Siêu Năng Lực Gia Tại Thời Đại Vua Hải Tặc

Chương 32: Hạ gục Richie và Mohji



‘‘Richie, dùng móng vuốt!’’ Mohji ngồi trên lưng sư tử, vẫn tiếp tục ra lệnh cho nó tấn công miệt mài.

‘‘Xoẹt!’’ Đúng lúc này Alex rút con dao găm từ bên hông của mình ra, rất nhanh trên lưỡi dao được bao phủ bởi một tầng màu lam trong suốt giống như thủy tinh.

Ánh sáng phản xạ lại qua con dao sáng chói, làm cho hai con mắt của sư tử Richie không tự chủ được nhắm lại trong vài hơi thở.

Lợi dụng cơ hội, Alex ngay lập tức ra tay, chỉ thấy cậu ta cầm con dao nhanh chóng chém về phía một cái chân phía sau của con sư tử.

‘‘Xoẹt!’’ Lưỡi dao để lại trên bắp đùi của con thú một vết thương rất sâu, có thể nhìn thấy xương, đại lượng máu tươi phun ra ngoài.

‘‘Hống!’’ Sư tử Richie bị đau cuồng rống lên một tiếng, chân sau hơi khụy xuống, Mohji trên lưng nó mất thăng bằng xém chút nữa ngã xuống trên đất, rất may là hắn kịp thời nắm được lông bờm cố gắng ổn định lại cơ thể.

‘‘Richie!!!’’ Mohji nhìn thấy Richie bị thương, vô cùng đau lòng, kêu lên thất thanh.

Thú đã bị thuần hóa ngay lúc này lộ ra điểm yếu chết người của mình, nếu như là hung thú hoang dã bị vết thương như vậy, mặc dù có ảnh hưởng đến sức chiến đấu nhưng đồng thời cũng làm bọn nó hăng máu hơn tiếp tục làm ra công kích kẻ địch.

Còn như con sư tử này, bởi vì thuần thú sư gặp vấn đề không làm ra mệnh lệnh được, liền ngây người tại chỗ, thuận tiện để địch nhân tiếp tục công kích.

Cũng giống như trong dự tính, Alex như cũ dùng dao liên tiếp để lại trên ba cái chân còn lại của con thú những vết thương chí mạng, hiện tại tứ chi của nó đã tràn đầy tiên huyết.

‘‘Ầm...’’ Không bao lâu sau con thú có thể hình như một tòa núi nhỏ gục ngã trên mặt đất, phó thuyền trưởng Mohji thì hiện tại mặt mũi vô cùng bi thương.

‘‘Bốp!’’ Alex không nói không rằng, đi lên liền một quyền đánh vào mặt Mohji làm hắn bay ra xa vài mét, té trên đất ngay lập tức bất tỉnh nhân sự.

Kết thúc đối thủ xong, Alex nhìn sang tình hình hiện tại của Nami, cậu ta trong lòng thầm đánh giá và cho ra kết quả cô ta vẫn có thể kiên trì thêm một đoạn thời gian.

Alex nhếch miệng nở ra một nụ cười âm hiểm, đương nhiên là cậu ta biết lý do vì sao mà Nami bị tấn công, chính là bởi vì muốn trộm đi châu báu của băng Buggy.

[Vậy bây giờ mình đi lấy đám kho báu đấy vậy! Đánh nhau với băng Buggy mà không đạt được chỗ tốt thì đánh làm gì! Đồng thời cũng không thể để cho Nami cái này Miêu tặc không làm mà hưởng được!]

Trong đầu Alex suy nghĩ rất nhanh, liền nhanh chân hướng về phía nhà kho cất giữ của băng Buggy đi tới, hiện tại mọi người đều bận đánh nhau, cho nên không ai nhận ra hành động của cậu ta.

Rất nhanh sau năm phút, Alex từ một nơi phế tích không xa đi ra, trên miệng treo lên một nụ cười, đương nhiên là cậu ta đã đem tất cả châu báu của băng Buggy cho vào một cái túi to, sau đó đem giấu ở một nơi khá là bí mật.

Alex tiến lại phía của đám hải tặc và Nami đang chiến đấu, đơn giản chỉ dùng một chiêu đối với từng tên hải tặc, đã làm cho bọn chúng nằm im ắng trên mặt đất không thể tiếp tục động đậy.

‘‘Cảm ơn!’’ Nami miệng nói, một bên thở hồng hộc.

Nếu như chiến đấu kéo dài thêm một chút, coi bộ nàng sẽ không thể tiếp tục chống đỡ được, trên thân thể cô ta hiện tại đã xuất hiện một vài vết thương do bị đao chém trúng, nhưng cơ bản không quá nặng chỉ là vết thương ngoài da.

‘‘Không có gì!’’ Alex xua tay.

...

‘‘Hô hô hô!’’

Buggy thật vất vả cuối cùng cũng thoát ra khỏi Luffy dây dưa, hắn từ dưới đất bò dậy, sắc mặt phẫn hận nhìn về phía cái mũ rơm của Luffy ở phía đối diện.

‘‘Ta cho ngươi biết, từ trước đến giờ người ta ghét nhất chính là thằng Shanks! Bởi vì hắn đã hủy diệt đi giấc mộng của ta!’’

Luffy khi nghe được hai chữ ‘giấc mộng’, cậu ta dừng lại động tác, đứng im một chỗ nghiêm túc nghe Buggy kể lại chuyện xưa.

Cơ bản câu chuyện chính là: Bởi vì Shanks khiến cho Buggy giật mình đem trái ác quỷ Bara Bara nuốt xuống, làm cho hắn vĩnh viễn không thể lấy được kho báu dưới đáy biển trong tấm bản đồ mà hắn đạt được.

‘‘Ồ, ra Shanks đã cứu mạng của ngươi à?’’

Nhưng Luffy cơ bản là không nghe hiểu chuyện của Buggy kể, cậu ta chỉ chăm chăm vào chi tiết Shanks nhảy xuống biển cứu Buggy khi hắn ta cố gắng vớt lấy tấm bản đồ kho báu bị rơi.

‘‘Ý tao không phải như thế! Ý ta là thằng khốn đó đã phá hủy giấc mộng của ta!’’ Buggy nổi giận đùng đùng bởi vì Luffy hoàn toàn không suy nghĩ theo lối thông thường.

‘‘Nếu đã không lấy được kho báu dưới đáy biển thì tao sẽ lấy hết kho báu trên mặt đất! Bằng sức mạnh của trái Bara Bara!’’

Buggy nhận ra nói chuyện với Luffy chẳng khác gì nước đổ đầu vịt, hắn không muốn nói nhảm nữa, dự định tiếp tục tấn công.

Thân thể của hắn bắt đầu tách rời ra thành từng khối, lơ lửng trên không trung.

‘‘Chia năm xẻ bảy – Pháo!’’ Một bàn tay cầm dao găm rất nhanh bay về phía Luffy đâm tới.

Luffy rất nhẹ nhàng lách người sang một bên tránh thoát khỏi công kích này, nói chung là tên Buggy này chỉ có một vài chiêu như thế, dùng để đánh lén rất có thể sẽ hiệu quả, nhưng mà Luffy đã biết rõ năng lực của hắn thì gần như là vô dụng, tốc độ của hắn không nhanh nên không thể nào chạm được vào người cậu ta.

‘‘Bwahahahaha’’

Ngay lúc Luffy dự định làm ra đòn tấn công phản kích, bỗng dưng cái đầu của Buggy đang phi hành trên không trung mở miệng cười như điên.

Mọi người đều nhìn qua, nguyên lai là khi Buggy sử dụng năng lực trái cây tách rời các bộ phận thân thể ra, một cái bàn chân đã bị Alex chộp tới.

Bởi vì Alex liên tục cào dưới lòng bàn chân này, cho nên mới có một màn trước mắt.

‘‘Ta nhịn, ta nhịn!’’

Buggy cố gắng nín cười, nhưng vài hơi sau đó hắn lại kêu lên thảm thiết như heo bị chọc tiết: ‘‘A a a a a!’’

Alex nắm trong tay bàn chân Buggy, hai ngón tay kéo ra một khối thịt sau đó xoay một vòng.

‘‘Ngươi đừng có mà quá đáng!’’ Buggy hướng về phía Alex, mở miệng mắng to.

‘‘Ta nghĩ ngươi nên chú ý tới đối thủ của mình thì hơn!’’ Chỉ thấy Alex miệng hơi mỉm cười, ngón tay chỉ hướng một bên.

‘‘Hả!’’ Buggy nghe thấy vậy liền điều khiển cái đầu của mình quay lại nhìn sang Luffy, nhưng trước mắt hắn hiện giờ là một cái nắm đấm với tốc độ cực kỳ nhanh đang tiếp cận.

‘‘Ầm!’’ Mặt mũi của Buggy bị một chiêu ‘Súng lục’ của Luffy nện thẳng vào, cự lực làm cho cái đầu bay thẳng vào đống phế tích kiến trúc.

Sau vài hơi thở, cái đầu của Buggy lại một lần nữa bay lên từ trong đám gỗ vụn, hiện tại răng của hắn đã thiếu mất hai chiếc, nước mắt nước mũi không ngừng chảy ra.

‘‘Hừ, các ngươi chớ đắc ý!’’ Mặc dù tình cảnh hiện tại có chút thảm, nhưng Buggy vẫn như cũ không hề chịu thua.

‘‘Chia năm xẻ bảy – Hợp thể!’’

Sau khi hắn phát động chiêu thức, hai tay, hai chân trong nháy mắt bay tới, cùng với đầu người hợp thành một thể.

‘‘Hả! Các phần cơ thể còn lại của ta đâu?’’ Hình dáng của Buggy lúc này trông vô cùng buồn cười, hắn ngoác mồm rộng ra sững sờ.

‘‘Ngươi nói là cái này?’’ Chỉ thấy ở một bên, Alex chỉ tay vào một cái rương bên cạnh cậu ta, bên trong liên tiếp phát ra âm thanh va chạm.

Đương nhiên là ngay lúc vừa rồi, khi các mảnh thân thể Buggy bay tán loạn, Alex đã dùng cái rương này đem tất cả các bộ phận đó đem bỏ vào trong rồi khóa lại.