Sổ Tay Hình Sự

Quyển 1 - Chương 13



Tô Hồi ấn mở Wechat, tên tài khoản của anh là “Hồi”, ảnh đại diện là hình Aristoteles đang tròn mắt, vẻ mặt bé mèo ngơ ngác đáng yêu.

Một mèo một chó, thoạt trông lại vô cùng tương xứng như thể họ đang dùng ảnh đại diện đôi vậy.

Hẳn là đối phương đang online, gửi tin nhắn tới rất nhanh.

Vị Trì: [ Thầy Tô, tôi đánh bạo xin phương thức liên lạc của anh ở trường học. Cảm ơn anh đã giúp đỡ, chúng tôi đã điều tra ra vân tay của kẻ tình nghi, cũng thu được tin tức từ một khách hàng của hắn, người buôn bán tay chân cụt có danh hiệu là ‘Đồ Tể’, mặc dù hiện tại vẫn chưa tìm thấy hắn nhưng chúng ta đã ở rất gần chân tướng rồi.]

Lục Tuấn Trì suy đi tính lại vẫn thấy nên cảm ơn Tô Hồi vài câu, dù sao cũng nhờ có kiến nghị của anh mà công tác phá án mới thuận lợi tới vậy, nếu như tìm được kẻ tình nghi, hẳn sẽ khoanh vùng được đối tượng rất nhanh.

Tô Hồi cầm điện thoại, nghe tiếng mưa rơi rả rích, anh suy nghĩ một lúc lâu, mặt dày gửi một tin nhắn.

Hồi: Đội trưởng Lục, anh có đang làm việc không? Có ở gần tổng cục không?

Vị Trì:?

Hỏi thăm kiểu này có vẻ hơi thân mật quá, Tô Hồi mím môi, suy nghĩ xem nên nói gì tiếp.

Hiện tại anh và Lục Tuấn Trì cũng không phải thân quen lắm nhưng cũng không xa lạ, dường như quan hệ của bọn họ có hơi kỳ lạ. Nhưng anh biết Lục Tuấn Trì, người đàn ông này có thể tin được, có thể nhờ hắn giúp đỡ.

Mãi không nhận được hồi âm, Lục Tuấn Trì lại gửi thêm một tin, chủ động hỏi.

Vì Trì: Có chuyện gì? Có gì cần tôi giúp đỡ à?

Lúc này Tô Hồi mới tự lên tinh thần.

Hồi: Tôi đang ở ngoài đường, mưa rồi không gọi xe được.

Lục Tuấn Trì ở bên kia điện thoại thở dài thườn thượt, thầy Tô này đúng là không khiến người khác yên tâm được, không ăn uống đúng giờ, lại còn cứ chạy loạn khắp nơi.

Vị Trì: Có mang ô không?

Hồi: Không mang.

Lục Tuấn Trì đỡ trán.

Vị Trì: Tôi tan làm rồi, vẫn đang ở tổng cục, anh tìm một chỗ tránh mưa rồi gửi định vị cho tôi, tôi đến đón.

Hồi: Phiền anh rồi.

Cho dù đối phương chỉ là người xa lạ mới gặp hai lần nhưng hắn không dò hỏi thêm nhiều, cũng không châm chọc khiêu khích, nhanh chóng quyết định phương án rồi thực thi, đây là cách làm việc của Lục Tuấn Trì.

Mưa vẫn cứ rả rích không ngừng, chẳng mấy chốc đã xối ướt mặt đất, có cả tiếng nước vang lên mỗi khi lốp xe lăn qua.

Khi Lục Tuấn Trì lái xe tìm thấy Tô Hồi đã là ba mươi phút sau, anh không biết rõ vị trí của mình, khiến hắn phải lòng vòng quanh khu này mười phút.

Sắc trời tối mịt mù, Lục Tuấn Trì vòng vào trong một con hẻm mới nhìn thấy Tô Hồi đang đứng dựa tường dưới một mái hiên nhỏ.

Cơ thể anh gần như hòa vào trong bóng tối kia, thoạt trông rất gầy yếu, nước mưa rơi xuống làm ướt trán anh, cặp mắt kia thoáng nhìn cũng ướt át vô cùng khiến khuôn mặt thanh tú lại càng thêm trắng ngần, tỏa ra vẻ trí thức khiến người ta phải say mê.

Trông anh không giống một giảng viên đại học, mà giống một sinh viên hơn.

Lục Tuấn Trì nhấn còi, Tô Hồi liền đi qua mở cửa bên ghế lái phụ, sau đó ngồi vào, quần áo của anh đã bị dầm ướt hơn nửa rồi.

“Cầm đi, lau qua cái đã.” Lục Tuấn Trì đưa một hộp khăn giấy cho anh.

Tô Hồi cảm ơn một tiếng, ngay sau đó anh ngửi thấy mùi thơm ngào ngạt.

Từ khi thị giác và thính giác đều kém đi, khứu giác của Tô Hồi bỗng trở nên nhạy cảm đến lạ, anh có thể nhận ra đó là mùi hamburger và khoai tây chiên, có một gói đồ ăn nhanh đặt ở giữa hai người…

Tô Hồi chợt nhớ ra, hình như hôm nay mình cũng chưa ăn uống gì, bây giờ đã hơn mười giờ tối, bụng anh đã đói đến quặn lên rồi.

Nhưng mà… mưa gió thế này bắt người ta đến đây đã mặt dày lắm rồi, bây giờ còn muốn tranh luôn cả đồ ăn nhanh của người ta, vậy thì hơi quá đáng quá, anh vẫn chưa mặt dày tới mức này.

Tô Hồi không nói gì nhưng đôi mắt lại cứ liếc sang bên này, đảo qua gói đồ ăn nhanh, sau đó thèm thuồng nuốt nước miếng, hai cánh tay đan vào nhau che bụng lại.

Dù gì Lục Tuấn Trì cũng là đội trường đội hình sự, hắn đã nhận ra ý muốn của anh từ lâu, thấy Tô Hồi cứ do dự mãi không dám nói, hắn bèn chủ động hỏi: “Anh chưa ăn tối à?”

Tô Hồi khe khẽ ừm một tiếng.

Lục Tuấn Trì vẫn đặt tay trên tay lái, ra vẻ thuận miệng hỏi anh: “Công việc bận rộn à?”

Tô Hồi do dự một hồi, nói: “Tôi quên……”

“Dù có bận thế nào cũng phải ăn gì đó chứ.” Lục Tuấn Trì dứt lời, đánh tay lái.

Tô Hồi không biết phải trả lời thế này, biết vậy đã không nhìn gói đồ ăn kia rồi, anh bèn nói dối: “Buổi trưa tôi ăn nhiều rồi, vẫn chưa đói lắm.” Nói xong, anh quay đầu nhìn màn mưa ngoài cửa sổ, bụng thì lại thật thà phát ra hai tiếng ọt ọt chống đối.

Trong buồng xe chật hẹp, lại càng ngại ngùng…

Tô Hồi ho khan vài tiếng, Lục Tuấn Trì thấy sắc mặt tái nhợt của anh ửng lên, còn đùa nữa sẽ xù lông mất.

Nhân lúc chờ đèn đỏ, hắn bèn nhét túi hamburger và khoai tây chiên vào trong ngực Tô Hồi: “Ăn đi, đừng khách sáo.”

Tô Hồi muốn ăn lắm rồi nhưng vẫn rụt rè nói: “Đây là bữa tối của anh phải không… vậy anh ăn gì?”

Lục Tuấn Trì nói: “Trên đường đến đây tiện đường mua cho đồng nghiệp, lát nữa tôi bảo họ tự gọi cơm là được.”

Thật ra Lục Tuấn Trì đã ăn xong từ lâu rồi, lúc đi đón Tô Hồi hắn trông thấy cửa hàng đồ ăn nhanh, nghĩ bụng có lẽ anh vẫn chưa ăn gì nên tiện đường mua luôn, nếu Tô Hồi không ăn thì hắn mang tới cho phải thành viên đang tăng ca kia.

Hắn nói vậy chỉ vì không muốn Tô Hồi cảm thấy hắn cố ý muốn mua cho anh.

Nhưng Lục Tuấn Trì không đưa đồ ăn cho Tô Hồi luôn, hắn muốn cho anh một “hình phạt” nho nhỏ, để thầy Tô này nhớ mà ăn uống đúng giờ.

Tô Hồi dùng khăn giấy xoa xoa trên mặt nước mưa, sau đó đem hamburger cầm lên, cúi đầu nói: “Cảm ơn.”

Trong tay anh là hamburger bò phô mai, rất phù hợp để bổ sung năng lượng vào lúc này. Tô Hồi không khách sáo, chạy khắp nơi cả buổi trưa anh đã đói lắm rồi, bèn mở giấy gói ra gặm từng miếng nhỏ, vừa ăn vừa nghĩ lại, vì sao gần đây mỗi lần gặp Lục Tuấn Trì mình đều chật vật như vậy?

Lục Tuấn Trì nhìn anh ăn hamburger, hắn vừa trò chuyện với Tô Hồi qua Wechat, bây giờ hắn cảm thấy như mình vừa nhặt một chú mèo hoang vừa đói vừa ướt về.

Thức ăn nhanh chóng xoa dịu dạ dày, cơ thể cũng dần ấm lên, sự mệt mỏi vừa rồi lập tức bay sạch.

Lái xe ra khỏi khu vực vừa rồi, Lục Tuấn Trì hỏi: “Nhà anh ở đâu?”

Tô Hồi đọc một địa chỉ.

Lục Tuấn Trì chỉnh điều hòa ấm lên, cài đặt chỉ dẫn, sau đó lái tới địa chỉ mà anh vừa đọc.

Tô Hồi ăn hamburger xong, cẩn thận dọn dẹp sạch rác, đêm hôm gọi Lục Tuấn Trì đến đây, lại còn ăn luôn bữa tối của người ta. Tô Hồi nói với Lục Tuấn Trì: “Lần này ngại quá, hình như tôi lại mắc nợ anh rồi.”

Lục Tuấn Trì: “Không có gì đâu, đề nghị về vụ án lúc trước anh cung cấp đã giúp chúng tôi rất nhiều.”

Tô Hồi thấp giọng nói: “Mấy cái đó là thuận miệng nhắc tới thôi, chưa đến mức giúp đỡ.”

Nghe anh nói vậy, Lục Tuấn Trì bèn chuyển chủ đề sang vụ án, hắn cảm thấy lần nào Tô Hồi cũng có điều muốn nói lại thôi, hắn muốn có thêm càng nhiều thông tin từ anh.

“Thầy Tô, sau lần trước nói chuyện với anh chúng tôi đã tìm kiếm rác thải trong thời gian đó ở các quán cà phê, sau đó tiến hành phân loại nhưng trên đó có quá nhiều dấu vân tay, tình trạng nhiễm bẩn cũng hơi nghiêm trọng, những vân tay đó có thể dùng để đối chiếu nhưng không đủ để tra trong kho vân tay.”

Nói cách khác, nếu hiện tại họ có kẻ tình nghi, có được vân tay của hắn thì bọn họ có thể dựa vào những dấu vân tay trên cốc cà phê đó xác nhận đối tượng từng xuất hiện trong tiệm cà phê, nó sẽ giúp ích cho việc tìm ra hung phạm.

Nhưng những thứ đó đều là dấu vân tay khuyết, khác biệt rất lớn, cũng không đủ để họ trực tiếp tìm kiếm hung thủ trong kho vân tay.

Lục Tuấn Trì tổng kết lại: “Hiện tại chúng ta đã có một vài thông tin về hung thủ, ví dụ như hình dáng mơ hồ, dấu vân tay khuyết, thói quen mua sắm nhưng vẫn chưa thể tìm ra kẻ đó. Hắn rất cẩn thận, không hề để lộ thông tin xe của mình, IP trên mạng mà chúng tôi tìm được đều được đăng kí ở nước ngoài. Tôi nhớ anh từng nói sau khi chúng ta phát hiện những mẩu chân tay cụt đó, hung thủ sẽ mau chóng gây án tiếp.”

Từ khi nhận vụ án này, Lục Tuấn Trì luôn bồn chồn khó hiểu, cảm giác như có một thanh gươm đang treo trên đỉnh đầu hắn.

Kiến nghị mà Tô Hồi đưa ra đã giúp đẩy nhanh tốc độ phá án nhưng thế này vẫn chưa đủ, họ cần phải bắt được hắn trước khi nạn nhân tiếp theo xuất hiện.

Tô Hồi suy nghĩ một lát, “Hiện tại kẻ tình nghi đã biết cảnh sát đang truy nã hắn, có thể hắn sẽ thay đổi cách hành động quen thuộc.”

“Tức là có thể tạm thời hắn không mặc đồ nữ nữa?” Lục Tuấn Trì nhíu mày.

Nếu kẻ tình nghi tiếp tục mặc đồ nữ, thật ra tỷ lệ hắn bị bắt sẽ lớn hơn, một khi cách thức hành động này bị bỏ, hắn giống như một người bình thường, bọn họ sẽ càng khó bắt giữ.

Tô Hồi nói: “Thông tin này vẫn chưa thể chắc chắn.”

Lục Tuấn Trì im lặng một hồi, mở miệng nói: “Hung thủ này khiến tôi liên tưởng tới Ed Gein[14].”

Ed Gein được mệnh danh “Sát thủ trấn nhỏ” là nguồn cảm hứng cho rất nhiều bộ phim điện ảnh, trong đó nổi tiếng nhất là Buffalo Bill trong “Sự im lặng của bầy cừu”, cùng với “Tử thần vùng Texas”.

Đó là kẻ biến thái khai quật thi thể từ các nấm mồ, những chuyện gã từng làm đã vượt xa giới hạn chấp nhận của mọi người.

Lục Tuấn Trì cảm thấy hung thủ lúc này cũng có những điểm đặc biệt khá giống với Ed Gein, bao gồm việc mặc đồ nữ và lợi dụng thi thể.

Tô Hồi lắc đầu: “Không, họ không hoàn toàn giống nhau. Khi anh đối mặt với những kẻ này, không thể chỉ chú ý vào những gì họ thể hiện ra ngoài, mà phải nhìn vào động cơ gây án và bản chất phạm tội của họ. Cảnh sát có một thói quen sai lầm, đó là dùng tư duy của người bình thường để suy đoán thủ phạm, hơn nữa còn liên hệ hành vi phạm tội của hung phạm với những tiền lệ đã xảy ra. Làm như vậy chỉ khiến anh càng cách xa hung thủ thật sự hơn.”

Lục Tuấn Trì khiêm tốn hỏi: “Vậy bọn họ khác nhau ở đâu?”

Mưa ngoài cửa sổ vẫn trút xuống rào rào, giọng nói của Tô Hồi trầm thấp, hơi khàn, gương mặt lại vừa bình tĩnh vừa lý trí: “Chỉ số thông minh của Ed Gein rất thấp, cả đời gã chưa từng thật sự ở bên một người phụ nữ, mẹ chính là người phụ nữ duy nhất mà gã quen biết, gã chưa từng thật sự hòa mình vào xã hội loài người, là một kẻ mắc bệnh tâm thần.”

“ Nhưng hung thủ hiện tại của chúng ta ngụy trang rất tốt, cũng thích ứng và hòa nhập với xã hội loài người, hắn không thích sự mục nát, cho nên mới nghĩ đủ mọi cách để giữ cho những mẩu tay chân cụt không thối rữa. Hắn tinh ý, biết lên kế hoạch, có âm mưu, lại kín đáo, mỗi một bước đi của hắn đều không thừa, rất tuân thủ mục tiêu…”

Tô Hồi híp mắt, nhìn chiếc cần gạt nước mờ ảo đong đưa trước mắt mình, “Hắn cố gắng tồn tại hòa bình với sở thích đặc biệt của mình, giảm bớt cảm giác tội lỗi nhờ việc buôn bán những mẩu tay chân cụt, nhận được tiền, cũng có đủ ngụy trang, thậm chí hắn có năng lực xã giao bình thường, có khả năng giao thiệp xuất sắc, khác với những hung thủ không thể hòa nhập xã hội kia, các anh sẽ càng khó bắt được hắn.”

“Có điều tôi cảm thấy có lẽ hắn cũng có vài điểm tương đồng với Ed Gein, tôi cảm nhận được những đặc trưng của một hung thủ biến thái giết người liên hoàn từ hắn. Tôi nghĩ việc lựa chọn ra tay với nữ nhân viên tiệm cà phê rất có thể liên quan tới mẹ hắn, có lẽ mẹ của hắn rất mạnh mẽ và hắn phải sống dưới cái bóng của mẹ mình.”

Tô Hồi bất giác bắt đầu phân tích, rồi anh chợt sững lại, anh bỗng cảm thấy dường như mình từng thảo luận với ai đó như thế này, cảnh tượng này khiến anh thấy rất quen thuộc…

Anh đã tự thề rằng mình sẽ không phân tích khắc học tâm lý mà không có chứng cứ thực tế nữa nhưng Lục Tuấn Trì vừa hỏi anh đã tự nhiên tiếp lời như vậy, cuộc nói chuyện giữa họ có một sự ăn ý nào đó, cảm giác này khiến Tô Hồi thấy hơi sợ hãi…

Lục Tuấn Trì vẫn chưa nhận ra anh có điều khác lạ, mở miệng nói: “Tôi thấy anh phân tích rất tốt, nó sẽ giúp chúng tôi rất nhiều trong công tác tới đây.”

Tô Hôi bất chợt được khen ngợi, khiến anh ngẩn ra.

Dường như đã rất lâu rồi, anh không đến gần những vụ án như thế này, cũng không tiếp xúc với cảnh sát.

Từ khi đến Hoa Cảnh dạy học, có một khoảng thời gian rất dài anh không ra khỏi nhà, không dạo phố, không gặp gỡ, không tham gia bất cứ cuộc xã giao nào.

Anh tự giam cầm mình trong trường học, chỉ đối mặt với các sinh viên.

Trong xe chợt yên ắng, sau đó Tô Hồi khe khẽ than thở: “Sao thành phố này lại có nhiều quái vật như vậy…”

Lục Tuấn Trì nói: “Theo tổng kết công tác của hệ thống công an toàn thành phố vào năm ngoái, Hoa Đô có cả thảy gần mười nghìn vụ án hình sự, khắp thành phố có khoảng 25 trại tạm giam, năm nào cũng gần kín. Những kẻ ác độc nhất trong số đó và những vụ án không thể phá án nhanh chóng mới được chuyển sang tổ trọng án. Hai mươi lăm triệu dân, có vài tên biến thái cũng không lạ.”

Dù đã nhận vụ án này, Lục Tuấn Trì cũng chỉ có điều ngạc nhiên trong thời điểm bắt đầu, hắn thích ứng nhanh chóng, dốc sức điều tra, đặt toàn bộ sức chú ý của mình vào việc bắt giữ hung thủ.

Tô Hồi cũng biết, những vụ án có ít hơn hai nạn nhân, hoặc những vụ xác minh là do hung thủ khác nhau làm đều không thuộc phạm vi quản lý của tổ trọng án. Những vụ án mà Lục Tuấn Trì nhận về, chắc chắn là những vụ vặn vẹo nhất, phức tạp nhất, khó giải quyết nhất thành phố.

Vụ án lên tới hàng chục ngàn, có thể sẽ có hàng chục ngàn nạn nhân.

Con số này vẫn chưa tính cả những vụ mất tích nhiều vô kể, hay những vụ án không ai biết tới.

Hóa ra trong thành phố thoạt trông hòa bình như vậy, có rất nhiều người đang giãy dụa, đang chết dần…

Ngoại trừ những vụ án hình sự bình thường, những cảnh sát đặc biệt là tổ trọng án không thể tránh khỏi phải đối mặt với một loại người – thủ phạm giết người liên hoàn.

Chúng rất tàn nhẫn, nghiện việc giết chóc, trong đầu họ chỉ có khao khát không ngừng là giết người, họ không cần tiền bạc, chỉ muốn hưởng thụ khoái cảm khi giết chóc.

Những kẻ mang trên mình tội ác ấy như một tế bào ung thư sinh trưởng trong sai lầm nhưng khi chúng chưa phát tác, chẳng ai có thể đề phòng hay ngăn ngừa trước.

Chỉ có thể chờ khi tội ác đã xảy ra, bằng tốc độ nhanh nhất tìm ra chúng, giải quyết chúng, ngăn cản những cái chết lan tràn.

- o0o-