Sổ Bệnh Án

Chương 174: Nói rõ với Lữ tổng



Cửa trúc phòng nghỉ bị đẩy ra, khắp nơi kinh ngạc.

Các quý bà khách nam cứng lưỡi, hoảng hốt không thôi——

Mùi hương ngọt nị trong phòng trúc tản ra không khí, mà sâu trong làn khói hương, là cảnh Hạ đại thiếu gia Hạ Dư năm nay vừa tròn hai mươi tuổi đang quấn quít triền miên với bác sĩ tư nhân tiền nhiệm Tạ Thanh Trình của cậu.

Trong mắt tất cả những ai quen biết Tạ Thanh Trình, Tạ Thanh Trình là một người hết sức nam tính, giỏi giang khôi ngô, trầm tĩnh sắc bén, có thể khiến người ta có được cảm giác an toàn to lớn.

Nhưng lúc này, người đàn ông nằm trên tatami, nhíu chặt mày kiếm, xinh đẹp tới mức khiến người ta loạn nhịp tim, không thể rời mắt đi... Sao, sao lại là Tạ Thanh Trình cho được?

Mọi người ngạc nhiên, Hạ Dư lại phản ứng ngay lập tức.

Tuy rằng bị thuốc kích dục tác động, đầu óc mơ màng, nhưng ham muốn bảo vệ Tạ Thanh Trình của cậu quá mạnh mẽ, đủ để kéo lý trí cậu quay về trong tình cảnh này, khiến cậu lập tức nâng người lên, đóng sầm cửa trúc phòng nghỉ ngay bên cạnh lại.

Trong phòng lờ mờ truyền tới tiếng cậu an ủi Tạ Thanh Trình...

Mọi người im phăng phắc.

Đầu óc nổ tung!

—— Mẹ nó, chẳng trách năm ấy Tạ Thanh Trình có thể ở lại nhà họ Hạ làm bác sĩ tư nhân lâu đến thế!

Người ta có trí tưởng tượng vô hạn với chuyện tình ái, chỉ trong mấy giây ngắn ngủi ấy, trong đầu đám người này đã có đủ loại liên tưởng vớ vẩn rồi.

Dù sao cũng là nhà giàu mà, chẳng có quan hệ gì là hiếm lạ cả... Tiếc là không một ai nghĩ tới việc hương đốt trong phòng có vấn đề.

Thấy hai người trong phòng, người nhà họ Vệ lặng lẽ thở phào một hơi, anh hai Vệ thậm chí còn nâng tay lên, lấy tay áo lau mồ hôi lạnh trên mặt.

May mà không phải Vệ Đông Hằng với Tạ Thanh Trình... Chuyện này liên quan không nhiều tới nhà họ Vệ, nhưng mà nhà họ Hạ thì lại...

Anh hai Vệ liếc qua, dò xét Lữ Chi Thư.

Thấy sắc mặt Lữ Chi Thư vô cùng khó coi, anh hai Vệ lập tức ra lệnh chỉ huy, đuổi mọi người ra ngoài: "Tôi đã bảo rồi, là chuyện của khách thôi... Mau ra ngoài đi, nhanh nhanh ra ngoài đi. Chuyện hôm nay phiền mọi người đừng ai nói ra ngoài hết..."

Anh ta lại ra lệnh cho vệ sĩ bắt đầu giải quyết hậu quả cẩn thận, bản thân lại quay về, đỡ Lữ Chi Thư ngồi bệt dưới đất lên——

"Lữ tổng, bà bình tĩnh lại đã, tôi đưa bà tới phòng bên, dù sao cậu nhà cũng đã trưởng thành rồi... Chuyện này cũng hết cách thôi..."

Cha Vệ cũng bừng tỉnh lại, ho nhẹ một tiếng: "Lữ tổng, chuyện này bọn tôi sẽ nghĩ cách xử lí, người thấy kể cũng không nhiều, bọn tôi đã dặn hết lượt rồi, không khiến nhà họ Hạ của bà mất mặt đâu."

Lữ Chi Thư giận tới mức rơi cả nước mắt, khuôn miệng béo mập rung lên, hồi lâu sau vẫn không nói nổi một từ nào.

Sao lại có thể như thế?

Rõ ràng bà ta đã tính toán thời gian cẩn thận, tính đi tính lại—— Giờ này, theo quy tắc của nhà họ Vệ, người tới phòng nghỉ nói chuyện với Tạ Thanh Trình không phải nên là Vệ Đông Hằng hay sao?

Vì sao Hạ Dư lại ở trong đó.

Rất lâu sau đó, động tĩnh trong phòng trúc cũng dần ngừng lại.

Tạ Thanh Trình nằm trên tatami, trên tấm lưng trần mềm mịn là vết mành trúc.

Ánh mắt anh mơ màng trống rỗng, trên mặt chẳng có biểu cảm gì, Hạ Dư ôm lấy anh, an ủi anh từng lần từng lần, hôn lên mí mắt và trán anh.

"Anh ơi... Không sao đâu, có em đây rồi..."

Khi nãy bọn họ đã bị người khác trông thấy, cho dù Tạ Thanh Trình bị mùi hương làm mơ màng, giác quan hỗn loạn, nhưng chuyện bị người ta nhìn thấy anh vẫn cảm nhận được.

Anh biết, biết rõ ràng anh bị người ta hãm hại.

Tới mức này rồi, mặt mũi đã chẳng còn quan trọng nhất nữa, anh chết lặng nằm trên mành trúc, hương đã cháy hết, trên người anh đầy mồ hôi nóng dấp dính, trong đầu lại càng ngày càng tỉnh táo hơn.

Anh thẫn thờ nói: "... Hạ Dư, vốn dĩ người ở trong phòng này, hẳn nên là Vệ Đông Hằng."

Hạ Dư: "..."

Giọng Tạ Thanh Trình chẳng nghe ra gợn sóng: "Cậu biết việc ấy có nghĩa là gì không?"

Sao mà Hạ Dư không hiểu rõ?

Sau khi cậu tới villa, chỉ cần nhìn thấy Tạ Thanh Trình, tầm mắt cậu gần như sẽ luôn đuổi theo Tạ Thanh Trình, chẳng hề rời đi, vậy nên cậu mới để ý đến Tạ Thanh Trình một mình tới phòng nghỉ, mà mất cả buổi vẫn không đợi được Vệ Đông Hằng.

Xưa nay lúc hai người họ ở bên nhau, trải qua rất nhiều thời khắc nguy hiểm, vì thế Hạ Dư nhạy bén nhận ra tình huống này không đúng, lúc này mới tới thẳng trong phòng trúc, đẩy cửa phòng ra.

Cậu vừa mở cửa đã đụng trúng Tạ Thanh Trình lảo đảo, khi đó Tạ Thanh Trình đã hoàn toàn bị mùi hương hun làm mơ màng, cả người nóng bỏng, khổ sở không chịu nổi, tới mức phải cần tới sự giúp đỡ.

Có người bày mưu, chuyện này là chắc chắn.

Vấn đề kẻ rắp tâm tàn độc đó là ai? Kẻ giật dây sau màn ấy, thế mà lại muốn để người khác trông thấy Tạ Thanh Trình làm loại chuyện này cùng với Vệ Đông Hằng!

Hạ Dư ôm chặt lấy Tạ Thanh Trình, nhỏ giọng thầm thì bên cần cổ anh.

Cậu nói: "Em biết, em sẽ bảo vệ anh, anh đừng sợ... Tạ Thanh Trình..."

Tạ Thanh Trình là người để ý tới hình tượng đàn ông của mình đến thế, lại bị nhiều khách nữ khách nam thấy dáng vẻ vừa rồi, Hạ Dư sợ rằng anh không thể chấp nhận nổi... Sợ tới mức ngay cả đầu ngón tay vuốt ve mái tóc của Tạ Thanh Trình cũng hơi run lên.

Hai người ở yên trong phòng trúc tĩnh lặng hồi lâu, sau đó Tạ Thanh Trình nhắm hai mắt lại.

Anh nói: "Cậu đi đi."

"..."

"Đi giải thích rõ với mẹ cậu. Nếu bà ấy trách móc nặng lời, thì cứ đổ hết mọi vấn đề lên tôi, tôi sẽ giải thích với bà ấy."

"Tạ Thanh Trình..."

Hơi nóng trong phòng đã tiêu tan, hậu quả chuyện này tạo thành, cùng thứ nó cất giấu sau lưng đủ để khiến người ta sởn cả gai ốc.

Hạ Dư không rời đi, chậm rãi cài lại từng nút áo sơ mi lụa của Tạ Thanh Trình lại, lúc cậu làm việc này, hai hàng mi đen dài rủ xuống, lông mi chẳng động, mãi không chớp, như thể chỉ cần không nhịn nổi mà lỡ chạm nhẹ thôi, giọt nước mắt giấu sau hàng mi ấy sẽ lại rơi xuống.

Môi Tạ Thanh Trình đã rách, khóe môi có vết máu nhàn nhạt.

Anh vẫn nói: "... Cậu đi đi."

"..."

Tạ Thanh Trình có vẻ mệt mỏi đến lạ.

"Để cho tôi yên tĩnh một lát..."

Hạ Dư lại ở trong phòng cùng Tạ Thanh Trình một lát, nhưng Tạ Thanh Trình nhất quyết muốn cậu rời đi. Cuối cùng cậu hết cách, đành phải ra ngoài.

Sau khi ra khỏi phòng, cậu gặp vệ sĩ của nhà họ Vệ im lặng đợi chờ ở hành lang.

"Hạ tiên sinh, mẹ cậu đang đợi cậu trong phòng phía trước."

Hạ Dư: "... Tôi biết rồi."

Trong phòng nghỉ đã chẳng còn phục vụ, nhà họ Vệ còn một đống hỗn loạn cần xử lí, thật sự không thể tiếp khách thêm nữa, nơi này chỉ để lại vài vệ sĩ và quản gia.

Lúc Hạ Dư đẩy cửa phòng ra, nhìn thấy Lữ Chi Thư rơi nước mắt ngồi bên cửa sổ.

"... Con có biết con để lại tai tiếng xấu cho nhà họ Hạ thế nào hay không?" Thấy cậu tới, bà ta khóc nức nở nhìn về phía cậu, "Hạ Dư... Vì sao con... Vì sao con lại xuất hiện ở nơi này!!"

Hạ Dư nâng tay đóng cửa phòng lại, ngồi xuống trước mặt Lữ Chi Thư.

"Mẹ..."

Lữ Chi Thư gạt nước mắt nói: "Chuyện này nhất định có điểm kì quái, có phải con bị mê hoặc không? Có phải uống nhầm thứ gì không nên uống hay không?"

Bà ta giận tới rơi nước mắt, cảm xúc này là thật, nhưng sự bất lực và kích động không ngừng chất vấn này là giả—— Rõ ràng tự bà ta gây ra, chuốc thuốc, vậy mà bà ta lại có thể diễn kịch trước mặt Hạ Dư.

Đoàn Văn bảo bà ta phải khiến cả trái tim Hạ Dư nghiêng về phía bà, nếu lúc này, bà ta không thể khiến hình tượng Tạ Thanh Trình trong lòng Hạ Dư vỡ nát, ít nhất bà ta phải bảo vệ hình tượng của mình cho tốt.

Lữ Chi Thư vừa khóc vừa nói: "Con nói mẹ biết đi, Hạ Dư, con bị hại phải không? Mẹ nhất định sẽ giúp con nghĩ cách để được trong sạch... Nhà họ Hạ chúng ta cũng không thể vứt bỏ mặt mũi được..."

"Mẹ." Hạ Dư nói, "Không phải. Con thật sự thích anh ấy."

Trong phòng nhất thời có thể nghe được cả tiếng kim rơi.

Lữ Chi Thư quên cả nức nở, ngạc nhiên không thôi trợn mắt nhìn cậu, tựa như tưởng mình nghe nhầm.

"Con thích Tạ Thanh Trình. Đây không phải lần đầu con xảy ra quan hệ như thế với anh ấy." Tới nước này rồi, Hạ Dư không định giấu giếm gì nữa, cậu chậm rãi, lại nói vô cùng rõ ràng, "Chuyện hôm nay là ngoài ý muốn, con chưa từng nghĩ tới việc sẽ khiến nhà họ Hạ mất mặt, nhưng con thật sự yêu anh ấy."

Dừng một lát:

"Con yêu anh ấy, đã lâu lắm rồi."

Lữ Chi Thư nhìn qua như tức cười tới hơi run lên.

"Cậu ta... Cậu ta là thứ mặt dày... Cậu ta là bác sĩ tư nhân, không có đạo đức nghề nghiệp thì thôi đi, lại còn quyến rũ con trai chủ cũ——"

"Là con muốn anh ấy trước." Giọng Hạ Dư nhẹ nhàng, nhưng rất kiên định, không có chút ý đùn đẩy trách nhiệm, "Là con cưỡng ép anh ấy ở bên con trước."

Lữ Chi Thư: "..."

"Nếu nói giữa hai người bọn con có ai thiếu đạo đức." Hạ Dư bảo, "Người đó không phải anh ấy, mà là con."

"Con... Con đang nói linh tinh gì thế hả! Con là nam đấy, Hạ Dư! Anh ta lại còn là đàn ông đã ly hôn, con mụ đầu rồi... Con không tỉnh táo..." Lữ Chi Thư càng nói càng nóng vội, bà ta dù sao cũng không ngờ Hạ Dư sẽ thẳng thắn thừa nhận như thế ngay trước mặt bà ta. Thế bà ta nên làm sao bây giờ?

Bà ta vừa không thể nổi giận quá mức với cậu, tránh xảy ra mẫu thuẫn không thể nào hòa giải.

Lại không thể mặc kệ cậu thích Tạ Thanh Trình, nếu không Hạ Dư sẽ vĩnh viễn không rời khỏi Tạ Thanh Trình được.

Nhất thời Lữ Chi Thư lo âu không thôi, cảm xúc bấp bênh, ngay cả hô hấp cũng không điều chỉnh lại được, hơi thở cứng đờ trong lồng ngực.

Hạ Dư hoàn hồn, cậu cũng không muốn dồn Lữ Chi Thư đến nước này. Cậu tiến lên vô lưng bà ta, vẻ mặt lại cố chấp đến lạ: "Mẹ, xưa nay con chưa từng xin mẹ điều gì hết cả, lần này coi như là con xin mẹ, đừng xen vào việc này có được không?"

"Con vô lí vừa thôi! Con bảo mẹ không xen vào như thế nào... Hả? Hạ Dư? Biết bao nhiêu người nhìn thấy như thế, cho dù nhà họ Vệ có nhắc nhở từng người, thậm chí còn cam kết giữ bí mật với bọn họ, nhưng điều này thì có tác dụng gì! Cái cảnh con ở trong phòng với cậu ta ấy, cậu ta cứ như... Cứ như..." E ngại cảm xúc của Hạ Dư, Lữ Chi Thư cũng giữ mồm giữ miệng, không nói thẳng mấy chữ thằng điếm hèn hạ nhất ra.

Bà ta ngập nước mắt nói: "Con bảo mẹ không xen vào như thế nào đây hả!"

"..."

"Hôm nay chuyện giữa con và cậu ta bại lộ, đã phá nát danh dự của con và nhà họ Hạ rồi, con có biết hay không?!" Bà ta nói, "Con nhất định không thể nói với người khác là con thích cậu ta được, không được nói mấy lời như con ép buộc cậu ta muốn cậu ta như thế, con nghĩ tới cha con, nghĩ tới mẹ, nghĩ tới mặt mũi cả gia đình này... Có được không?!"

Hạ Dư: "Thế anh ấy thì sao? Chuyện hôm nay để cho nhiều người thấy như thế, nếu con không nói rõ ràng, sau này người khác sẽ bàn tán về anh ấy thế nào?"

Lữ Chi Thư giận tới mức máu dồn lên não: "Con... Con coi cậu ta còn quan trọng hơn cả gia đình của bản thân hay sao!"

Hạ Dư trầm mặc hồi lâu, cuối cùng nói: "Mẹ, con biết lúc mẹ mang thai con, đã chịu bao khổ sở."

Cơ thể Lữ Chi Thư run lên.

Hạ Dư tiếp tục nói: "Con không muốn oán hận mọi người gì thêm nữa, con cũng luôn cố gắng thân thiết với mọi người rồi... Nhưng mà con không thể nào giả vờ được, con của hai mươi năm trước đây, gần như chẳng cảm nhận được chút ấm áp nào của gia đình hết cả."

"..."

"Mẹ nói gia đình với con, con chỉ nhớ tới một căn phòng lớn trống trải, chẳng có bất cứ một ai bầu bạn."

"Hạ Dư..."

"Những năm ấy, người đi theo giúp đỡ con nhiều nhất, thật ra vẫn luôn là Tạ Thanh Trình." Hạ Dư nói tới đây, rủ mi xuống, "... Không biết mọi người đã từng chú ý đến hay chưa?"

Lữ Chi Thư không có gì để đáp lại.

Hạ dư: "Anh ấy đã chẳng có gì rồi, con không thể để anh ấy còn biến thành mục tiêu cho người ta chỉ trỏ bàn tán nữa. Chuyện này là do con sai, nếu sau này có bất cứ ai truy hỏi rằng có phải Tạ Thanh Trình quyến rũ con hay không, con cũng sẽ trả lời thẳng lại câu đó, không phải, là con thích anh ấy trước."

"..."

"Là con cố chấp muốn anh ấy."

Lữ Chi Thư nghe mà thiêu cháy cả nội tạng, nản lòng thoái trí, ngay cả răng hàm cũng không nhịn được nghiến kèn kẹt—— Hạ Dư thổ lộ nỗi lòng dành cho Tạ Thanh Trình, gần như có thể nói là lòng ta tựa đá, không thể lay chuyển. Bà ta nghĩ tới nhiệm vụ Đoàn tổng giao cho bà ta, không khỏi dậy cơn oán hận bực tức, dù thế nào cũng không hiểu được vì sao Hạ Dư lại tuyệt vọng đến như thế.

Dưới cơn giận dữ, máu nóng lên đầu, bà ta mất khống chế, vung tay đánh Hạ Dư một phát tát.

Nhưng tay còn chưa vung xuống, cửa phòng đã bị mở ra.

Tạ Thanh Trình đứng nơi đó, người đàn ông không lâu trước đó quần áo còn chẳng chỉnh tề, đã đứng ngoài cửa lạnh lẽo cao gầy đến thế, đứng ngược sáng trong ánh chiều tà.

Sự xuất hiện của anh gọi lí trí của Lữ Chi Thư về, năm ngón tay to béo của ả phụ nữ không đánh xuống nữa.

"Lữ tổng." Tạ Thanh Trình mở miệng, ánh mắt anh liếc qua bàn tay cứng đờ của Lữ Chi Thư, bước vào phòng, bảo, "Bà có thể yên tâm. Hạ Dư cũng không có cơ hội để người ta chất vấn vì sao lại ở bên tôi được đâu."

Anh bước vào phòng từng bước. Cho dù vừa mới bị đè, bờ môi, nơi cần cổ anh còn đầy dấu đỏ chưa tan, nhưng anh vẫn rất quyết đoán, lúc anh nhìn chăm chú vào một người, đối phương vẫn có thể cảm thấy sức mạnh to lớn từ trong đôi mắt anh.

Tạ Thanh Trình lập tức đi đến bên cạnh Hạ Dư, tới trước mặt Lữ Chi Thư—— Sau đó anh dừng lại, chắn giữa Lữ Chi Thư và Hạ Dư, cho dù phát tát kia vung xuống, cũng sẽ không đánh lên mặt Hạ Dư được.

Tạ Thanh Trình nhìn xuống bà ta, nói: "Bởi vì tôi và cậu nhà sẽ không qua lại với nhau thêm nữa. Xưa nay tôi chẳng hề có chút chân tình nào dành cho cậu ấy hết cả."

Hạ Dư mở to đôi mắt nhìn anh, đó là vẻ mặt của con thú bị thương.

"Hôm nay gây phiền phức cho bà, thật sự xin lỗi." Tạ Thanh Trình nói, "Chuyện này có người bày mưu hãm hại, tôi cần điều tra chuyện này rõ ràng, sau đó trả lại sự trong sạch cho nhau."

Tóc trên trán anh còn rối, vì quá yếu ớt, cơ thể lại đau, làn da vốn đã trắng nõn lại hiện chút vẻ trong suốt tựa như mặt băng.

Nhưng đôi mắt đào hoa của anh đã trong veo, chẳng còn chút yếu đuối nào, tất cả những cảm xúc của người bình thường đều bị anh che giấu hết.

Sự kiêu ngạo và bình tĩnh này của anh chắc chắn đã chọc Lữ Chi Thư nổi giận, bà ta ôm tâm lí lấy việc công trả thù riêng, vì thế thật sự dồn hết toàn bộ sức lực, bỗng dưng đánh bốp một cái tát tàn nhẫn lại vang lớn—— Vả mạnh lên khuôn mặt Tạ Thanh Trình!

"Anh Tạ!"

Mắt Lữ Chi Thư như sắp nứt ra, tát một phát còn chưa đủ, lại mắng chửi: "Cái thứ hèn hạ nhà cậu!!"

Tạ Thanh Trình chẳng nhìn Hạ Dư, chỉ nâng tay lên cản cậu lại, ánh mắt xuyên qua tóc mái rủ loạn trước trán, nhìn vào Lữ Chi Thư. Gò má anh bị bà ta tát mà đỏ bừng lên, khóe miệng có mùi máu tươi nhàn nhạt. Anh nhắm mắt lại, nhận lấy câu hèn hạ kia.

Lữ Chi Thư giận đùng đùng, cuối cùng mặc kệ hết thảy: "Cậu còn mặt dày đến thế nữa! Có người bày mưu hãm hại cậu? Khắp mặt cậu đều viết đầy câu không biết xấu hổ đấy cậu biết không hả? Tạ Thanh Trình! Cậu đúng là mặt dày quá mức! Chồng tôi từng cho cậu cơ hội học tập, cậu lại cởi quần áo ra đi quyến rũ con trai của bọn tôi! Cái thứ thấp kém chẳng ra gì nhà cậu!!"

"Anh ấy không phải...! Mẹ, mẹ muốn mắng thì mắng con được không?!" Hạ Dư cắt ngang Lữ Chi Thư, lại tiến lên muốn kiểm tra vết thương của Tạ Thanh Trình.

Tay Tạ Thanh Trình chặn hẳn cậu lại.

"Bà muốn nói sao thì nói, Lữ tổng. Bởi vì chuyện này đúng là tôi đã gây ra phiền phức cho bà."

"Cậu gây ra chuyện còn hơn cả phiền phức nữa! Cậu hại nó thê thảm! Cậu hại cả nhà họ Hạ bọn tôi thê thảm!" Lữ Chi Thư nói, "Mười hai năm trước, nếu mười hai năm trước... Lần đầu tiên cậu tới nhà bọn tôi, nếu lúc đó tôi biết cậu là cái thứ đê tiện đến như thế, tôi sẽ không để cậu làm bác sĩ tư nhân của Hạ Dư! Cậu mà là bác sĩ cái gì? Cậu khám bệnh cho nó khám đến lên giường luôn rồi kia kìa! Cậu... Cậu cút đi cho tôi... Cút đi ngay!"

Tạ Thanh Trình nhắm mắt lại, anh vốn không muốn tốn nhiều lời với Lữ Chi Thư, nhưng mà bà ta nhắc tới nguyên nhân sự việc, lòng anh lại trỗi lên cơn oán giận nói không nên lời.

Anh nói: "... Mười hai năm trước, lần đầu tiên tôi tới nhà bà là để bàn về bệnh tình của con trai bà với bà. Mà bà bận việc làm ăn, tôi đợi bao lâu, đợi tới khi trà nguội cũng chẳng thấy bà quan tâm gì tới cậu ấy chút nào cả, vậy nên cuối cùng tôi lựa chọn ở lại, chữa trị cho cậu ấy ở nhà bà. Đây là nguyên nhân trực tiếp khiến tôi ở lại vào năm đó."

"Lữ tổng, bà có thể bớt lo lắng rồi, từ nay về sau, thái độ của tôi dành cho cậu ấy cũng sẽ giống như những ngày ấy, chỉ coi cậu ấy là một bệnh nhân bình thường tới không thể bình thường hơn, chỉ thế thôi."

"Nhưng tôi hi vọng." Anh dừng lại, nhìn chằm chằm vào mặt người phụ nữ, "Lữ tổng. Đầu óc bà có thể tỉnh táo hơn chút, đừng quay về làm bà của mười hai năm trước đây."

"Nếu không đứa con trai này của bà, cậu ấy cũng đáng thương quá rồi."

Cho dù Tạ Thanh Trình cao hơn hẳn Lữ Chi Thư, nhưng anh lại chẳng ra tay với Lữ Chi Thư, anh nói xong câu đó, xoay người, không nói thêm lời nào đã rời đi.

Suốt thời gian ấy, anh chẳng hề liếc nhìn Hạ Dư lấy một cái.