Siêu Cấp Trà Xanh Xuyên Thành Tiểu Khả Liên

Chương 34: Cố gắng để bản thân trở nên ngày càng "xanh" hơn



Lâm Phi Lộc tự xưng bản thân không phải là người tốt đẹp gì cho cam.

Cô cũng đã từng làm ra một số chuyện mà người tốt sẽ không làm, cô biết những chuyện cô làm đều không đúng, nhưng cô cũng không vì thế mà cảm thấy áy náy. Cho nên khi sắp chết, cô tự giác biết đây là ông trời trừng phạt mình nên rất bình tĩnh.

Nhưng những việc xấu cô làm chưa từng liên quan đến mạng người.

Loại chuyện giết người này, có thể làm tùy tiện như vậy sao??? Cô là trà xanh, chứ không phải người biến thái phản xã hội.

Nhưng ở thời đại phong kiến cực kỳ độc ác này, ở cái nơi hậu cung ăn thịt người không nhả xương này, vừa bắt đầu đã muốn gϊếŧ người, chưa gì đã trực tiếp muốn mạng của cô, cũng quá độc rồi.

Nếu mà so sánh, thì lần hãm hại trước đó của Tĩnh tần còn nhẹ nhàng hơn nhiều.

Lâm Phi Lộc cảm thấy bản thân vẫn cần phải trở nên mạnh mẽ hơn, kết hợp giữa thủ đoạn trà xanh thời hiện đại với phong tục thời cổ đại, cố gắng để bản thân trở nên ngày càng "xanh" hơn để phù hợp với đặc điểm của nơi cô đang sinh sống này.

Vấn đề ăn không đủ no mặc không đủ ấm đã được giải quyết, xem ra tiếp theo vấn đề cần phải giải quyết chính là chuyện sống còn rồi.

Mai phi này, có chút ý tứ, Mai phi có thể coi là "con Boss" khó đối phó nhất mà cô gặp từ khi đến hoàng cung.

Bây giờ cô vẫn chưa có chứng cứ xác thực để chứng minh người đêm qua muốn giết cô là do Mai phi an bài, nhưng với khứu giác mẫn cảm của cô về đồng loại, cô cảm thấy nếu như không phải do Mai phi an bài, thì Mai phi cũng khó thoát được có liên quan đến chuyện này.

Dựa vào mấy câu đổ tội lỗi lên người Tiêu Lam của Mai phi vừa rồi, Lâm Phi Lộc suy đoán có khả năng giữa Mai phi và Tiêu Lam có thù cũ không muốn người khác biết.

Tóm lại, độ khó của phó bản đã thăng cấp, rất có tính khiêu chiến, cần phải cẩn thận đề phòng.

Lúc cô suy nghĩ vẩn vơ ở trong ổ chăn, Lâm Đế ở bên ngoài đã sai người trải giường chiếu xong. Có thêm một cái giường ngay bên cạnh chỗ nằm của cô, có một cái màn lụa ngăn cách. Thái giám tổng quản Bành Mãn đứng bên cạnh Lâm Đế có chút lo lắng nói: "Bệ hạ, cái giường mới này có hơi chênh vênh, hay là để nô tài ở đây trông coi Ngũ công chúa, ngài qua bên phòng bên cạnh nghỉ ngơi."

Lâm Đế phất tay: "Không cần, tối nay Tiểu Ngũ bị kinh sợ, để trẫm ở cùng con bé."

Ông nói xong đi đến bên mép giường ngồi xuống, thấy tay nhỏ nắm lấy chăn che kín nửa cái đầu, chỉ để lộ ra một đôi mắt đen láy, ánh mắt nhút nhát nhìn ông. Đuôi mắt kia còn hơi đơ, giống như nhóc con đáng thương bị bắt nạt nhịn không được khóc nấc lên, xinh xắn đến khi cho người ta thấy đau lòng.

Lâm Đế sờ cái đầu rối tung của cô, dỗ dành: "Tiểu Lộc không phải sợ đâu, có phụ hoàng ở đây với con rồi."

Cô hơi nhích đầu lên cọ cọ cái đầu nhỏ vào trong lòng bàn tay của ông, biểu hiện ỷ lại. Cô há miệng dường như muốn gọi ông nhưng lại chỉ phát ra âm thanh khàn khàn, nghe vô cùng đáng thương.

Lâm Đế quay đầu lại hỏi: "Truyền thái y chưa?"

Bành Mãn đáp: "Tuyên rồi ạ, thái y đi theo đang ở trong doanh trại, đến đây mất chút thời gian, chắc cũng sắp đến nơi rồi."

Thái giám tổng quản đang nói, thì thị vệ bên ngoài thông báo thái y đã đến, Lâm Đế bảo cho truyền vào.

Thái y xách theo một cái hòm thuốc dáng vẻ vội vàng tiến vào, lúc ông ta nghe nói Ngũ công chúa gặp chuyện rồi tưởng lại bị thương đổ máu, nên có đồ nghề mang theo được đều mang đến. Đến nơi xem qua thì phát hiện công chúa chỉ bị thương cổ họng, thái y khẽ thở phào một hơi.

Không những kê thuốc chữa trị cổ họng, thái y còn kê thêm thuốc an thần giúp dễ ngủ để tránh tiểu công chúa chấn kinh quá độ.

Thuốc được kê xong, Lâm Đế sai người đi nấu thuốc, đi đi về về cũng tốn không ít thời gian, giờ đã là nửa đêm. Bành Mãn lo lắng nói: "Bệ hạ, để nô tài chăm sóc Ngũ công chúa cho ạ, ngài đi nghỉ ngơi đi, ngày mai còn phải đi đường nữa."

Lâm Đế ngáp một cái, đang định nói chuyện, cục bông nhỏ từ trong ổ chăn đứng dậy, hai tay nhỏ ôm lấy cánh tay của ông, khẽ lắc.

Cô nói không ra lời, chỉ có thể phát ra mấy tiếng nho nhỏ "Phụ hoàng, đi ngủ đi."

Lâm Đế không khỏi bật cười, nhấc cánh tay lên, xách cục bông nhỏ ngồi lên đùi mình: "Trẫm không buồn ngủ, trẫm chờ Ngũ công chúa của trẫm uống thuốc xong rồi yên ổn đi ngủ trẫm mới ngủ."

Cục bông nhỏ mở to mắt tha thiết nhìn ông, xem ra là bị cảm động rồi, cái đầu nhỏ dụi dụi vào trong ngực ông.

Lâm Đế không thể đỡ được tiểu nữ nhi làm nũng, ông cảm thấy tâm địa cứng rắn mà bản thân xây dựng bao năm nay đều bị con bé dụi dụi đến mềm nhũn.

Ông nói được làm được, thật sự đợi Lâm Phi Lộc uống thuốc rồi đi ngủ ông mới nghỉ ngơi, chỗ của Hoàng đế, đừng nói thích khách, ngay cả một con muỗi cũng không thể lọt qua được. Lâm Phi Lộc không còn lo lắng, cộng thêm tác dụng của thuốc, rất nhanh cô đã ngủ say.

Sáng sớm hôm sau, bên ngoài truyền đến tiếng xe ngựa với tiếng nhổ trại.

Lúc Lâm Phi Lộc mở mắt đã thấy Lâm Đế được cung nhân hầu hạ rửa mặt mặc y phục xong xuôi. Thật ra làm Hoàng đế cũng không dễ dàng gì, trước đây cô có coi một bài phóng sự có thấy một câu rất đúng, "Triều thần lên triều dưới cái lạnh lúc canh năm*", nói cách khác là canh năm đám đại thần phải lên triều chờ hoàng đế thượng triều.

Canh năm là tầm khoảng lúc năm giờ sáng, vậy tính ra hoàng đế khoảng bốn giờ sáng đã phải rời giường, so với thời cấp ba học thức khuya học bài rồi dậy sớm đi học còn mệt hơn rất nhiều.

Không thể gặp nhau lúc bốn giờ sáng ở Los Angeles, rạng sáng bốn giờ ngày nào ở trong hoàng cung cũng gặp nhau.

Lâm Phi Lộc thật sự khâm phục những vị hoàng đến này.

Nếu là cô, có cho cô ngôi vị hoàng đế, cô cũng không cần.

Giữa ngai vàng và ngủ nướng, cô chọn ngủ nướng.

Lâm Đế quay người lại nhìn thấy đôi mắt đen láy của cô đang mở to nhìn xung quanh, cười nói: "Tiểu Ngũ tỉnh rồi à." Ông dặn dò người bên cạnh: "Hầu hạ công chúa rửa mặt đi."

Lúc này Lâm Phi Lộc mới thấy Tùng Vũ đứng đợi ở bên cạnh, chắc là cả đêm qua Tùng Vũ không ngủ, hốc mắt nàng hồng hồng, nhìn cô nở nụ cười giống như mọi ngày nhưng lại có chút ngượng ngùng cũng lại điềm tĩnh hơn.

Lâm Phi Lộc nhìn ân nhân cứu mạng của mình, không khỏi nhớ đến ca ca của Tùng Vũ, thị vệ đã ước định với mình. Đột nhiên cô cảm thấy tất cả những chuyện xảy ra trong hậu cung đều như đã được an bài trước.

Đoàn xe đã chuẩn bị xong, nhổ trại xuất phát, lần này Lâm Phi Lộc không về xe ngựa của mình, mà được Lâm Đế dẫn lên ngồi chung ngự giá của Hoàng đế.

Nếu như nói chiếc xe ngựa hôm qua của thái tử là chiếc BMW, thì xe ngựa của Lâm Đế chính là chiếc Lincoln, phiên bản limousine.

Hôm qua cô còn than thở Hoàng đế đi du lịch cũng không dễ dàng gì, hôm nay cảm giác như bị vả mặt.

Quả nhiên là Hoàng đế sẽ không bạc đãi bản thân mình.

Sau khi xe ngựa khởi hành, thị vệ tối hôm qua được lệnh đi điều tra đến báo, không tra ra được cái gì. Lâm Phi Lộc cũng không bất ngờ với kết quả này, chỉ là sắc mặt của Lâm Đế rất không vui, lệnh cho thị vệ kia tiếp tục điều tra.

Lâm Phi Lộc đã uống hai thang thuốc, nghỉ ngơi một đêm, cổ họng đã đỡ hơn một chút, có thể miễn cưỡng nói chuyện. Cô bò trên đệm lót về phía Lâm Đế, ôm cánh tay của ông, mềm giọng nói: "Phụ hoàng, không nên tức giận."

Cô phát hiện cả Lâm Đế và Lâm Cảnh Uyên không thể chịu được đòn nũng nịu này. Cô mềm mại làm nũng, tức giận trên mặt của Lâm Đế lập tức biến mất, ông cười ôm cô ngồi lên đùi ông, sờ sờ búi tóc nhỏ trên đầu cô, thở dài: "Trẫm không tức giận, trẫm chỉ muốn đòi lại công bằng cho Tiểu Lộc."

Cục bông nhỏ trong ngực ông mềm giọng nói: "Tiểu Lộc không muốn đòi công bằng."

Lâm Đế nhíu mày cười hỏi: "Vậy con muốn cái gì?"

Ông thấy con bé duỗi ngón tay nhỏ nhắn, rất nhanh chỉ vào bánh ngọt trên bàn trà, không biết ngại ngùng đòi ăn bánh: "Muốn cái kia."

Lâm Đế bật cười, khẽ vuốt đầu mũi của cô: "Con mèo nhỏ tham ăn này."

Lâm Đế dứt lời liền bảo Bành Mãn bưng đĩa bánh đến, hai tay Lâm Phi Lộc cầm lấy bánh ngọt, yên tĩnh ngồi bên cạnh ông gặm bánh. Đôi mắt của cô rất sáng, hai má phúng phính, vừa ăn bánh vừa vui vẻ gật gù, đáng yêu giống như con hamster nhỏ.

Lâm Đế ngồi bên cạnh nhìn cô, càng nhìn càng thấy yêu thích. Ông có mấy đứa con gái, mặc dù ông rất sủng ái trưởng công chúa, nhưng tính cách của Lâm Niệm Tri quá hoạt bát, có đôi khi khiến ông cảm thấy rất đau đầu.

Nhị công chúa chết yểu, Tam công chúa thì không cần phải nói, bây giờ vừa nghĩ đến đã thấy không vui rồi.

Mà Tứ công chúa thì quá mức hiền lành chất phác, lúc gặp ông không che dấu sự sợ hãi của mình, cũng rất khó để gần gũi vui vẻ với con bé.

Lục công chúa của Tô tần bây giờ mới có ba tuổi, mặc dù cũng ngây thơ chân thành, nhưng lại thiếu vẻ linh động đáng yêu của Tiểu Ngũ, với lại tuổi của con bé cũng quá nhỏ, rất nhiều chuyện đều theo bản năng, muốn khóc liền khóc. Mấy lần Lâm Đế đi gặp con bé đều khóc thét không ngừng, khiến ông có hơi sợ.

Bình thường ông rất coi trọng các hoàng tử, có thời gian rảnh ông đều sẽ quan tâm hỏi han các hoàng tử của mình, kiểm tra bài tập, kiểm tra cưỡi ngựa bắn cung. Mấy vị hoàng tử tôn kính ông, sợ ông, ở trước mặt ông lúc nào cũng luôn quy củ không dám làm càn, nên cũng thiếu đi cảm giác gần gũi giữa cha con.

Thời gian ở chung của ông và nữ nhi không nhiều, lúc này ông mới giật mình nhận ra, nữ nhi so với mấy tên nhóc kia đáng yêu hơn rất nhiều.

Nữ nhi sẽ nũng nịu, sẽ ngọt ngào gọi phụ hoàng, còn có búi tóc nhỏ đáng yêu đến chết người!

Hoàng tử có thể làm được sao?!

Không thể!

Vẻ yêu thích không hề che đậy dưới đáy mắt của Lâm Đế rất rõ ràng, tất nhiên Lâm Phi Lộc cũng phát hiện, tay nhỏ của cô vẫn cầm bánh, cúi đầu cắn cắn, cơ thể nho nhờ hơi nghiêng sang bên cạnh, chỉ chừa lại cho Lâm Đế cái gáy.

Lâm Đế bị dáng vẻ bé ngoan thẹn thùng của Lâm Phi Lộc chọc cười ha hả, ông cảm thấy đã rất lâu rồi bản thân không có vui vẻ như vậy.

Lâm Phi Lộc ăn xong bánh, cô nhận lấy khăn lau tay của Bành Mãn đưa đến, lau lau hai tay, dáng vẻ thỏa mãn, thân thể nho nhỏ khẽ lắc lư theo chuyển động của xe ngựa, không biết đột nhiên thấy cái gì, đôi mắt như nước trong veo trừng lớn.

Lâm Đế nhìn theo ánh mắt của cô, hóa ra là con bé thấy túi thơm đeo trên hông của mình.

Lâm Đế thấy tiểu nữ hài hơi nghi hoặc đầu khẽ nghiêng qua một bên, cho rằng bản thân nhìn nhầm, lại xích lại gần ông một chút, phát hiện không sai chính là túi thơm của mình tặng thái tử điện hạ, tại sao lại ở chỗ này? Tiểu Ngũ dường như có chút hoài nghi, gãi gãi búi tóc nhỏ của mình, khuôn mặt nhỏ mê man nhìn Lâm Đế.

Lâm Đế hơi chột dạ, ho khan một tiếng mới nói: "Đây là Tam hoàng huynh của con đưa cho trẫm."

Lông mày của cục bông nhỏ dãn ra, hiểu rõ chớp chớp mắt.

Hai cha con ở chung với nhau rất hòa hợp, một lúc sau, xe ngựa dừng lại một chút, bên ngoài có cung nhân bẩm báo: "Bệ hạ, Mai phi nương nương đến."

Lâm Đế cười nói: "Vào đi."

Màn xe xốc lên, Mai phi mang theo một làn gió thơm khom người bước vào, đầu tiên là yêu kiều hành lễ sau đó mới dịu dàng nói: "Thiếp thân đến đánh nốt ván cờ dang dở hôm qua với bệ hạ."

Lâm Đế ôm Lâm Phi Lộc đến ngồi bên cạnh mình, cười tủm tỉm nói: "Được, Bành Mãn, bày cờ. Hôm nay trẫm phải xem tài đánh cờ của nàng có tiến bộ hay không."

Mai phi hờn dỗi: "Bệ hạ lại trêu ghẹo thần thiếp."

Hai người cười nói vài câu, Mai phi nhìn Lâm Phi Lộc ngồi một bên ăn điểm tâm, vẻ mặt lo lắng nói: "Cổ họng của Ngũ công chúa hôm nay đỡ hơn chưa?"

Lâm Phi Lộc ngoan ngoãn gật đầu, còn tặng thêm cho nàng ta một nụ cười vô hại đáng yêu.

Bành Mãn rất nhanh đã bày xong thế cờ dang dở ngày hôm qua, Mai phi ngồi đối diện Lâm Đế, mỗi người cầm một quân cờ, bắt đầu ván cờ chưa xong. Lâm Phi Lộc yên tĩnh ngồi bên cạnh Lâm Đế, bàn tay nhỏ nắm một góc áo của ông, ngoan ngoãn nhìn hai người chơi cờ.

Lâm Đế hạ cờ xuống, cảm giác được cục bông nhỏ càng lúc càng xích lại gần ông. Ông quay đầu nhìn cô, phát hiện đôi mắt linh động của cục bông nhỏ nhìn chằm chằm vào bàn cờ, khóe miệng cô bé vẫn còn dính vụn bánh, khuôn mặt nhỏ vô cùng nghiêm túc, giống như xem đến mê mẩn, thật khiến cho người ta cảm thấy buồn cười.

Cục bông nhỏ thấy ông chậm chạp chưa đi nước cờ tiếp theo, cô bé quay đầu lại nhìn ông một chút, trong ánh mắt còn có vẻ thúc giục.

Cuối cùng Lâm Đế không nhịn được bật cười, xoa cái đầu nhỏ của cô: "Con nghiêm túc như vậy, thích cái này hả?"

Cục bông nhỏ có chút ngượng ngùng cụp mắt xuống, cong môi khẽ gật đầu một cái.

Lâm Đế lại hỏi: "Đi nước nào tiếp theo?"

Cục bông nhỏ lắc đầu.

Lâm Đế liền cười nói: "Trẫm dạy con."

Ông làm loạn bàn cờ, bảo Bành Mãn phân loại hai quân trắng đen ra, sau đó nói với Mai phi vẫn còn đang sửng sốt: "Hôm nay không được rồi, trẫm dạy Tiểu Ngũ chơi một chút, nàng về trước đi."

Mai phi: "..."

Nàng không dấu vết nhìn tiểu nữ hài vô cùng đáng yêu ngồi bên cạnh Lâm Đế, cũng không nói gì nhiều chỉ dịu dàng cười nói: "Vâng, vậy thần thiếp về trước."

Mai phi vừa đi, Lâm Đế liền thật sự vui vẻ dạy nữ nhi đánh cờ.

Lâm Phi Lộc thực sự không biết đánh cờ vây nhưng cô là người thông minh, Lâm Đế giải thích một lần cô đã hiểu, đến giữa trưa đã có thể hiểu rõ các quy tắc cơ bản và nắm được cách chơi. Sau khi ăn xong bữa trưa tiếp tục lên đường, cô đã có thể trúc trắc đánh cờ với Lâm Đế.

Mặc dù cô mới chỉ đi được mấy bước đã bị Lâm Đế dồn vào góc tường, nhưng một cô bé năm tuổi có thể thông minh đến trình độ này vẫn khiến Lâm Đế vô cùng chấn kinh.

Sau khi khiếp sợ lại là kinh hỉ.

Lâm Đế luôn quý trọng người tài, ông là người đặt nặng văn coi nhẹ võ, trong hậu cung phàm lại phi tần đọc thi thư đầy bụng tài hoa hơn người đều sẽ được ông sủng ái, đối với các hoàng tử ông cũng yêu cầu rất nghiêm ngặt, cho nên thái tử mới áp lực lớn như vậy.

Mặc dù ông không có yêu cầu to lớn gì với các công chúa, nhưng Lâm Niệm Tri cũng bởi vì thông minh lanh lợi mới được ông yêu thích, chứ chưa nói đến Lâm Phi Lộc lúc này khiến ông nhìn cô bé bằng ánh mắt khác.

Từ lúc ông nhìn thấy cô ở trong vườn mai, cô đang cầu nguyện thế gian thanh bình, khi đó ông đã biết rằng đứa bé này khác biệt so với những người khác.

Không ngờ Tiêu Lam sinh cho ông một nhi tử ngu si, lại có thể sinh ra một tiểu công chúa vừa có tư chất vừa thông minh hơn người như thế này.

Vậy cũng coi như là ông trời trên cao cũng chiếu cố đi.

Nhất thời trong lòng Lâm Đế không ngừng cảm thán, nhìn Lâm Phi Lộc vẫn đang nghiêm túc nghiên cứu thẻ cờ, trong lòng cũng không phát hiện sự chán ghét đối với mẫu phi của cô đã vơi đi mấy phần.

Lúc chạng vạng tối, cuối cùng đoàn xe cũng đã lắc la lắc lư đến được sườn núi bên của hành cung. Hành cung cũng có người canh giữ, đã sớm quét dọn các điện sạch sẽ, bày biện đầy đủ, chỉ chờ chủ nhân vào ở.

Chỗ ở của Lâm Phi Lộc gọi là Thính Vũ Các, Lâm Đế thấy bên cạnh cô chỉ có mỗi một mình Tùng Vũ đi theo, ông bảo một thái giám bên cạnh mình, tên là Khổng Phúc qua hầu hạ cô. Ông còn gọi thêm một đội cấm quân trú đóng ở Thính Vũ Các bảo vệ cục bông nhỏ, phòng tránh tên tặc tử lần nữa đến hành hung cô.

Sức chiến đấu của cấm quân phải nói là có một không hai, cấm quân phân chia đứng canh gác bốn phía của Thính Vũ Các, ngay cả cung nhân đi vào đây cũng phải đi đường vòng.

Lúc này sắc trời cũng đã tối, hai ngày ngồi xe mệt mỏi, tất nhiên là muốn nghỉ ngơi một tối trước rồi mới đi chơi. Trong Thính Vũ Các có hai cung nữ hầu hạ, cộng thêm Tùng Vũ và Khổng Phúc nữa là bốn người, chăm sóc một mình Lâm Phi Lộc thì quá dư sức.

Một ngày này mọi người đều biết Ngũ công chúa ngồi xe ngựa của Lâm Đế theo ông lên núi, lại nhìn tư thế canh giữ kia của cấm quân, đều len lén nói nhỏ Ngũ công chúa nhỏ này trong họa có phúc, không chết còn được bệ hạ sủng ái.

Lâm Phi Lộc ăn xong cơm tối thì đi dạo một vòng xung quanh, cô nhìn những cấm vệ quân đang đứng túc trực ở kia, an tâm hơn rất nhiều.

Một chiêu này của đối phương chưa trúng đích, Lâm Đế lại đang tra chuyện này, có cấm vệ quân đứng gác, cũng sẽ không dám tùy tiện ra tay nữa. Cô không lo lắng lắm, ngược lại Tùng Vũ lại vô cùng căng thẳng, nhỏ giọng nói với cô: "Công chúa, nô tỳ thấy buổi tối nô tỳ vẫn nên ngủ chung giường với người."

Lâm Phi Lộc cười nói: "Đối phương không ngốc, nếu thật sự đến nữa, không phải là sẽ rơi vào bẫy à. Yên tâm đi, có cấm vệ quân ở đây, hắn sẽ không dám đến đâu."

Tùng Vũ vẫn còn lo lắng: "Dù sao nô tỳ vẫn không thể yên lòng được. Trước khi đi nương nương đã dặn dò nô tỳ sống chết cũng phải năm non công chúa thật tốt, không ngờ công chúa lại suýt..."

Vừa nói vừa muốn khóc.

Lâm Phi Lộc nắm lấy tay của Tùng Vũ: "Tỷ chăm sóc ta rất tốt rồi, nếu như không có tỷ, tối qua ta đã chết rồi."

Tùng Vũ vội vàng nói: "Công chúa đừng nói lời rủi đó! Công chúa có cát nhân thiên tướng, nhất định sẽ lớn lên bình an!"

Hai người vừa đi vừa nói, vừa đi đến sân trong đã nghe thấy tiếng quát của cấm quân: "Người nào dám cả gan trèo tường! Leo xuống!"

Đừng nói là Tùng Vũ, ngay cả Lâm Phi Lộc cũng bị dọa giật mình. Thầm nghĩ không phải chứ, trời chỉ mới sụp tối thôi mà đối phương đã không chờ được đến muốn lấy mạng của cô như vậy sao?

Không ngờ sau một hồi hoảng loạn, giọng nói hơi chật vật của Hề Hành Cương vang lên: "Là ta là ta! Ê ê ê, bỏ kiếm của ngươi xuống, có thấy rõ bổn thế tử là ai không hả?!"

Bên ngoài vang lên âm thanh vội vàng hành lễ: "Bái kiến thế tử điện hạ, thế tử điện hạ đang..."

Lâm Phi Lộc thấy kỳ quái, cất bước đi ra bên ngoài.

Cô thấy Hề Hành Cương ôm chăn gối đứng ở góc tường, lúng túng sờ mũi.

Cô vừa tức giận vừa buồn cười, giọng nói khàn khàn vang lên hỏi cậu: "Hề Hành Cương! Huynh làm gì ở đây thế?"

Cấm vệ quân thấy là hiểu lầm, lại lớn tiếng bảo mọi người đứng về đúng vị trí. Hề Hành Cương ôm chăn gối đi tới, cằm hất lên cao nhưng khó nén xấu hổ, ấp úng nói: "Huynh... Huynh lo lắng thích khách tối hôm qua lại tới, nên tới đây tuần tra!"

Lâm Phi Lộc: "Tuần tra mà huynh ôm chăn gối theo làm gì? Nếu gặp thích khách, huynh định dùng chăn gối đè chết hắn à?"

Hề Hành Cương: "..."

Cậu tức giận vò rối cái búi tóc nhỏ của cô: "Huynh lo lắng cho ai chứ hả? Muội còn xem thường ta!" Cậu đẩy cô ra đi vào trong, "Đi đi đi, đi vào trước đã."

Đi vào trong nội viện, cậu vừa vào trong sân liền đưa tay đóng cửa viện lại, cung nhân ở trong nhao nhao hành lễ. Hề Hành Cương vung tay miễn lễ, đi theo Lâm Phi Lộc vào trong phòng, sau đó trực tiếp đi đến bên giường của Lâm Phi Lộc ném chăn gối đang ôm ở trong ngực xuống đất ngay cạnh bên giường của cô.

Lâm Phi Lộc: "?"

Tùng Vũ thấy thế tử bắt đầu ngả lưng ra đất nghỉ ngơi, vội vàng nói: "Thế tử định làm gì vậy?!"

Hề Hành Cương cũng không ngẩng đầu lên trải chăn mềm ra: "Nhìn không ra à? Nằm dưới đất nghỉ ngơi."

Tùng Vũ vừa hoảng hốt vừa sợ: "Nô tỳ biết thế tử đang trải chăn đệm nằm dưới đất, nhưng sao thế tử lại muốn nằm dưới đất nghỉ ngơi ở đây? Chẳng lẽ thế tử muốn qua đêm ở đây sao?!"

Hề Hành Cương: "Ừm."

Tùng Vũ thấy thế tử như vậy liền quỳ xuống: "Thế tử, tuyệt đối không thể! Công chúa của chúng ta... Mặc dù công chúa còn nhỏ, nhưng cũng là nữ tử, nam nữ qua lại không rõ, nếu như chuyện thế tử qua đêm trong phòng của công chúa này mà truyền ra ngoài, danh dự của công chúa coi như bị hủy!"

Hề Hành Cương ngẩng đầu lên không vui trừng Tùng Vũ một cái: "Sắp không còn cả mạng rồi, còn quan tâm danh dự cái gì nữa? Trước khi hồi cung bổn thế tử ở chỗ này, nếu tên thích khách còn dám đến, tới một người bổn thế tử giết một người, đến hai người giết cả đôi!"

Lâm Phi Lộc: "..."

Tùng Vũ vốn lo lắng thích khách, nghe thấy thể tử nói như vậy, ngược lại ngẩn cả người, trong đầu nàng bắt đầu suy tính danh dự của công chúa và nguy hiểm liên quan đến tính mạng của công chúa, do dự không thôi.

Hề Hành Cương đã trải chăn đệm xong, đắc ý nằm dưới đất, cậu lấy tay gối đầu, nhếch môi cười gác chéo chân, "Được rồi, tắm một cái rồi đi ngủ đi."

Lâm Phi Lộc: "... Huynh, cút ra ngoài cho muội."

Cậu hơi nâng người dậy, nghiêng người nhìn cô một chút, dạy dỗ: "Nữ hài tử không được nói mấy lời thô tục đó!"

Cậu thảnh thơi bắt chéo chân, "Haiz, Tiểu Hồng Đậu, huynh thấy làm lạ đó, muội ở trước mặt mấy hoàng huynh của muội lúc nào cũng mềm mại đáng yêu, sao ở trước mặt của huynh lại chẳng thấy đâu nữa?"

Lâm Phi Lộc: "Một chút cũng không cho huynh!"

Cô càng hung hăng, cậu càng vui, vào lúc hai người đang giằng co, bên ngoài phòng truyền đến tiếng bước chân dồn dập, rất nhanh đã nghe thấy cung nhân bên ngoài hành lễ: "Bái kiến Tứ điện hạ."

Lâm Cảnh Uyên vừa chạy vào vừa hô "Tiểu Lộc".

Lâm Cảnh Uyên vừa vào phòng đã thấy Hề Hành Cường nằm dưới đất, tròng mắt trợn trắng, lập tức nổi giận, cậu giương nanh múa vuốt nhào về phía Hề Hành Cường: "Tên vô sỉ nhà ngươi! Ở trong phòng của muội muội ta làm gì?!

Sau đó Lâm Phi Lộc nhìn hai người bọn họ bắt đầu vật lộn.

Hai đứa trẻ chụm lại một chỗ lực công phá tăng lên gấp đôi.

Cuối cùng vẫn là Hề Hành Cương lấy từ trong chăn ra một đoản kiếm hét lớn: "Ta đến để bảo vệ Tiểu Lộc!", mới có thể kết thúc trận "chiến tranh" này.

Lâm Cảnh Uyên nhìn cây kiếm ngắn của cậu, lại nhìn cậu đứng cạnh Ngũ muội của mình, con ngươi đảo một vòng, sau đó nằm xuống chăn đệm trải sẵn ở dưới đất: "Vậy ta cũng ngủ ở đây, ta cũng muốn bảo vệ Ngũ muội!"

Hề Hành Cương cười nhạo, nói: "Bằng công phu mèo cào của ngươi?"

Lâm Cảnh Uyên tức giận: "Ngươi đừng kinh thường người khác!"

Lâm Phi Lộc thấy hai người lại chuẩn bị xông vào đánh nhau, cô đang định lên tiếng, ngoài cửa đột nhiên có tiếng bước chân vội vã, một người lạ mặt bước vào, đầu tiên là hành lễ với Lâm Phi Lộc và Lâm Cảnh Uyên xong, mới gấp gáp nói: "Thế tử, nương nương truyền lời."

Người Hề Hành Cương cứng lại, trên mặt lộ vẻ khó chịu, ho khan một tiếng mới mở miệng hỏi: "Sao cô cô biết ta ở đây?"

Người kia cúi đầu nói: "Nương nương nói, người không chỉ biết thế tử ở đây còn biết thế tử muốn làm gì. Nếu trong thời gian một chén trà thế tử không xuất hiện trước mắt người, người sẽ tự mình đánh gãy một chân thế tử."

Hề Hành Cương: "..."

Lâm Phi Lộc: "..."

Lâm Cảnh Uyên: "Ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha..."

Hề Hành Cương phiền muộn trừng thái giám kia, cậu nghe thấy tiếng cười nhạo càn rỡ của Lâm Cảnh Uyên, cậu lại có chút ngượng ngùng, còn muốn kè cà mặc cả: "Ngươi trở về nói với cô cô, ta muốn ở lại bảo vệ Ngũ công chúa."

Thái giám kia vẫn cúi thấp đầu, cực kỳ tận lực hết trách nhiệm đáp lại: "Nương nương nói, ở đây có cấm vệ quân đóng quân, không cần thế tử bảo vệ công chúa. Nếu như thế tử khăng khăng muốn ở lại, vậy thì... Vậy thì lăn lên mái nhà mà ngủ."

Hề Hành Cương: "..."

Thời tiết mùa đông giá rét, ở trên núi này nhiệt độ càng thấp hơn, nếu như ngủ trên mái nhà một đêm, chắc là sáng hôm sau cậu đã sớm chết rét ở trên mái nhà rồi.

Cậu tức giận thở phì phò trừng mắt Lâm Cảnh Uyên đang làm càn bên này, lại cuộn tròn chăn mền lại, ôm vào trong ngực khí thế bừng bừng bước ra ngoài. Lâm Cảnh Uyên cười như điên nói: "Chăn mền để lại cho ta chứ!"

Hề Hành Cương quay đầu lại hung dữ đáp lại: "Tự về phòng mình mà lấy!"

Lâm Phi Lộc cũng cười, nhưng cô thấy cậu thật ra chỉ muốn đến bảo vệ mình, nên vẫn chừa cho cậu mặt mũi, vẫy vẫy tay với cậu: "Thế tử đi thong thả nhé."

Hề Hành Cương: "..."

Cậu vẫn luôn ngông cuồng phách lối nhưng lúc này bóng lưng cậu lại hiện ra mấy phần chật vật.

Hề Hành Cương vừa đi, Lâm Cảnh Uyên vẫn ở trong phòng đập bàn điên cuồng cười mấy năm phút, một lúc sau Lâm Phi Lộc hỏi: "Cảnh Uyên ca ca, nương nương mà thái giám kia vừa nhắc đến là Hề quý phi nương nương ạ?"

Lâm Cảnh Uyên vừa cười vừa nói: "Nếu không thì còn ai có thể trị được Hề Hành Cương?"

Lâm Phi Lộc nhớ lại mấy câu mà thái giám kia truyền lời, cô cảm thấy vị Hề quý phi chưa từng gặp mặt này, rất thú vị.

Lâm Cảnh Uyên còn vì chuyện Hề Hành Cương phải ăn quả đắng mà điên cuồng không ngừng, cậu nghe thấy Lâm Phi Lộc hỏi: "Cảnh Uyên ca ca, huynh cũng nên về đi thôi, nếu không một lúc nữa Nhàn phi nương nương cũng sẽ phái người đến tìm huynh đấy."

Lâm Cảnh Uyên: "..."

Đột nhiên cười không nổi nữa.