, bèn rảo bước nhanh hơn chạy qua.

Lâm Phi Lộc đã lần theo mùi hương, chạy vào vườn.

Hoa mai rậm rạp đầu cành, hứng gió nở rộ, trông rất đẹp mắt. Vóc người cô thấp, với không nổi hoa mai đầu cành, lại cũng không nỡ hái, may mà hoa rơi xuống đất rất nhiều, đều còn tươi. Cô ngồi xổm dưới cây, nhặt từng đóa một, thổi sạch bụi rồi bỏ vào hà bao của mình.

Đang mải mê nhặt, chợt nghe được một thanh âm quen thuộc từ bên kia sân tường.

Là Hoàng trưởng tỷ tsundere của nàng đang cãi nhau với người khác, nàng ta hụt hơi mắng: "Hề Hành Cương, ngươi tin hay không ta sai người đánh ngươi!"

Giọng đáp trả nghe gợi đòn vô cùng: "Thế ngươi tin hay không ta siêu sợ, sợ đến độ ngủ không yên~?"

Lâm Niệm Tri tức đến mức kêu gào lên.

Hề Hành Cương? Lâm Phi Lộc nhớ ra, là tên nhóc trẻ trâu xoa bím tóc của mình.

Ầy, NPC đã đưa tới cửa, không đi công lược một phen há chẳng phải là quá đáng tiếc lần gặp gỡ tình cờ này ư?

Lâm Phi Lộc dắt chặt túi thơm nhét đầy hoa mai vào bên hông, chạy sang bên cửa viện. Bóng cây so le, từ xa đã thấy một Lâm Niệm Tri phục trang rực rỡ đang tức đến độ dậm chân tại chỗ, các cung nhân ở cạnh thì đang khuyên can.

Dù gì cũng là thế tử nhà Đại tướng quân, lại là cháu của Hề quý phi, Lâm Niệm Tri đối đầu với cậu ta thực ra cũng chẳng có mấy ưu thế.

Thiếu niên áo đen cách đó không xa thì vắt chéo chân, ngồi trên cột cầu, vẻ mặt cực kỳ gợi đòn.

Người tập võ thính lực xuất sắc, chưa nhìn thấy người đã nghe được tiếng bước chân lon ton. Hề Hành Cương ngoái đầu nhìn, chỉ thấy từ sau tường ló ra một tiểu cô nương hoa mai vương đầy đầu, cậu hơi sửng sốt một chút, gương mặt đang gợi đòn chợt nở một nụ cười thật tươi.

Cậu từ trên cầu nhảy xuống, vài bước đã tới chỗ cô. Lâm Phi Lộc còn chưa kịp phản xạ, bím tóc trên đầu đã bị người ta xoa loạn: "Bé con, lại gặp rồi."

Lâm Phi Lộc ôm đầu thở phì phì, trừng cậu ta một cái, xoay người chạy sang phía Lâm Niệm Tri.

Lâm Niệm Tri vẫn đang cáu, bỗng thấy Lâm Phi Lộc, giọng điệu không mấy thân thiện, hùng hổ hỏi: "Sao ngươi lại tới đây? Ngươi tới đây làm gì?"

Lâm Phi Lộc chạy đến trước mặt nàng ta, ngước đầu, vẻ mặt thiên chân ngoan ngoãn, giọng lại hung hăng: "Ta ở bên vườn mai nghe thấy Hoàng trưởng tỷ bị bắt nạt, ta đến giúp tỷ!"

Lâm Niệm Tri sửng sốt, chợt thấy áy náy vì ngữ điệu của mình ban nãy, nàng có hơi bối rối quay đi, không đáp.

Lâm Phi Lộc xoay mình che ở trước người nàng ta, giang hai cánh tay ngắn ngủn, ngô nghê lườm Hề Hành Cương: "Ngươi không được bắt nạt Hoàng trưởng tỷ!"

Hề Hành Cương khoanh tay, như muốn chọc con nít, giương khóe môi hỏi: "Ai bảo Hoàng trưởng tỷ nhà ngươi xấu tính, ta ngồi ở đây đang yên đang lành, chẳng chắn đường nàng ta, nàng ta lại nằng nặc ép ta né ra. Nhóc nói xem, nàng ta có đáng bị bắt nạt hay không?"

Lâm Niệm Tri tức đến độ muốn chửi thề: "Hề Hành Cương ngươi..."

Còn chưa dứt lời, chợt nghe thấy nhóc con đằng trước bập bẹ nhưng khí phách phản bác lại: "Hoàng trưởng tỷ nhà ta là người xinh đẹp nhất trần đời, thiếu nữ xinh đẹp thì có quyền được xấu tính!!!"

Hề Hành Cương: "?"

Lâm Niệm Tri: "..." Nàng ta kéo nhẹ góc áo Tiểu Ngũ, thanh âm chứa mấy phần e thẹn, nhỏ giọng nói: "Thực... thực ra cũng không đến mức đấy."

Chú thích:

(1) bị liêu 被撩: trạng thái rung động trước hành vi của người khác.

(2) cung tường 宫墙: tường của cung thất)