[SỐ NHỌ] Vận Rủi Đeo Đuổi Tám Kiếp

Chương 3



Quý Quân sinh ra tại ngôi làng nhỏ vùng hoang mạc, làm gì đã biết bơi đâu, sặc một họng nước xong bất tỉnh nhân sự luôn.

Đến khi anh tỉnh lại, chỉ thấy người rét căm căm, đầu nhức bưng bưng, mình mẩy đau ê ẩm, lại còn cứ lắc lư tròng trành.

Quần áo ướt sũng dĩ nhiên cũng là một trong số những nguyên nhân, còn cảm giác xóc nảy, ấy là vì anh bị người ta đặt lên một chiếc ghế tre, bắc lên hai thanh tre, làm thành một cỗ kiệu sơ sài, có mấy người khiêng kiệu lên, lúc lắc bước đi.

Ban đầu Quý Quân tưởng đây là người do Tam Đồng tìm đến, nên mới yên tâm nằm nghỉ, mãi đến khi cả người khỏe khoắn, tinh thần minh mẫn trở lại, mới dần nhận ra đám người này đang đi đến một hơi hoang vu vắng lặng, không một bóng người, nào có giống đường về trong thành đâu. Anh chống người ngồi dậy, nhìn trong đám phu khiêng kiệu chẳng thấy bóng dáng Tam Đồng đâu, một ngọn gió núi thổi qua, trong phút chốc lạnh thấu vào tim.

Anh cố nhịn xuống cảm giác khó chịu, ghé đến bên tay vịn hỏi thăm: “Đang đi đâu vậy?”

Người đi trước mặt anh đáp mà chẳng buồn ngoái đầu lại: “Thành thân.”

Quý Quân “ờ” một tiếng, lẽ nào là người do hoa khôi phái tới? Cũng năng suất quá ha. Anh an lòng ngồi ngay ngắn trở lại, chỉ cần có thể cưới được người đẹp, đi đâu cũng không thành vấn đề. Thế nhưng còn ba cái tục lệ như là tam thư lục lễ này nọ thì sao, chẳng lẽ đều lược bỏ hết, cứ thế mà thành thân thôi à? Quả không hổ là phong cách của gái làng chơi, phóng khoáng như vậy, được à nha.

Tốp phu khiêng kiệu đi rất nhanh, thẳng tiến về phía thung lũng giữa núi, chẳng bao lâu sau, đã vào sâu trong rừng, cây cối rậm rạp che khuất cả mặt trời, cảm giác như trời đang sụp tối vậy.

Quý Quân vừa lạnh lẽo vừa mệt mỏi, càng nghĩ càng thấy sai sai, đám người này sao mà tráng kiện lạ thường, đi trong rừng rú mà chân vẫn thoăn thoắt như nơi đất bằng, nếu phu khiêng kiệu thông thường đều được như vậy, thế thì tiêu chuẩn hành nghề ở Giang Nam cũng hơi bị cao rồi đó nha, so ra còn lợi hại hơn cả vệ sĩ chuyên nghiệp ở vùng sa mạc phía bắc nữa.

Huống hồ chi, anh phân vân ngước nhìn mảnh rừng sâu hun hút, phải đi bao xa mới được thành thân? Có thật là mỹ nhân đang ở phía trước đợi anh không?

Có lẽ nào muốn giết người cướp của?

Cơ mà trên người mình hiện giờ làm gì có đồng xu cắc bạc nào đâu.

Hay cũng có thể là, tính bắt cóc mình rồi đòi người nhà đưa tiền chuộc?

Mặc dù đáng ngờ thật, song anh lại không dám hỏi, càng không dám nhảy xuống khỏi kiệu, chỉ sợ vừa hỏi một cái là ăn ngay mấy nhát dao vào người, kể cả khi họ thả anh ra, thì anh cũng biết chạy đi đằng nào giờ?

Với cái tốc độ hành tẩu thần tốc này, anh hoàn toàn chẳng thể nhìn ra được rốt cuộc mình đã bị đưa đi bao xa rồi.

Cỗ kiệu nhanh chóng rẽ sang hướng khác, giữa không gian u tối, trước mặt bỗng thấp thoáng ánh sáng lập lòe.

Quý Quân đánh liều hỏi thử: “Đến rồi hả?”

“Sắp rồi, đằng trước chính là Cẩm Tú lâu.”

Quý Quân nghe vậy thì không khỏi thở phào, Cẩm Tú lâu, nghe sao cũng chẳng giống hang ổ của bọn thổ phỉ. Anh lại bắt đầu mơ mộng, nói không chừng là dinh thự giữa núi của cô nàng hoa khôi cũng nên.

Anh nhìn dáo dác, trong lòng thấp thỏm, chẳng mấy chốc đã đến chỗ nhà lầu.

Cẩm Tú lâu, đúng như tên gọi, là một ngôi nhà lầu nhỏ xây giữa núi với vẻ ngoài lộng lẫy hệt như hoa văn thêu trên gấm.

Ấy thế mà Quý Quân lại “Á!” lên một tiếng, mém nữa là té xỉu rồi!

Chuyện này không thể đổ lỗi cho lá gan bé tẹo của Quý Quân được, thật tình là căn nhà lầu tinh xảo tuyệt đẹp này, còn đáng sợ hơn cả hang ổ sơn tặc nữa.

Nửa bên trái tòa nhà treo đầy những dải lụa đỏ, đính hoa đỏ, nửa bên phải là vải the trắng và hoa giấy, trước cửa thì bên trái bày một cặp nến rồng phụng, bên phải là một cặp nến trắng đèn trắng, ngoài hàng hiên thì treo vô số đèn lồng trắng hếu, từ cửa trở vào, bên trái là đèn lồng đỏ rực chói lòa, bên phải là đèn lồng trắng ởn nhức mắt, ngay đến chữ song hỷ dán trước cửa, cũng là nửa đỏ nửa trắng, tất cả đều gợi nên một cảm giác rùng rợn khó tả!

Mấy người đứng đón cũng y chang vậy, bên trái mặc đồ đỏ vui tươi, kèn trống rình rang náo nhiệt quá chừng, bên phải mặc đồ lụa trắng, đứng trang trọng ngay trước cổng, trên tay ai nấy đều cầm một cây dù giấy vàng, chỉnh tề, nghiêm nghị, nhất loạt nghiêng đầu nhìn sang, không nói một lời nào.

Cái gì mà ớn lạnh quá vậy nè trời!

Quý Quân phóng vọt khỏi kiệu định chạy trốn, song chưa được mấy bước đã bị tóm trở lại, anh run như cầy sấy trong khi bị ép mặc vào bộ đồ cưới đỏ chót.

Tên đầu lĩnh đang thì thầm to nhỏ gì đó với người tiếp đón đứng ngoài cổng, Quý Quân loáng thoáng nghe được một ít, nói tới nói lui vẫn chỉ là mấy câu đại loại như “May mà đến kịp lúc”, “Không để lỡ giờ lành”, “Thế thì mau đưa đi bái đường rồi động phòng”.

Tên đầu lĩnh mở cổng lớn của căn nhà ra, Quý Quân vừa nghía thử thì sợ vãi linh hồn, bên trong chỉ thắp sáng dãy đèn bên trái, chính giữa còn cố tình giăng một tấm màn, ngăn ánh sáng rọi đến nửa bên phải, mặt đất cũng vì vậy mà bị chia thành hai lối đi bên sáng bên tối.

Tên cầm đầu để Quý Quân đi bên phía có ánh sáng, nhưng đời nào anh dám bước vào, chân cẳng mềm nhũn như cái bánh bao chỉ, còn có xu hướng run bần bật như đang cố giũ bỏ lớp bột áo bên ngoài vậy.

Song tên đầu lĩnh nào có chịu để yên, hắn nhét dải lụa đỏ vào tay anh, mũi dao sáng quắc trực tiếp kê ngay eo anh, “Đi!”

Chết liền bây giờ hay đợi lát nữa mới chết, có gì khác nhau đâu.

Quý Quân chỉ đành vùng vằng bước tới trước, anh vừa đặt chân lên lối đi nọ, đầu còn lại của dải lụa đỏ trong tay anh, vốn đang nằm rũ xuống đất, bỗng từ từ nhích về phía bóng tối, như thể ở bên kia có ai đó đang nắm lấy nó.

Quý Quân sợ tới nỗi chân run cầm cập, tim nện bình bịch, chưa són ra quần cũng coi như đáng để tự hào lắm rồi. Anh đi thẳng vào sảnh với con dao dí sát vào người, lạy xong ba lạy, tên cầm đầu bèn thét lớn “Vào động phòng”, kế đó liền bị một đám người, à đâu, một loạt mũi dao chĩa vào, ép đi tới chỗ động phòng.

Bên trong cánh cửa ấy là một khoảng không tối om, có khác chi cái mồm của con quái thú ăn thịt người đang há to đâu.

Đến lúc này Quý Quân quả thực đã sợ gần chết rồi, ôm rịt lấy cái trụ cổng, mặc cho người ta nói gì cũng quyết không đặt chân vào, thà rằng bị đâm chết ngay ngoài cửa còn hơn là chết một cách bí ẩn

Phải cái tên đầu lĩnh nọ cũng đâu phải dạng vừa, trực tiếp thọc một phát lên cần cổ Quý Quân, khiến anh xụi bại lụi, sức đâu mà ôm níu cái trụ nữa, cứ thế té nhào vào trong nhà.

Sau lưng vang lên một tiếng cạch, cửa đã bị khép lại, ổ khóa lập tức tra lên, trong căn phòng tù mù, nguồn sáng duy nhất chính là ngọn nến đỏ trên bàn.

Từ bốn góc phòng tối om, dường như có vô số cánh tay vươn ra, khều ghẹo anh.

Anh run lập cập hồi lâu, rốt cục cũng chạm được tới ngọn nến trên bàn, giơ nó lên để soi thử, khung cảnh hiện lên trước mặt, ấy thế mà lại giống hệt với phòng tân hôn, chỉ có điều vẫn cứ phân ra nửa trắng nửa đỏ— Thật quá hãi hùng—

Quý Quân quan sát phong cách trang trí nửa như đám cưới nửa như đám ma này, chợt nhớ đến điều gì đó, mặt mày thoắt cái tái mét.

Chuyện hiếu hỷ, lý nào lại tổ chức chung chứ?

Nếu mà thật sự là vậy, thế thì trên chiếc giường tân hôn của căn phòng này, có lẽ sẽ có— cái kia— chính là thứ không tiện gọi tên ra đó—

Quý Quân cố lấy lại bình tĩnh, nâng ngọn nến lên cao thêm chút nữa, len lén ngước nhìn chiếc giường chỉ cách mình hơn ba thước nọ [*], hình như anh loáng thoáng thấy được trên đó có cái gì gồ lên tương tự cơ thể người, Quý Quân run bắn, bỏ luôn cái ý định lại gần xem thử, chỉ lo bò lăn bò toài ra tới cửa, miệng ú ớ không thốt lên được tiếng nào, ra sức tông cửa bạt mạng!<code>[*] Tầm một mét.</code>Cánh cửa phát ra tiếng cót két cọt kẹt thật nặng nề, âm thanh văng vẳng vọng lại trên khắp hành lang vắng tanh, khiến cho trái tim Quý Quân đập liên hồi, tay chân bủn rủn.

Thế mà ngoài kia vẫn cứ im phăng phắc, bóng đêm phủ trùm, nói không chừng cả tòa nhà này, đều chẳng còn ai nữa rồi, chỉ còn sót lại mỗi mình với—

Anh không dám nghĩ thêm nữa, cửa chính mở không ra, vậy cửa sổ thì sao? Anh giơ ngọn nến lên rọi khắp vách tường, song vẫn không tìm ra được ô cửa sổ nào, cả bốn bức tường đều chỉ thấy những dải lụa trắng giăng dày đặc, che đậy cực kỳ kín kẽ, có cho Quý Quân thêm một trăm lá gan nữa, anh cũng chẳng dám vạch ra coi phía sau đó là thứ gì.

Anh dựa sát vào tường, nhọc nhằn dịch chuyển tới trước cửa, ngồi nép sát vào, lòng lại dấy lên bao âu lo. Vô số hoa văn lỗ chỗ được khắc trên cánh cửa, nhìn cứ như mấy cái hốc mắt không tròng, làm anh chẳng dám tựa vào quá lâu. Ngọn nến cháy chẳng mấy chốc đã cháy hết, khi đốm lửa cuối cùng phụt tắt, Quý Quân tuyệt vọng nhắm tịt mắt lại, bóng tối bủa vây lấy anh.

Vốn dĩ là như vậy, thế nhưng khi anh mở mắt ra lần nữa, thì bỗng phát hiện vẫn có chút ánh sáng lập lòe, bắt nguồn từ ngay trước ngực mình.

Anh móc ra coi thử, là cây quạt lông vẫn mang theo bên mình đây mà, nó tỏa ra sắc vàng nhạt trong đêm đen. Quý Quân nhìn nó, lòng bồi hồi nhớ đến quê nhà ở nơi nghìn trùng xa cách, bất giác sống mũi cay xè.

Trên những nan lông ấy, như có bột dạ quang, chầm chậm rơi xuống, dần lan ra khắp căn phòng.

Đôi mắt của Quý Quân đã bắt đầu quen với bóng đêm, anh thậm chí có thể nhìn thấy hết sức rõ ràng từng hạt bụi dạ quang bé xíu xiu nọ. Bột dạ quang từ từ khuếch tán khắp nơi, nhờ đó mà anh thấy được toàn cảnh căn phòng, bao gồm cả thứ có hình người nhô lên rõ rệt trên giường kia.

Nỗi khiếp hãi khiến Quý Quân gần như mụ mị cả người.

Nhưng chỉ một lát sau, anh lại đột nhiên chú ý đến có điều gì đó khác lạ.

-Hết chương 3-