[SỐ NHỌ] Vận Rủi Đeo Đuổi Tám Kiếp

Chương 2



Quý Quân giờ đây đã có thể làm chủ cuộc chơi rồi.

Chỉ có điều, nhóc em ngày nào từng nằm trong lòng mình chảy dãi, nhóc em lẫm chẫm chạy theo sau mình rong chơi khắp núi đồi ấy, bẵng đi một thời gian, bỗng đâu đã trở thành một chàng thanh niên lạnh lùng xa cách với mình rồi.

Ừ thì tiếc thật đấy, nhưng biết làm sao giờ, nếu Quý Đằng thấy thích như vậy, thì cứ kệ em ấy đi.

Thành thân thành thân, anh sốt sắng muốn thành thân lắm rồi.

Mặc dù nhà họ Quý cũng sang giàu đấy, song lại tọa lạc ở một nơi chẳng ra gì. Ngôi làng nhỏ miền biên cương này là con đường thông thương quan trọng, kiếm tiền dễ hơn kiếm vợ nhiều. Bởi vì đường sá hiểm trở, thương nhân qua lại toàn là mấy gã to xác bặm trợn, thô lỗ tục tằn, phụ nữ thì không phải là không có, cơ mà cô nào cô nấy đều có thể đọ với anh xem chân ai rậm lông hơn, anh thèm vào.

Vả lại Quý Quân lại còn cõng trên lưng cái danh ác bá, lâu lâu nghe đồn nhà ai có cô em ưa nhìn một chút, anh còn chưa kịp tới cầu hôn, người ta đã vội vàng gả đi mất tiêu rồi.

Chẳng lẽ tùy tiện gả cho mấy đứa ất ơ xấu đau xấu đớn nào đó cũng còn đỡ hơn là phải gả cho mình sao?

Quý Quân buồn phiền không để đâu cho hết.

Sau khi cân nhắc kỹ lưỡng, kết luận rằng muốn cưới vợ thì vẫn là nên đến những vùng khí hậu ấm áp hơn, vừa hay trong tay đang có một lô hàng lông thú, Quý Quân bèn đích thân ra trận, lên đường đến Giang Nam. Nếu đã đi tìm vợ, thì đâu thể nào thiếu một phần sính lễ coi cho được được. Quý Quân cho rằng nếu chỉ tặng trang sức các thứ thì quá tầm thường, nhà mình có một cây quạt lông gia truyền bện từ loại lông vũ quý hiếm nhất trần đời, đỏ rực như lửa, sáng bóng loáng đến là chói mắt, nghe nói là loại lông vũ vớt từ dưới nước lên, tuyệt thế vô song, hẳn là xứng đáng để đem theo.

Anh đã sai người hầu đóng hộp cẩn thận, mang theo bên mình, xuất hành về Giang Nam.

Dãi dầu sương gió suốt một tháng trời, rốt cục Quý Quân cũng đến được vùng đất Giang Nam tràn đầy hứa hẹn. Làm ăn suôn sẻ, tiền vô như nước, chỉ có mỗi nương tử là chưa thấy đâu.

Quý Quân suy tính đủ đường, mà lại quên mất một điều rằng, khoan hãy nói đến con gái nhà lành, kể cả có là nhà nghèo khó đi chăng nữa, thì cũng chẳng ai chịu gả con đi xa cả. Huống hồ chi, giả như con gái nhà người ta xinh như mộng, thì sợ gì không có người lấy, phú hào ở vùng này nhiều như nấm mọc sau mưa, mắc gì phải theo anh đến một nơi xa cách vạn dặm?

Nỗi buồn phiền của Quý Quân lại thăng lên cấp độ mới.

Tam Đồng khuyên lơn, lão gia, đừng rầu rĩ nữa, nếu thật sự không được, hay là ngài tìm thử mấy cô nàng ở phố đèn đỏ xem sao?

Quý Quân hếch mũi lên tận trời, vậy sao mà được, sao ta có thể cưới về một gái làng chơi.

Tam Đồng hiểu rõ anh chàng như lòng bàn tay, mới nói, lão gia, bà hai cũng là người ở chốn đó ra đấy.

Quý Quân vỗ đùi cái đét, sao mày không nói sớm một chút hả Tam Đồng!

Sau này Quý Quân lại nghĩ, sao mày không chết sớm một chút hả Tam Đồng!

Lúc Quý Quân dắt theo Tam Đồng khẩn trương muốn tìm đến phố đèn đỏ, mới phát hiện ra ngoài đường cực kỳ nhộn nhịp. Vừa hỏi thử thì, ối chà chà, hóa ra anh tới vừa đúng lúc, hoa khôi của Phong Nguyệt Giám đang tuyển phu quân, địa điểm chính là chiếc thuyền hoa trên sông Thanh Thủy.

Sự kiện này thật không ngoa khi nói rằng tổ chức ra là để dành cho anh, chỉ khổ nỗi chủ tớ họ không rành đường, hai người dắt díu nhau hỏi tới hỏi lui mất cả đống thời giờ, đến khi ba chân bốn cẳng chạy được đến nơi, liền trông thấy cảnh tượng bên bờ hồ người qua kẻ lại tấp nập, ấy vậy mà trên thuyền hoa lại vắng tanh, nghe đâu, thì ra là do muốn lên thuyền phải trả một lượng vàng.

Quý Quân sải bước phóng lên, Tam Đồng cũng định theo, Quý Quân tính toán một phen, trên đó có khi chẳng còn dư cô nào cho nó đâu, bèn đạp thằng nhỏ trở xuống.

Trên thuyền hoa lúc này đã có vài vị thiếu gia nhà giàu, Quý Quân chen chân lên được rồi, mới nhìn theo hướng ánh mắt bọn họ, song chỉ trông thấy được một lớp rèm voan, thấp thoáng sau tấm rèm là bóng một cô gái tựa người lên băng ghế dài bọc vải gấm, sắc vóc nuột nà. Thi thoảng gió thổi lay tấm rèm, để lộ ra sợi dây đỏ buộc nơi cổ chân trắng ngần, trên đó có treo một chiếc chuông vàng, ngân vang trong gió, hết sức mời gọi.

Quý Quân lớn lên ở nơi gần như là hoang dã, nữ giới quanh anh toàn là hình mẫu sẵn sàng xắn tay áo lên lao vào ẩu đả, nào có từng thấy qua tư thái như này, giữa làn hương khói thoang thoảng thật không khỏi đê mê chất ngất.

Đến khi định thần lại, đã nghe thấy đám cậu ấm trách móc đủ điều: “Giỡn mặt nhau đấy à, đòi nhảy xuống mới chịu gả!”

“Muốn làm eo làm giá cũng đừng quá quắt vậy chứ.”

Ơ kìa? Quý Quân nhìn theo hướng ánh mắt của bọn họ, trên mặt nước quả thật có một vòng tròn được quây lại bằng mấy sợi dây màu đỏ, bên dưới hình như có để một tấm lưới ngăn, cách không xa lắm, muốn nhảy vào đó thì dễ như trở bàn tay.

Quý Quân hỏi dò: “Thật ư? Ai nhảy vào liền sẽ gả cho người đó?”

Giọng nói có phần biếng nhác của hoa khôi chợt vang lên: “Tiện thiếp tuyệt đối không nói đùa—”

Ngữ điệu biếng nhác làm liên tưởng đến vẻ gợi cảm tột cùng, Quý Quân nghe mà nhũn hết xương cốt, vả chăng, lấy được một cô vợ khả ái với anh mà nói, là một động lực hết sức lớn lao, đừng nói nhảy xuống nước, kêu anh nhảy xuống vực cũng còn được nữa là.

Anh chẳng buồn nghĩ ngợi thêm, sợ có người giành trước thì toi công, vội cởi giày ra, vào tư thế sẵn sàng, chuẩn bị nhảy!

Giọng nói ngái ngủ nọ lại tiếp tục: “Chỉ cần có người không sợ cá răng đao mà nhảy xuống.”

Cá răng đao?! Trong những lần đi buôn, Quý Quân từng nghe các bạn hàng kể, cá răng đao được lấy tên từ chính hai hàm răng sắc nhọn của nó, tính tình hung dữ, nhai rôm rốp rôm rốp vài cái đã có thể róc hết thịt trên người con mồi xuống, gọn gàng lưu loát!

Quý Quân rất muốn thắng gấp, phải cái là cả người đã nghiêng hẳn ra khỏi thuyền rồi. Chẳng qua, khi lâm vào cảnh hiểm nghèo, con người ta rất dễ bộc phát siêu năng lực, Quý Quân chỉ bằng vào hai ngón chân, đã có thể thực hiện động tác giữ thăng bằng ở cấp độ cao ngay sát mép thuyền hoa rồi!

50° → 55° → 48°…

Thể trọng và ngón chân của Quý Quân đang kình nhau dữ dội, cả người lung lay như sắp sửa đổ tới nơi, cả con thuyền đồng loạt im phăng phắc, muôn vàn ánh mắt tập trung về phía anh.

Đúng lúc này, một cán ô giấy dầu chẳng rõ từ đâu chìa ra, chen vào giữa đám người trên thuyền hoa, đẩy cho họ dạt ra hai bên để mở đường tiến tới trước, hành vi đó rốt cục đã chọc giận đám thiếu gia nhà giàu, mỗi người góp một chân trực tiếp giẫm bẹp chủ nhân cái ô!

Gã công tử đầu têu trong lúc đạp người ta mắt vẫn không ngừng nhìn đăm đăm về phía Quý Quân: “Đứa nào chán sống chạy ra đây phá đám người ta coi kịch hay vậy!”

Tên đứng cạnh gã liếc vội xuống đất: “Hình như là hoa khôi á.”

Một gã công tử khác vẫn nhìn không chớp mắt, cứ sợ vuột mất cảnh tượng Quý Quân ngã xuống: “Đệt mợ, hoa khôi năm nào chẳng có, chứ còn trò này để lỡ một lần tiếc nuối cả đời à!”

Lại còn kẻ khác vừa đạp vừa chửi: “Mịa bà nó, sao cô dám lấy sinh mệnh của người khác ra để đánh bóng tên tuổi cho chính mình hả, sút cho mấy cú coi như là còn nhẹ đó!”

Mọi người gật gù, giẫm đạp tiếp đê!

Đương nhiên Quý Quân đâu hề biết sau lưng mình đang nổi lên sóng gió gì, anh vừa giằng co vừa nghĩ bụng, sao Tam Đồng còn chưa tới kéo anh về, mà lại quên mất rằng chính anh là người đã cắt xén phí lên thuyền của thằng nhỏ! Quý Quân cũng không cách nào kêu cứu được, trong tình trạng này, chỉ sợ vừa há miệng một cái là rơi tõm xuống dưới rồi, anh chỉ còn nước ra sức la ó trong đầu: “Mau cứu tôi với mau cứu tôi với!”

Sau cùng dường như cũng có người nghe thấu được tiếng lòng của anh, bởi đã có tiếng bước chân uyển chuyển tiến đến bên anh, từng cọng tóc từng cái móng của Quý Quân đều đang nỗ lực phát ra tín hiệu “Cứu tôi với!” về phía người nọ!

Nỗi căng thẳng tột độ đã khiến Quý Quân trở nên nhạy bén hơn bao giờ hết, không chỉ có thể nhận ra sau lưng mình có người, mà còn ngửi được hương thảo mộc nhàn nhạt trên mình người đó, cũng như động tác chồm tới của người đó.

Người đó ghé sát vào bên anh, nhưng lại không đưa tay ra, chỉ lú đầu tới gần, thổi một hơi thật khẽ vào ngay cổ anh.

“Phù—”

Những thớ cơ đang căng cứng làm sao có thể chống chịu được bất kỳ kích thích nào dù là nhẹ nhàng nhất.

Một làn hơi nhẹ bâng ấy, mang theo chút hơi ấm, giống như dùng một mũi kim cực mảnh khều lên lớp da nhễ nhại mồ hôi trên cổ, cảm giác châm chích mà nhồn nhột, chạy dọc theo kinh mạch lan ra khắp mọi ngóc ngách trên cơ thể, xúc cảm vốn dĩ rất đỗi tinh tế, lại bởi vì sự căng thẳng mà trở nên rõ rệt khôn tả, sau cùng trở thành cơn ngứa râm ran chịu sao cho thấu!

Thiệt tình là, nhột chết đi được mà!

Quý Quân cười phá lên, tiếng cười vang vọng khắp bờ sông tĩnh mịch, giây tiếp theo anh liền trực tiếp rơi tủm xuống nước!

Quần chúng bên bờ sông đâu biết chuyện gì đã xảy ra trên thuyền hoa, chỉ thấy Quý Quân ngửa mặt lên trời cười một trận đã đời sau đó lộn nhào vào lòng sông.

Theo sau khoảnh khắc lặng ngắt như tờ là một tràng pháo tay rền vang như sấm dậy, ai nấy đều thi nhau tấm tắc khen hay, “Tươi cười đối mặt với sinh tử, quả là một trang hảo hán!”

Những lời bình phẩm này đương nhiên chẳng tới được tai Quý Quân, ngay giây phút lơ lửng giữa không trung, trong mắt anh chỉ có vẻ hả hê trước nỗi đau của người khác trên mặt đám người ở thuyền hoa, anh nhìn trừng trừng về phía đó, cố tìm cho ra thằng mắc dịch nào đã thổi vào cổ mình, song lại chẳng thể thấy được.

Một tiếng “tùm” vang lên khi chạm mặt nước, bọt nước bắn lên tung tóe, tiêu rồi tiêu rồi – anh nghĩ!

Nơi mặt nước bị khuấy động dữ dội nhất, ngay lập tức loang ra màu đỏ tươi.

Tất cả đều cho rằng, cá răng đao này sao nhanh thấy sợ luôn vậy, hay là đổi tên thành cá khoái đao cho rồi! [*]<code>[*] Khoái đao ý là lưỡi dao múa xoèn xoẹt cực nhanh á, truyện kiếm hiệp hay có mấy anh khoái đao đại hiệp đồ:)) </code>Quý Quân ho sặc sụa, uống hết mấy ngụm nước, chật vật rẽ nước hòng bơi ra khỏi vùng nước tử thần ấy, phải cái nước sông chảy quá xiết, cuốn anh trôi đi mất. Giờ đây chỉ còn đầu óc anh là vẫn rất thanh tỉnh, bụng nghĩ, làm gì làm cũng không thể để chuyến nhảy sông này trở nên vô ích, chuyện cưới xin phải giải quyết cho ra nhẽ mới được.

Cùng lúc đó, Tam Đồng rốt cục cũng nhớ ra thân phận của bản thân, bèn vội vàng chạy dọc bờ sông đặng rượt theo, miệng hét lớn: “Lão gia, ngài vẫn ổn chứ? Lão gia, ngài nói gì đi chứ hả!!!”

Từ phía xa xa vọng lại tiếng Quý Quân gào muốn bể cổ: “Mày đợi đó tao quay lại rước mày về dinh!”

-Hết chương 2-

Anh Quý miệng ăn mắm ăn muối, chưa gì thấy có điềm:((