[SỐ NHỌ] Vận Rủi Đeo Đuổi Tám Kiếp

Chương 15



Sau bao ngày ăn nhậu chè chén, rốt cục đôi trẻ cũng chịu rủ nhau ra ngoài hẹn hò:))
Tuy rằng lúc nào cũng chịu thiệt thòi, tuy rằng uống cũng quá chén rồi, nhưng nói đi nói lại thì, anh chàng Lạc Hạ Thạch này, xét về mọi mặt đều khiến người ta khó lòng mà từ chối được.

Thứ nhất, y sở hữu kiến thức uyên bác, kể chuyện dí dỏm, rất được lòng người; thứ hai, cái nết khi say hơi bị ổn luôn, lại giỏi các trò chơi trên bàn rượu, thật không ngoa khi nói là một bạn nhậu hoàn hảo; sau cùng, cũng là điều quan trọng nhất, Quý Quân vẫn còn nhớ như in cái cách mà y, chỉ với lồng chim, đã có thể tóm gọn cái đầu lâu cương thi kia, chưa nói đến năng lực, chỉ riêng sự gan góc cùng vốn hiểu biết ấy cũng đã hơn hẳn người thường rồi. Mấy bữa nay có dịp ngẫm lại, cũng đoán được sơ sơ rằng y chính là hung thủ đã tẩu tán bảy rương của hồi môn nọ. Bản thân anh xuất thân từ gia đình có truyền thống bán buôn, nếu có thể kết bạn với mẫu người như vậy thì còn gì bằng, còn lỡ mà không thể kết giao, thì chí ít cũng tuyệt đối đừng đắc tội với họ.

Dạo gần đây, cứ mỗi khi Quý Quân ngủ dậy, đều thấy Lạc Hạ Thạch áo mũ chỉnh tề ngồi sẵn trong phòng, có lúc thì đọc sách, lúc lại thưởng trà, rất chi là nhàn hạ.

Thấy anh thức, Lạc Hạ Thạch liền ân cần hỏi han, khiến Quý Quân cảm thấy chẳng khác nào mình vừa có thêm một đứa đầy tớ. Cũng bởi thế mà, anh phải không ngừng, từng giây từng phút, nhắc nhở bản thân, rằng đằng sau dung mạo khả ái kia, là một Lạc Hạ Thạch vẫn có thể cười đùa khi đối mặt với cương thi đấy.

Hơn nữa anh cũng rất thắc mắc lý do khiến Lạc Hạ Thạch cứ nhất nhất đòi làm thân với mình cho bằng được, phải biết rằng các cụ có câu, ở đời chẳng ai cho không thứ gì, chẳng vì sắc thì cũng vì tiền! sᴀɴsʜɪʀɪᴢ.ᴡᴏʀᴅᴘʀᴇss.ᴄᴏᴍ

Vì nhan sắc ư, một thằng đàn ông thô kệch như mình, chẳng có xíu dịu dàng hiền thục nào, có gì đáng để Lạc Hạ Thạch thèm thuồng? Nếu xét về tướng mạo, còn ai xinh đẹp được hơn chính Lạc Hạ Thạch chứ! Hơn nữa qua biểu hiện thường ngày của y, cũng chẳng tỏ vẻ gì là hứng thú với nam giới cả.

Vì tiền tài ư, chuyến này đi buôn nhập hàng về, giá trị không hề thấp, song cũng chẳng có sức hấp dẫn đến thế. Huống chi Lạc Hạ Thạch vừa mới hoàn thành một một phi vụ béo bở, chắc chả hứng thú gì với vài đồng bạc cắc này đâu.

Cho nên Quý Quân thật tình chẳng hiểu nổi hà.

Một lần nọ sau khi ngủ dậy, Quý Quân uống chén canh giải rượu do Tam Đồng dâng lên xong, ngó qua cửa sổ thì thấy Lạc Hạ Thạch đang thảnh thơi ngồi hóng gió bên ngoài, nghĩ tới cảnh chắc tối qua mình lại nốc rượu tới say bét nhè rồi, anh không khỏi xoa bóp hai bên thái dương.

Lạc Hạ Thạch chợt xếp quạt lại: “Quý huynh có muốn ra ngoài dạo một chuyến không?”

Muốn chớ muốn chớ! Quý Quân gật lấy gật để, còn nhậu nữa chắc về chầu ông bà mất thôi, về phần đi đâu ấy à, hàng loạt cái tên lướt qua trong đầu, sau cùng anh mới gằn từng tiếng một: “Chi bằng đến Phong Nguyệt Giám nhé?”

Lạc Hạ Thạch bật cười khúc khích, suốt mấy ngày bầu bạn với nhau trên bàn nhậu, chuyện của Quý Quân y cũng nắm được đại khái, nghe vậy mới vỗ vai Quý Quân: “Nơi đó chẳng qua chỉ toàn gái làng chơi rẻ tiền, chẳng thà đi với tôi đến chỗ khác vui hơn.”

Ngay thời điểm Lạc Hạ Thạch sắp sửa dùng khăn lụa bịt mắt Quý Quân lại, anh mới bắt đầu thấy nao núng. Song vẫn tự nhủ, hẳn Lạc Hạ Thạch không tới nỗi lấy mạng mình đâu nhỉ, nếu muốn thì đã làm từ đời nào rồi; rồi lại mơ tưởng tới những chốn ăn chơi mà đến một người với sắc đẹp nghiêng thành cỡ Lạc Hạ Thạch cũng muốn đến, nơi đó phải thuộc đẳng cấp nhường nào, thế là ngoan ngoãn nghe theo y.

Sau khi mất đi tầm nhìn, Quý Quân cứ ngỡ Lạc Hạ Thạch sẽ kéo lấy tay áo mình mà dắt đi, hoặc là leo lên xe ngồi chờ tới nơi, chứ có ngờ đâu vòng eo bỗng bị thít chặt, rồi cả người bị vác hẳn lên, kế đến Lạc Hạ Thạch bay vút lên cao, chỉ còn tiếng gió ù ù bên tai.

Quý Quân cả kinh, chợt nghe Lạc Hạ Thạch nói: “Tôi che mắt anh lại, chủ yếu là vì lo anh sẽ sợ hãi thôi, chứ chẳng có ý gì đâu.”

Cảm giác chới với giữa không trung khiến Quý Quân chẳng dám ngọ nguậy, đành ra sức bám chắc vào người Lạc Hạ Thạch, hương thơm hoa cỏ ngập tràn trong khoang mũi, anh nơm nớp nghĩ chẳng biết có còn mạng trở về hay không. Dù có phải chết, cũng không thể chết một cách vô duyên vô cớ thế này được.

Lạc Hạ Thạch như nghe được tiếng lòng của anh, mới lại cười mà rằng: “Chớ có lo, đừng vùng vẫy nữa, sắp tới rồi.”

Không bao lâu sau, tiếng gió dừng lại.

Khi hai chân chạm đất, Quý Quân mới thấy như về với thực tại, vội vàng tháo bịt mắt xuống, tất cả những thứ từng xuất hiện trong tưởng tượng của anh, như là lầu son gác tía, ánh nến lung linh, mỹ nhân tụ hội, tiếng đàn ngân vang, giọng ca thánh thót, đều chẳng có gì sất.

Hai người đứng giữa thung lũng sâu hút, đảo mắt nhìn quanh, bốn bề toàn là núi non trùng điệp, xa xăm ngút ngàn, không một dấu hiệu của nhân loại, Quý Quân thậm chí còn không dám nghĩ xem mình đã đến đây bằng cách nào.

Lạc Hạ Thạch ấy vậy mà vẫn tỏ ra điềm nhiên như không, giữa nơi chỉ có mình ta với cỏ cây hoa lá này, y tỉnh bơ nắm lấy tay Quý Quân, dẫn anh tiến bước, cách đó không xa, không ngờ lại có một cái hồ sâu không thấy đáy, nước hồ xanh biếc, Lạc Hạ Thạch đưa anh đến một bệ đá lớn trơn nhẵn bên bờ hồ, hai người an toạ tại đó.

Quý Quân vừa toan chất vấn, Lạc Hạ Thạch đã suỵt một tiếng thật khẽ, rồi ra hiệu cho anh quan sát.

Khoảng vài chục trượng trước mặt họ là vách đá cao chót vót, cách vách đá khoảng hơn trăm bước là một bãi cỏ xanh rờn, có tiếng côn trùng rả rích, khá là náo nhiệt, đằng trước vách đá có một gốc đại thụ, cành lá um tùm như một cái lọng che, ngoài ra thì chẳng thấy gì khác.

Bỗng đâu, giữa cái lọng khổng lồ ấy, chợt vang lên tiếng đàn trong trẻo văng vẳng tận mây xanh, trong chớp mắt mọi tạp âm đều lắng xuống, như thể đến con ve cái kiến cũng đang dỏng tai lắng nghe. Trong thời khắc im ắng ấy, chỉ có tiếng đàn réo rắt như châu ngọc tuôn rơi, suối chảy róc rách, ồ ạt gieo mình, âm tản như chuông đồng ngân, âm phiếm lại như dòng thác đổ*, nốt cao tựa chuông gió reo, nốt trầm hệt ngọn đèn tàn.<code>Cổ cầm (thất huyền cầm) có ba loại âm sắc: âm tản, âm phiếm và âm án, tượng trưng cho Thiên, Địa, Nhân hòa hợp. Có thể nghe thử ba loại theo thứ tự lần lượt ở ĐÂY</code>Quý Quân vốn không phải người có tâm hồn văn nghệ, thế mà còn nghe say sưa đến ngẩn ngơ, bỗng đâu tay áo anh động đậy, ra là Lạc Hạ Thạch đang khẽ kéo áo anh, Quý Quân ngoái lại dòm, không ngờ bên trên mặt hồ lại xuất hiện một luồng sương óng ánh sáng rỡ bay là đà, dường như tự có sinh mệnh, nó chậm rãi bay về phía họ. Tiếng đàn dẫn dắt vô số đốm sáng xanh xanh vàng vàng bên bờ hồ chao lượn trong không trung, hệt như một áng mây với hào quang chói lọi đổ xuống trần gian.

Lạc Hạ Thạch nằm nghiêng trên tảng đá lớn, rồi khẽ khàng kéo Quý Quân cùng nằm xuống, thỏ thẻ rằng: “Chớ lên tiếng.”

Quý Quân tròn xoe mắt nhìn, để rồi dần dần nhận ra đám sương mù rực sáng ấy đang ùa về phía này, chẳng mấy chốc mà, anh có cảm giác như đang đắm mình giữa dải ngân hà, chỉ đến khi bên tai vang lên tiếng vo ve mãi không dứt, Quý Quân mới chợt tỏ tường.

Muôn vàn đốm sáng lấp lánh này chính là một bầy đom đóm, bị tiếng đàn thu hút đã bay ra khỏi những nhúm tảo ven bờ hồ, di chuyển thành đàn, khi tiếng đàn đồng vọng, chúng cũng chao liệng quanh thảm cỏ chỉ rộng chưa tới một trăm bước chân này, tụ tập lại, lộng lẫy hệt rừng sao.

Lúc này, tiếng đàn dần dần lắng lại, đến phiên tiếng tiêu vút lên, uyển chuyển dập dìu, khi tiếng tiêu chuyển sang rỉ rả, tiếng đàn liền đệm theo, hợp tấu hoàn mỹ.

Đám tinh vân cũng khiêu vũ theo tiếng nhạc, chậm rãi tập hợp đến trên ngọn cây to nọ. Mới đầu tán cây chỉ lập loè vài đốm lân tinh, tiếp đó từng đợt đom đóm kéo tới, tán cây càng lúc càng sáng, sau cùng thậm chí còn phát sáng rực rỡ, chói loà như thể toàn thân đang bốc cháy, đến mức thấy rõ được từng gân lá, tạo nên cảnh tượng đèn hoa giăng khắp cành đích thực!*<code>Ở đây tác giả dùng cụm 'hoả thụ ngân hoa' trong bài thơ Chính nguyệt thập ngũ nhật dạ của thi sĩ Tô Vị Đạo thời Đường, tả cảnh đêm Nguyên tiêu, mỗi gốc cây đều treo đèn kết hoa.</code>Quý Quân choáng ngợp đến mức quên cả hít thở, trong lòng tán thán, kể cả có là cảnh tượng mặt trời mọc ở xứ sở Phù Tang thì cũng chỉ đẹp được đến nhường này là cùng!

Thấp thoáng giữa tàng cây đang phát sáng ấy, là những nghệ sĩ tấu đàn thổi tiêu, người chơi đàn ngồi chỉnh tề trên chạc cây, người thổi tiêu thì tựa vào thân cây, tất cả đều mặc trang phục xám tro, phiêu dật như thần tiên. Bỗng đâu một cô gái mặc đồ đen xuất hiện trên ngọn cây, cất lên giọng ca, thánh thót tựa tiếng chim oanh, mê hoặc lòng người, tiếng hát khiến kẻ tha hương bỗng nhớ quê nhà da diết, lệ nhạt nhoà hòa cùng chén rượu cay.

Đàn đom đóm sáng ngời ấy dường như cũng cảm nhận được tiếng ca, liền đổi hướng bay sang phía gốc đại thụ ấy, từ xa nhìn lại hệt như dòng sông ngân chảy tràn vào tán cây, tình này, cảnh này, không một lời nào tả xiết.

Quý Quân hân hoan túm giật lung tung tay áo Lạc Hạ Thạch, hòng thể hiện sự kích động của bản thân, Lạc Hạ Thạch thì vẫn nằm nghiêng như cũ, dung túng cho anh lôi kéo, chỉ nhỏ nhẹ rằng: “Tình yêu đôi lứa trên thế gian, sao sánh được cảnh tượng đẹp đẽ ở chốn đây?”

Quý Quân mừng rỡ gật đầu lia lịa, Lạc Hạ Thạch nhìn anh chăm chú một hồi lâu, rồi chợt chống người dậy, kề sát vào bên tai anh thì thầm: “Một ngày tuyệt vời thế này, cớ sao hai ta lại chỉ ngồi không để phí hoài?”

Quý Quân kinh ngạc ngoảnh lại nhìn y, sau đó vỗ tay cái bộp: “Hay cho Lạc Hạ Thạch nhà mi, thế mà vẫn nhớ mang theo rượu đến đây!”

Lạc Hạ Thạch nhìn sâu vào mắt Quý Quân, dường như đang cố phân tích từng câu chữ anh vừa thốt ra, qua một lát, lại thật sự lấy ra được hai bầu rượu nhỏ giấu sau lưng, rồi đưa cho Quý Quân một bầu.

Quý Quân sảng khoái nằm dài ra đất, hớp một ngụm, thơm nồng tận trong tim, “Rượu ngon với cảnh đẹp, quả thật là lạc thú nhân gian mà.”

Lạc Hạ Thạch dùng cùi chỏ chống người dậy, nâng bầu rượu lên cụng nhẹ với Quý Quân, nghe kêu một tiếng giòn tan, rồi nói: “Điều hay ho hơn vẫn còn ở phía sau kìa.”

Quý Quân vẫn chưa kịp hiểu mô tê gì, Lạc Hạ Thạch đã khoát tay khước từ, nhấp một ngụm rượu, không để anh hỏi tới nữa. Quý Quân cũng chẳng buồn nghĩ ngợi thêm, chỉ lo ngắm nghía cái cây to đang phát sáng toàn thân kia, soi rọi khắp cả thung lũng.

Chẳng bao lâu sau, tiếng đàn bỗng nổi bật lên, tiếng tiêu réo rắt hơn, tiếng hát cũng ngân vang hơn, khiến thần trí người nghe trở nên mê đắm, đàn đom đóm bao lấy lùm cây chợt như dòng thác chảy ngược, từ ngọn cây bay vút lên trời cao, hệt như dải ngân hà lóng lánh đổ xô về phía thinh không. Khoảnh khắc ấy, sự hưởng thụ cả về mặt thính giác lẫn thị giác đều đạt đến trình độ bậc nhất, đến nỗi toàn thân không khỏi run lên khe khẽ, ước gì có thể cùng nhau bay lượn giữa không trung.

Vốn dĩ Quý Quân rất mong chờ cảnh tượng đàn đom đóm sẽ như thần long thăng thiên, sáng rực cả góc trời, càng bay càng cao và xa, sau cùng mất hút giữa bầu trời đêm, vậy mà lạ lùng làm sao, dòng sông ngân nọ chỉ vọt lên tới độ cao tầm vài trượng, thế rồi từ đầu tới đuôi đều tan biến vào hư không.

Chỉ trong phút chốc, dải ngân hà tạo nên bởi đom đóm đã hoàn toàn hòa làm một với bóng đêm, gốc đại thụ lại trở về với vẻ u tối nhạt nhòa, thời khắc tỏa sáng rực rỡ mới rồi, dường như chỉ là giấc mộng thoảng qua.

Rốt cục là đã xảy ra chuyện gì?

Quý Quân thấy khó hiểu ghê, cho dù bầy đom đóm có phân tán, thì chí ít cũng phải thấy các đốm sáng li ti tách nhau ra chứ, sao mà mới chớp mắt đã mất tăm rồi, rốt cục là biến đi đâu? Lạc Hạ Thạch như hiểu được nghi vấn của anh, mới tươi cười: “Nếu anh muốn biết, thì hãy đi đến chỗ gốc cây nọ, thử tí là biết ấy mà.”