Sổ Tay Mạng Sống Của Nhân Viên Chăm Sóc Quái Vật

Chương 45: Cắm



Xem ra hắn lo nhọc lòng, cho dù có người muốn theo đuổi Phương Hoa cũng bị nó ngó lơ khiến người ta không dám kết thân, từ bỏ sớm bớt đau khổ.

Thật ra hắn có chút đau lòng cho người tên Thu Nguyệt Hoa Tinh, quá đáng thương, hao tổn tâm trí vất vả tìm được một đề tài, kết quả biến thành như vậy.

Lúc sau Thu Nguyệt Hoa Tinh cũng tìm đủ đề tài trò chuyện, nói trời nói đất chỉ kém nói tới không khí, vấn đề chính là chưa bao giờ nói được hai câu.

Nên an ủi gã một chút, rất đau lòng cho gã gặp được một Phương Hoa như vậy, ngày thường tuy Phương Hoa ít nói nhưng ở chung rất hòa thuận, không nghĩ tới nó quả nhiên vẫn là người kiệm chữ như vàng, mà như vậy cũng tốt, chặt đứt tâm tư của một vài người.

Phương Dung tùy tay mở xem lịch sử trò chuyện khác, phát hiện tình huống không khác nhau lắm, hoặc ngó lơ hoặc dứt khoát phủi mông bỏ đi không trả lời, để cho người ta mỗi ngày gửi một tin nhắn.

Cái gì mà ‘anh, anh thật lợi hại, em vô cùng sùng bái anh.’

‘Thu một đồ đệ, . Đọc thê𝓶 nhiề𝗎 tr𝗎yện ở ﹟ Tr𝖴𝓶tr𝗎yện.ⅤN ﹟

Ngoan ngoãn dễ bảo,

Đi dạo ngang qua

Không nên bỏ lỡ.’

Còn có người làm một bài thơ tặng nó, các loại nịnh hót a dua, phần lớn đều là tin tức xa lạ, chỉ có hai ba người là bạn tốt gửi tin.

Phương Dung muốn cùng Phương Hoa độc thân cả đời không yêu đương, bây giờ kiểm tra xong rất yên tâm.

Hắn tiến vào sân lôi đài, đó là một đại sảnh rất lớn, bên trong chen chúc đứng đầy người, chính giữa đại sảnh có thẻ bài, mỗi khi có người tiến vào sẽ kêu một tiếng.

Người chơi ‘Phương Dung’ tiến vào lôi đài, mời lựa chọn đối thủ!

Phía dưới thông báo có không ít tin tức thi đấu cá nhân, 79 trận thắng 8 trận thua, kỉ lục cao nhất là khiêu chiến đối thủ vượt mười cấp.

Ở Lôi Đài Vô Thượng, dị năng càng mạnh thì thời gian đánh trận càng dài, tương đương với cấp bậc càng cao, có rất nhiều người trong lúc thi đấu sẽ tiến bộ, hệ thống căn cứ theo các phương diện về thể trạng để tiến hành phân chia đối thủ, không có trường hợp xuất hiện tình huống khiêu chiến đối thủ vượt cấp.

Nói một chút Phương Hoa hiện tại đang ở cấp 65, thuộc khu người chơi có cấp bậc cao, hệ thống vốn dĩ sẽ phân tích thể trạng và dị năng của nó để xếp đối thủ, nhưng nó có quá nhiều loại dị năng nên khả năng phân tích của hệ thống bị hạn chế, chỉ chọn dị năng nó mạnh nhất để đánh giá, do đó đánh giá sai thực lực của nó.

Phương Dung lần đầu tiên tiến vào nơi này, vô cùng tò mò, trước kia chỉ ở bên ngoài đi dạo chốc lát, bị đủ chuyện dây dưa buộc rời khỏi sớm, cuối cùng cũng có thể cảm nhận không khí thi đấu.

Hắn bên này đang chuẩn bị chọn đối thủ yếu một chút để thử tay, muốn biết bây giờ bản thân đang ở giai đoạn nào thì bên kia đã có không ít người gửi tin khiêu chiến với hắn.

Liên tiếp mười mấy tin, hắn không cẩn thận bấm nhầm, kết quả bản thân lập tức xuất hiện ở một sân đấu.

Hệ thống tùy ý lựa chọn địa điểm thi đấu, lần này là một công trình đang tiến hành thi công, nhóm công nhân hung hãn như nước, dưới cái nóng đẩy nhanh tiến độ, đương nhiên khung cảnh này là giả, chỉ là ảo ảnh, nhưng thật sự quá giống.

Phương Dung nhìn xung quanh, hắn đang ở dưới một toà nhà chưa hoàn thành, bên cạnh là đống vật liệu xây dựng nằm trong túi lưới màu xanh kéo lên tầng lầu, vì sợ vật liệu rơi xuống đập trúng người khác nên các công trường đều thiết kế cách một tầng sẽ có một túi lưới.

Đứng đối diện Phương Dung là một người đàn ông vạm vỡ mặc áo lộ ngực, từng khối cơ bắp chắc nịch khiến hắn áp lực không ít, đương nhiên hắn không quên lời huấn luyện viên đã nói, dị năng dựa vào thực lực, không phải cơ bắp, như Phương Hoa thoạt nhìn nhu nhược mềm yếu, ai có thể nghĩ đến trong thân thể nó che giấu lực lượng khủng bố.

“Cậu động thủ trước hay tôi trước?” Vẻ mặt người nọ nghiêm túc.

Gã đã sớm nghe về thanh danh Phương Hoa, là người duy nhất trong quân khu có nhiều dị năng, trước kia gã từng tham gia vào đoàn bao vây bắt gọn Phương Hoa, nhưng không có tác dụng, gã theo lệnh dẫn dắt đội mình tránh xa hiện trường, không được cận chiến, cứ nhìn đội cận chiến tiên phong thì biết, kết quả không cần nghĩ, thiếu chút nữa không thể trở về.

Từng giọt mồ hôi theo trán trượt xuống, bàn tay gã nắm chặt dùng sức, tâm thế sẵn sàng đón quân địch.

So sánh với gã, Phương Dung càng thêm khẩn trương, đây là trận thi đấu đầu tiên, thất thủ nhất thời thành nỗi nhục muôn đời, không cẩn thận chọn nhầm đối thủ lợi hại rồi.

Hắn vốn dĩ muốn tới khu vực tay mới từng bước một leo cấp, nhưng tài khoản của Phương Hoa có cấp bậc quá cao, không vào được khu tay mới, đây là vì phòng ngừa cao thủ đến khu tay mới một trận đánh bại toàn bộ, một trận thắng được thưởng 10 khối, thắng mười trận chính là 100 khối, nếu ai cũng ỷ lớn hiếp nhỏ, trò chơi này không thể tiến hành nổi nữa.

Cho nên hắn chỉ có thể căng da đầu, “Cậu trước đi.”

Bởi vì không đoán được dị năng của gã, hắn cũng sợ mất mặt nên quyết định nhường gã đi trước.

Trên mặt gã đối thủ không biểu hiện cảm xúc gì nhưng trên thực tế trong lòng thấy hài lòng, người này cũng không tệ, có phong phạm của người tài.

Gã tòng quân đã lâu, lăn lộn trong trò chơi này không ít năm, cấp bậc bây giờ cao hơn Phương Hoa không ít, gã ở cấp 74, nhưng trong lòng gã không cảm thấy thoả mãn, ai cũng biết Phương Hoa chính là vũ khí toàn năng, vừa ra trận đã đánh đòn sát thủ.

Một con rồng lửa đột nhiên xuất hiện, du đãng xung quanh gã đàn ông thô kệch, khí thế tăng dần, “Tôi đây không khách khí.”

Rồng lửa ầm một tiếng lao tới, Phương Dung theo bản năng đứng tại chỗ lăn một vòng, hắn ở quân khu cũng không rảnh rỗi, học không ít cách thi đấu, gần như hành động bản năng để tránh thoát, chính hắn cũng không phản ứng kịp.

May mắn cơ thể đã thay hắn lựa chọn, tinh thần lực điên cuồng tuôn trào khiến đất cát xe đẩy chồng chất ở công trường bay lên, dùng sức đẩy một cái, tất cả đất cát phịch một tiếng rơi xuống, bên trong đất cát có đá và xi măng, rơi xuống ngăn cản khoảng cách giữa hai người, rồng lửa bị đám vật liệu chặn lại.

Phương Dung lắp bắp kinh hãi, không nghĩ tới bản thân lợi hại như vậy, đất cát xe đẩy nặng như vậy cũng nâng lên được.

Sự tin tưởng bành trướng, hắn nhìn trúng một khối đá sư tử, giơ tay liền quăng nó qua, nhưng đột nhiên dị năng không biết xảy ra vấn đề gì, lúc nguy cấp lại không được việc, nâng vài lần cũng không được, ngược lại bị đối thủ đuổi theo suýt soát.

Tình huống khẩn cấp, hắn chưa kịp nghĩ, sải chân liền chạy.

Gã đàn ông đuổi theo ở đằng sau, rồng lửa tung hoành ngang dọc, từ một góc đánh úp hắn, Phương Dung chui vào đống vật liệu thi công, bên trong đều là xi măng và dây thép, không kém nguy hiểm hơn bị đối thủ theo sát.

Hắn tìm một vòng nhưng không tìm được chỗ có thể ẩn núp, ngược lại dẫm trúng một thép cây, thép cây này là loại dùng để cố định xi măng cho nên vừa cứng vừa nặng, một cây dài hơn 1 mét.

Trên hàng hiên vang lên tiếng bước chân dần dần tới gần, gã đàn ông kệch cỡm đã tới tầng này, bên ngoài cứ phát ra âm thanh lenh keng leng keng, là âm thanh của thiết đao, cũng có âm thanh của máy khoan tường, ngược lại trong phòng một mảnh yên tĩnh.

Giày da quân dụng của gã cọ xát trên nền đất phát ra tiếng vang, khiến Phương Dung áp lực vô cùng.

“Tôi biết cậu đang ở đâu, xuất hiện đi!” Khóe mắt gã chợt nhìn thấy ở khúc ngoặt có đôi giày chợt lướt qua, khóe miệng kéo ra một ý cười nghiền ngẫm, xem ra danh tiếng thiên tài quân khu có nhiều loại dị năng cũng chỉ là lời đồn!

Có lẽ đã chơi đủ rồi, gã đột nhiên xoay người, lập tức xuất hiện ở khúc ngoặt.

Nghênh đón gã chính là những thép cây cứng rắn, ngay khi gã vừa xuất hiện thép cây liền đâm vào những phần yếu ớt trên người gã như cổ, ngực, và…… hạ thân.

Vị trí này vô cùng nguy hiểm, thiếu chút nữa chuyện đi tiểu cũng khó giữ, trán gã tuôn một tràng mồ hôi.

“Người anh em, có chuyện gì cũng phải bình tĩnh nói rõ.” Gã nhấc tay đầu hàng.

Phương Dung không yên tâm, “Lui về sau.”

Gã cẩn thận lui về phía sau một bước, Phương Dung vẫn không hài lòng.

“Lui về phía sau một chút, đứng ở góc tường kia, hai tay ôm đầu.”

Hắn chỉ chỉ góc tường, trong chốc lát hắn phân tâm, gã đối thủ vốn đã lấy lại tinh thần lập tức xoay chuyển tình thế, một quả cầu lửa trong nháy mắt lao tới.

Phương Dung vì tránh quả cầu lửa, cơ thể theo bản năng lui về phía sau vài bước, cách đó không xa chính là cầu thang gập ghềnh, một chân hắn dẫm hụt, phịch một tiếng rớt đài.

Ngã chết!

……

Cái chết này quá oan uổng, còn bị trừ 10 khối, tiền lập tức bị khấu trừ không chút do dự.

Phương Dung có chút khổ sở, di chứng ngã cầu thang cũng theo ra hiện thực, trò chơi của quân khu đương nhiên sẽ có sự khác biệt với trò chơi bình thường, người chơi phải chịu ít nhất là 10% cảm giác đau đớn, khi nhân vật trò chơi chết thì tinh thần cũng sẽ chịu đả kích, cảm nhận 10% cảm giác đau đớn.

Cùng chịu 10% cảm giác đau đớn như nhau, vì sao Phương Dung không thể tiếp thu được, lỗ mũi chảy máu, hắn ngửa đầu vỗ trán, nhưng máu không thể chảy ngược, hắn đành nằm ngửa trên ghế, nhìn chằm chằm mũ giáp đến sững sờ.

Xem ra 10 khối cũng không dễ kiếm, lần này ăn trái đắng, lần sau sẽ có kinh nghiệm.

Bởi vì nghèo, đau lòng chút tiền ấy, Phương Dung bắt đầu tự mình lý giải trận đấu vô số lần, phải như thế nào mới có thể thắng, thậm chí cả không khí, hướng gió, hoàn cảnh xung quanh đều suy xét cẩn thận, bởi vì dị năng của hắn phải dựa vào hoàn cảnh để ứng biến.

Nếu thử lại một lần hẳn sẽ không thua thê thảm như vậy.

Phương Dung nhìn thời gian, đánh lôi đài không cảm nhận được thời gian, không nghĩ tới đã giữa trưa.

Quang não hiển thị có sáu đơn đặt hàng, hắn chạy nhanh bò dậy, suy nghĩ một chút lại nằm trở về.

Vừa mới tôi luyện dị năng khó tránh suy nghĩ một chút, thật ra việc dùng dị năng nấu cơm trước kia hắn cũng có nghĩ tới, nhưng hắn một lòng khẳng định nó quá khó, đặc biệt là trong hiện thực.

Trong trò chơi hắn cảm giác được dị năng phát huy thông thuận, so với ngày thường mạnh gấp hai lần, có thể tung hoành thiên hạ, trên tay có năng lực cảm giác quá mức tốt đẹp, khiến hắn khó lòng dứt bỏ.

Đặc biệt là lúc hắn liên tiếp sử dụng thép cây, vô cùng tiêu soái.

Trò chơi này quả nhiên là tạo phúc cho nhân gian.

Phương Dung dùng tinh thần lực mở lửa, nấu đồ ăn, hầm canh, rửa nồi, từng bước một hoàn thành.

Đương nhiên sẽ có những thứ hắn không điều khiển được, dị năng tương đối yếu, nâng không nổi đồ vật quá nặng, lấy cái nồi cũng tốn công sức, nhưng miễn cưỡng vẫn có thể giữ được.

Tuần tự nấu ăn hắn rất thành thục, dần dần thao tác cũng quen thuộc hơn, mấy đơn đặt cơm rất nhanh đã làm xong, sau đó người máy chuyên vận chuyển cơm hộp tới nhận đơn, tiền đã được trả trên mạng rồi.

Hiện tại khoa học kỹ thuật phát triển, mọi người đều lười ra ngoài, ăn cơm cũng đặt trên mạng, chuyển phát nhanh hay đi dạo phố đều như vậy.

Phương Dung làm thêm phần cơm cho bản thân, buổi sáng không chờ nổi muốn đấu lôi đài nên chỉ uống chút canh, bây giờ bụng cũng réo rồi.

Máu mũi chưa dừng nên hắn quyết định nằm ăn, trước dùng đũa gắp một đũa đồ ăn, sau lại dùng muỗng múc một muỗng canh.

……

Cuối cùng quyết định dùng hai cái một lúc, vừa luyện dị năng vừa tranh thủ nghỉ ngơi, đôi đũa và cái muỗng run rẩy đưa thức ăn vào miệng hắn, hắn chỉ cần há mồm thôi.

Sử dụng hai cái cùng lúc hơi khó kiểm soát, hắn vừa mới chửi thề một tiếng vì bị chiếc đũa cắm vào lỗ mũi.

“Đau……”