[SỐ NHỌ] Vận Rủi Đeo Đuổi Tám Kiếp

Chương 11



Thụ của A Thất lúc nào cũng ngớ ngẩn như thằng đần vậy ta:)) hổng có miếng nào đáng để ngưỡng mộ luôn:))
Tất nhiên Quý Quân biết Tam Đồng đoán không ra mình đang sợ điều gì.

Nếu là lúc trước, đến anh còn thà chết chứ chẳng tin sẽ có ngày mình sợ thứ đó nữa là!

Mặc dù đây đích xác chỉ là một căn nhà trúc hết sức phổ biến, thậm chí là có phần sơ sài, thế nhưng, thế nhưng dưới mái hiên nhà kia, lại có treo một cái lồng chim.

Nếu trong lồng có nuôi chim thì còn đỡ, đằng này chiếc lồng lại bị trùm vải kín mít, chẳng thấy được bên trong là gì, được treo trơ trọi một góc dưới mái hiên, ngay bên trên cánh cửa, đong đưa theo gió.

Quý Quân không khỏi bắt đầu liên tưởng tới những chuyện chẳng mấy hay ho, tỉ dụ như cái lồng trong tay Lạc Hạ Thạch— cũng như cái đầu người đẹp cố chấp nằm trong đó.

Ba cái chuyện này chẳng có gì đáng để nhớ lại sất.

Anh vỗ mặt cho tỉnh táo, lồng chim với đầu người đều cháy rụi cả rồi, đây chẳng qua là trùng hợp thôi, nhà người ta nuôi chim chứ có gì đâu.

Anh cố lấy lại bình tĩnh, song vẫn khá dè chừng: “Tam Đồng, mày đi gõ cửa coi!”

Tam Đồng dạ rang, rồi tót ngay tới trước cửa, ra sức gõ rầm rầm: “Mau ra đây, ra đây, đôi gian phu dâm phụ này, mau cút ra đây cho ông mày coi!”

Ngọn đèn trong phòng thình lình tắt ngúm, bóng hai người in trên cửa sổ cũng biến mất, song lại không phát ra tiếng động gì cả.

Tam Đồng nghi ngờ thử đẩy cửa, cửa không hề khoá, cạch một tiếng mở ra. Cậu thò đầu vào quan sát, chả có ai, mới ngoảnh lại báo cáo: “Lão gia, bọn họ chạy mất rồi hay sao á?”

Thế này thì có hơi lạ à nha.

Cho dù người có lý là mình, nhưng hai kẻ kia cũng đâu lý nào chưa nói chi đã trốn mất dạng vậy chứ?

Tam Đồng không đợi Quý Quân ra lệnh, đã tự ý đẩy cửa vào luôn.

Quý Quân không kịp can ngăn, cũng không có lý do để ngăn cậu, chỉ nghe thấy tiếng bước chân Tam Đồng đi tới đi lui trong phòng, còn oang oang cái họng: “Mới chớp mắt đây thôi, mà người chạy đâu mất rồi?”

Quý Quân nhìn sang lồng chim treo ngay trước cửa, lòng chợt hốt hoảng, trong lúc nhất thời chẳng dám tiến vào.

Nghe thấy tiếng Tam Đồng vẫn lật tìm lung tung một cách không cam tâm ở trỏng, Quý Quân không nhịn được phải cất cao giọng: “Nếu bọn chúng đã chạy mất rồi thì thôi vậy, hôm khác lại tới. Mày ra đây đi.”

Tam Đồng đáp: “Lão gia, căn nhà này lạ lắm—” Lời còn chưa dứt, đã nghe thấy một tiếng hét thất thanh, rồi có âm thanh trầm đục vang lên như có thứ gì nặng nề ngã xuống.

Sau đó mọi thứ rơi vào thinh lặng.

Quý Quân cuống cuồng gọi Tam Đồng í ới, mà chẳng một lời hồi đáp.

Gió bấc thổi rì rào qua những tán lá, căn nhà trúc với đèn đóm tắt ngúm, cửa mở he hé, cánh cửa bị gió lay kẽo cà kẽo kẹt, bên trong tối om, chẳng thấy được gì.

Còn một thứ khác cũng chẳng thấy được gì nữa, chính là cái lồng chim bị trùm kín mít kia, đong đưa qua lại ngay trước cửa, cái móc treo phát ra tiếng kêu cót két như sắp đứt tới nơi rồi vậy.

Nếu thật sự phải đi qua ngưỡng cửa ấy, phần đế lồng có khi nào sẽ rơi ra, rồi thứ bên trong có khi nào sẽ lăn xuống? Mà ở bên trong đó có khi nào sẽ là cái đấy?

Trong căn này kia lại sẽ xảy ra điều chi đây?

Quý Quân thiệt tình chỉ muốn co giò bỏ chạy quách cho rồi, khổ nỗi Tam Đồng lại là độc đinh của người nô bộc già trong nhà, từ nhỏ đã theo hầu mình rồi, trung thành tận tuỵ hơn ai hết. Xét ở khía cạnh nào đó, vì Quý Đằng với anh vốn xa cách nhau, nên Quý Quân thậm chí còn đối đãi với Tam Đồng như em trai ruột nữa cơ. ꜱɑɲꜱħɨɾɨʑ.ώøɾɖρɾєꜱꜱ.ɔøɱ

Lỡ đâu thật sự có thứ gì đó—

Quý Quân nghiến răng nghiến lợi, chẳng buồn nghĩ ngợi thêm nữa, chụp lấy cái rựa để trước nhà, không dám liếc tới cái lồng đang lúc lắc kia, mắt chỉ lo nhìn đăm đăm phía trước mà xông tới.

Trong nhà tối hù, mùi nấm mốc ẩm thấp xộc vào mũi, lặng ngắt như tờ, chỉ có Quý Quân vung vẩy cái rựa, tiếng tim đập vang dội muốn thủng màng nhĩ.

Trời vẫn chưa tối hẳn, sau giây lát thích ứng, Quý Quân đã có thể nhìn thấy mọi vật. Anh ngừng múa may quay cuồng, chầm chậm lia mắt nhìn quanh. Hiện ra trước mắt là một khung cảnh hết sức dung dị, bàn làm việc bị lật đổ, có vẻ như đây chính là thứ tạo ra tiếng động dữ dội ban nãy, còn có một cái kệ sách với lèo tèo vài cuốn, chiếc giường đơn sơ, đồ đạc gì đâu mà ít thấy thương.

“Tam Đồng?” Quý Quân không thấy cậu chàng đâu, ráng gọi thêm vài tiếng, vẫn chẳng ai đáp lời.

Căn nhà trúc vốn bé xíu, ngoài gian này ra, cũng chỉ còn một cửa hông dẫn sang phòng bếp, Quý Quân giơ cao cây rựa, lần nữa tỉ mẩn săm soi khắp phòng, sau khi xác định chắc chắn không còn chỗ nào giấu người được nữa, anh mới từ từ áp sát cửa hông, thò đầu qua dòm.

Trong đó cũng chỉ là một bếp ăn giản dị, chạn bếp nhỏ tí, lu nước lại to, cộng với chút ít củi lửa. Ngay đến cửa sổ cũng không có, không gian càng thêm u tối.

Đi đâu hết rồi?

Quý Quân bất chợt nhận ra, căn nhà trúc này chỉ có hai ô cửa sổ trổ ra bên ngoài, mà bản thân anh thì vẫn luôn canh me bên ngoài, hai khung cửa vẫn luôn nằm trong tầm quan sát của anh, thế thì Hoàng công tử với cô hoa khôi chạy đằng nào? Mà Tam Đồng thì lại biến đâu rồi?

Sau cùng đường nhìn của anh mới rơi vào cái lu nước bự chảng trước mặt, lu này được nung từ gốm thô, màu nâu đen, áng chừng cao hơn nửa người, bên trên đậy một cái nắp bằng gỗ.

Quý Quân thấy rờn rợn người, ngó kích cỡ cái lu này, nói không chừng đủ để chứa hai ba người, hoặc là, hai ba cái xác.

Nuốt nước bọt cái ực, Quý Quân vươn tay ra chạm vào nắp lu, nghiến chặt răng, lật nhanh ra!

Ơn giời, bên trong đầy ắp những nước, cảm giác thót tim của Quý Quân rốt cục cũng vơi đi được một nửa, nắp còn chưa kịp đậy lại, đã nghe thấy bên ngoài bỗng dưng nổi gió vần vũ, cửa nhà sập mạnh kêu cái rầm.

Quý Quân vốn đã như chim sợ cành cong, tay trái cầm nắp tay phải xách rựa, xông trở về phòng khách trong tư thế dũng sĩ cầm khiên và kiếm đúng chuẩn, tim đập bình bịch muốn rớt ra ngoài, không sao đâu không sao đâu, là gió thôi mà, anh tự an ủi bản thân.

Tầm mắt rà qua khắp phòng, mọi thứ vẫn như cũ, chỉ là—

Kiểu này thì gió nào mà gây nên được cơ chứ!

Trên chiếc giường vốn trống huơ trống hoác kia, lúc này lại đang đặt một lồng chim, trùm kín mít, bề ngoài hệt như cái lồng treo ngoài cửa, hoặc cũng có thể là, cái ở trong toà nhà hôm ấy.

Có nghe thấy chút động tĩnh nào đâu ta, sao, sao mà nó vô đây được?

Bị gió cuốn bay vào?

Tuy nghe rất hoang đường, nhưng ít ra vẫn còn hơn phải tin rằng nó tự bò vô đây á!

Quý Quân nhìn chòng chọc vào cái lồng, không dám lơ là cảnh giác chút nào, nơm nớp lo sợ không biết ngay giây tiếp theo sẽ xảy ra chuyện gì đây. Trong lúc anh đang gồng cứng người lên, cố đương đầu với cái lồng, chợt một âm thanh vang lên, làm anh sợ tới nỗi mém thì chuột rút toàn thân rồi.

Anh không dám lơi mắt khỏi lồng chim, lưng đưa về hướng nhà bếp, hai tai nghe thấy rõ mồn một tiếng động vang lên từ phía sau, đó là tiếng ràn rạt, rất nghiễm nhiên, có thứ gì đó từ trong nước trồi dậy, mới phát ra âm thanh nước chảy như vậy được.