Sổ Tay Mạng Sống Của Nhân Viên Chăm Sóc Quái Vật

Chương 9: Quần áo mới



Phương Hoa lắc đầu, nó rất hiểu chuyện, chủ động giúp Phương Hoa dọn chén đũa, nhưng vết thương của nó còn chưa đỡ, Phương Dung từ chối, “Ra đó ngồi đi, anh tự làm được rồi.”

Hắn chồng chén đũa lên nhau, định vào phòng bếp, năm 2180 cái gì cũng là tự động, có máy rửa chén, nấu cơm cũng có nồi tự nấu cơm, nhưng mùi vị không ngon, cho nên Phương Dung thích tự mình nấu.

Hắn bỏ chén đũa vào máy rửa chén, máy móc vang ong ong, chỉ trong chốc lát cửa tự động phía dưới đã mở ra, bên trong là từng hàng chén đũa rửa sạch xếp gọn gàng.

Phương Dung lấy chén đũa ra, đặt lên quầy bếp, thuận tiện lau dọn phòng bếp một lần, lúc quay trở lại thấy Phương Hoa vẫn còn múa điệu khổng tước, nó giống như thích khiêu vũ, múa một lần rồi một lần, hoàn toàn mặc kệ miệng vết thương.

Năng lực tự khôi phục của Thú Nhân rất mạnh, qua ngày hôm sau sát trùng thêm một lần, trên cơ bản là sẽ khỏi, Phương Dung vẫy tay, bảo nó dừng lại, “Em lại đây, để anh đổi băng gạc.”

Phương Hoa dừng lại, cởi khăn trải bàn quấn trên eo xuống, trả lại mặt bàn, quần nó đang mặc là của Phương Dung, có hơi lớn, lỏng lẻo bám trên người, nó kéo quần lên một chút liền lộ ra cẳng chân thon dài, phía trên mặt một chiếc áo sơ mi, bởi vì quá nhiều cúc áo, nó quyết định treo trên eo, cũng không đóng cúc, cho nên Phương Dung rất dễ dàng cởi áo nó.

Băng gạc hơi xiêu vẹo, ở trên ngực trắng nõn của nó hết sức rõ ràng.

Phương Dung ngồi đối diện, quỳ gối trên sofa để tháo lớp băng gạc, miệng vết thương đã lành hơn nửa, năng lực khôi phục mạnh mẽ của Thú Nhân đã phát huy tác dụng, ngoại trừ đường vết thương chính giữa còn rỉ máu, bên ngoài sưng to thì các vết thương còn lại đã rất tốt rồi, không có kinh khủng như ngày hôm qua.

“Không tệ, vết thương đã đỡ hơn rồi.” Hắn tháo hết băng gạc ra, để miệng vết thương lộ ra bên ngoài, nếu băng bó kín mít sẽ làm chậm tiến độ lành lại của vết thương, ngược lại để nó lộ ra ngoài không khí sẽ nhanh chóng khô lại và hình thành lớp da mới.

Phương Dung tự nhiên khều tóc nó, bởi vì ra mồ hôi quá nhiều, tóc hơi bết, “Nên gội đầu rồi, đợi lát nữa tắm cho em luôn.”

Bởi vì Phương Hoa không từ chối, động tác của hắn thuần thục tự nhiên, giống như đã làm vô số lần, làm xong mới đột nhiên nhớ lại, hình như Phương Hoa không thích người khác chạm vào nó, nếu không sẽ không giết chết tên nhân viên mới đến kia.

Hắn có chút xấu hổ thu tay lại, “Nếu em không thích anh giúp em tắm, thì trong phòng tắm có nước nóng, anh mở nước sẵn cho em, em tự tắm nha.”

Phương Hoa vẫn không trả lời, từ hôm qua đến nay Phương Dung cũng chỉ nghe nó nói hai câu, mỗi lần đều là những câu nói đơn giản, tùy hứng.

Chắc là bởi vì lâu lắm không nói chuyện, mỗi lần nó muốn nói cái gì đều phải hơi há miệng, chờ nửa ngày cũng chưa nói.

Phương Dung trả quần áo lại cho nó, tự mình vào phòng tắm, nước nóng có thể mở tùy lúc trong ngày, hắn điều chỉnh độ nóng, vẫy tay với Phương Hoa ý bảo lại đây, “Nếu em muốn mở nước thì ấn nút này, sẽ có nước chảy ra, bây giờ thời tiết hơi lạnh, ấn nút này sẽ là nước nóng...”

Đột nhiên nước từ bồn rửa tay chảy ra, một cái đầu bạc vói vào bên trong, Phương Hoa nghiêng đầu nhìn hắn, mái tóc ướt đẫm, tóc trắng chìm nổi trong nước.

Suy nghĩ của nó đã thể hiện rõ, biểu tình Phương Dung dịu dàng, vươn tay sờ đầu nó.

Thành thật mà nói Phương Hoa giống như thuộc họ mèo, một thân trắng từ đầu đến chân, tới kỳ trưởng thành mới thay màu lông tóc, cho nên hiện tại rất mềm mại.

Cái cổ thon dài từ áo sơ mi lộ ra, từng mảng da thịt lớn trước ngực không có gì che lại, lộ ra miệng vết thương giống như con rết bò ngổn ngang.

Phương Dung đau lòng, hắn thả chậm động tác, nhẹ nhàng lấy dầu gội cao cấp để gội đầu cho Phương Hoa, toàn bộ quá trình Phương Hoa rất ngoan, bảo nó ngẩng đầu thì ngẩng đầu, bảo nó cúi đầu thì cúi đầu.

Có đôi lúc bọt dầu gội đầu dính vào mắt, nó cũng không nói, nhịn đau chờ Phương Dung phát hiện, lông mi dài ướt đẫm, như con bướm bạc không thể vỗ cánh, nhìn tổn thương lắm luôn.

Phương Dung thích đôi mắt nó nhất, vừa xinh đẹp vừa sâu hun hút, giống như mắt của con lai, vừa có mặt góc cạnh rõ ràng của người phương Tây, vừa có làn da đẹp mịn màng của người phương Đông.

Ông trời nhất định bỏ rất nhiều công sức lúc tạo ra nó, nếu không nó sẽ không hoàn hảo như vậy.

Gội đầu qua hai lần nước, sau đó quấn khăn lông vào tóc, không có tóc đường nét của nó càng thêm thu hút và thanh thuần, chỉ là giữa lông mày có một đoạn xương nhô ra, nối liền với khung xương từ xương cổ đến tận đuôi, dài gần hai mét, đây là kích thước khi ở hình dạng người, nếu sau này nó biến thân thành Thú Nhân còn kinh khủng hơn.

Phương Dung mở máy sấy, tiếng xì xì doạ nó sợ, từ trạng thái thoải mái nháy mắt cảnh giác, bộ dạng đó chọc Phương Dung cười.

“Đừng sợ, cái này là máy sấy thôi, dùng để làm khô tóc.” Khoa học kỹ thuật không ngừng phát triển, đồ dùng sinh hoạt hằng ngày cũng càng tiện lợi, máy sấy không dùng gió mà dùng khí nóng, nên tiếng vang hơi lớn.

“Ngồi lại đây.” Hắn phát hiện Phương Hoa không bài xích hắn, cho nên lá gan cũng lớn, nó đồng ý cho hắn ngồi sát bên cạnh.

Do Phương Hoa quá lùn, nó ngồi dưới đất, lưng dựa vào sofa, đầu gối lên đùi hắn, nó rất hưởng thụ tư thế này, hai tay để sau ót, sấy khô tóc xong cũng không chịu đứng dậy.

Phương Dung cũng không thúc giục nó đứng lên, hắn có chút luyến tiếc đầu tóc mềm mại, thường hay muốn duỗi tay khều tóc nó.

“Em thích khiêu vũ sao?”

Phương Hoa mở to hai mắt, lông mi hiện ra một độ cong, trong mắt phản chiếu một bóng người.

“Anh mua cho em một chiếc váy nha.” Phương Dung trêu nó một chút, muốn xem phản ứng của nó như thế nào, giả vờ lấy quang não mở ra không gian ba chiều lựa chọn váy, “Như vậy về sau em muốn khiêu vũ lúc nào cũng được.”

Phương Hoa không phản ứng, khó khăn lắm mới có khoảnh khắc thả lỏng như vậy nó rất quý trọng, hơn nữa với nó mà nói, mặc đồ nam hay đồ nữ không có sự khác biệt.

“Vậy em đồng ý phải không, anh mua cho em một bộ quần áo dùng để khiêu vũ.” Hắn nhấp vào thanh tìm kiếm từ khóa trang phục múa khổng tước, vài bộ trang phục hiện ra nhưng chỉ có váy chứ không có áo trên, hoặc là giống như váy cưới, là loại có ngực, không thích hợp với Phương Hoa.

Hắn lựa chọn một hồi thì vừa ý một chiếc váy màu đỏ, váy có độ xoè rất lớn, bất kì góc độ nào khi múa cũng đều đẹp, kích thước cũng vừa, Phương Hoa dù sao cũng là con trai, cho dù có gầy nhưng khung xương cũng lớn, mặc cái này là thích hợp nhất rồi.

Áo trên chọn kiểu áo sơ mi đơn giản, không gian ba chiều còn có thể giúp mặc thử lên người Phương Hoa, quả nhiên rất hợp.

Vốn dĩ da Phương Hoa đã trắng, tóc cũng trắng, mang theo một chút khí chất hoàng gia, mặc váy đỏ càng tôn lên nước da trắng trẻo, thêm phần xuất sắc.

Nếu thêm lớp trang điểm, không khó tưởng tượng, nó sẽ trở thành nam vũ công xuất sắc hiện nay, nhảy múa đến trở thành hoàng tử trong lòng fan hâm mộ.

Dù vậy nó cũng không thể trở thành vũ công, bởi vì thân phận đặc thù, nó là con của người dị biến và người dị năng, là quái vật là thú hoang, trong xương máu nó có mùi vị cổ xưa, một khi vết thương của nó lành hẳn, nó trốn ngoài nhất định sẽ gây tai họa lớn.

Cho nên tuyệt đối không thể để nó trốn ra ngoài, tuyệt đối không thể.

“Một lát nữa anh đến trạm không gian lấy quần áo, em ở nhà không được đi lung tung.” Hiện tại khoa học kỹ thuật rất phát triển, mua đồ trên mạng lúc nào cũng có thể giao đến trạm không gian, rất nhanh có thể đến nhận, ở gần nhà hắn có một cái trạm không gian, nằm bên cạnh siêu thị lớn, không xa, cả đi cả về mất tầm 20 phút.

Hắn vừa mới đặt hàng, bên kia chắc còn chưa chuẩn bị xong, cho nên hắn từ từ chuẩn bị ra ngoài cũng được.

Phương Hoa hơi giật mình, nhưng rất nhanh bình tĩnh trở lại.

“Phương Hoa?” Phương Dung hỏi, “Em nghe hiểu không?”

Phương Hoa ngẩng đầu lên nhìn, giống như bây giờ mới nhận ra là kêu mình, nhưng nó nhìn Phương Dung nửa ngày cũng không đáp lời, chỉ đơn giản không gối đầu trên đùi hắn nữa.

“Công chúa nhỏ?”

Hắn vừa mới nằm sấp xuống, nghe thấy câu hỏi lại nhịn không được ngẩng đầu lên, sợi tóc bạc hơi xoăn lên nhiễm ánh sáng, dưới ánh mặt trời đẹp như thiên thần.

“Anh bạn nhỏ đẹp trai.” Phương Dung thấy nó phản ứng như vậy hơi buồn cười, nhịn không được xoa đầu nó, “Còn chưa tỉnh ngủ sao?”

Nó rốt cuộc mới nhận ra mình bị trêu, tay Phương Dung đang xoa tóc nó khiến thân thể nó mềm nhũn, nhanh chóng bò lại gần.

Phương Dung cười ha ha.

Hắn chờ đến chán, thời gian trôi qua rất khó chịu, muốn trêu Phương Hoa một cái, nhưng Phương Hoa ngốc quá, bảo nó là công chúa hay bạn nhỏ đẹp trai cũng không phản ứng. Hơn nữa sau khi nó hiểu mình bị đùa giỡn thì không để ý tới hắn nữa.

Nó không để ý tới Phương Dung, Phương Dung lại chán chường, hắn suy nghĩ, ngày hôm qua đã đem chăn và ga giường giặt sạch rồi, đổi thành cái mới, ga giường mới không có mùi vị quen thuộc, Phương Hoa nằm ăn vạ trên sofa không muốn đứng dậy.

Phương Dung khuyên mãi mới đứng lên vào giường để ngủ trưa, hiển nhiên trên giường không có mùi hương giống hôm qua, đa số thời gian đều là nửa mở mắt, ngủ như không ngủ.

Phương Dung định chờ nó ngủ rồi mới đến trạm không gian, nhưng nó lại không chịu ngủ, đành phải nói với nó một tiếng, cho dù có chuyện gì xảy ra cũng không được ra khỏi phòng, lặp đi lặp lại ba lần mới thôi.

Phương Hoa không nói lời nào, nó nằm trên giường, ôm gối nằm của hắn vào người, xoay mặt vào tường, giận dỗi.

Phương Dung dở khóc dở cười, hắn đắp chăn cho nó, kéo đến vai Phương Hoa mới xoay người rời đi, bởi vì phòng quá nhỏ, phòng khách cùng phòng ngủ thông với nhau, cho nên Phương Dung có thể thấy trong bóng tối Phương Hoa trở mình, một đôi mắt đen láy nhìn chằm chằm hắn, đôi mắt hơi tỏa sáng.

Nó giống như một đứa trẻ ngây thơ, cả người trống rỗng, đồ ăn ngon hay dở không phân biệt được, gọi nó là con trai hay con gái, nó đều đồng ý. Phương Dung giống như người hướng dẫn, trên tờ giấy trắng của nó tùy ý vẽ viết.

Sinh hoạt của hắn không có gì thú vị, có một cái ngoài ý muốn như nó đôi khi cũng là niềm vui.

Hắn đóng cửa nhà đi ra khu phố, năm 2180 mỗi một miếng đất đều quý giá, nhà xây lầu vô cùng cao, thấp nhất là 23 tầng, có thể nhận được phòng ở tầng 10 là may mắn của Phương Dung, tầng càng cao không khí càng lạnh, mùa đông có thể đóng băng nước, tầng thấp thì lại không thấy ánh mặt trời, quanh năm ẩm mốc, nơi thoải mái nhất chính là tầng 10 đến tầng 20.

Phương Dung đi thang máy xuống dưới, tốc độ rất nhanh, dưới tòa nhà là nơi cho thuê xe điện, có thể đi khắp phố lớn ngõ nhỏ, rất thuận tiện, giá cả còn hợp lý, đây cũng là nguyên nhân hắn không có cơ hội lái xe.

Năm 2180 vì tiết kiệm tài nguyên, chính phủ ra chính sách ra ngoài ‘xanh hoá’, rèn luyện thân thể, bảo vệ môi trường. Trái đất vì mọi người sử dụng tài nguyên qua độ, hủy hoại thiên nhiên nên mới không thể sinh sống được nữa, có nhà mà không thể về.

Mất đi mới biết quý trọng, hiện tại hành tinh này mỗi tấc đất đều được tỉ mỉ tính toán, quốc gia vẫn luôn nghiêm túc bảo vệ.

Ở mỗi khu phố đều có trạm không gian, dễ dàng thu cước phí vận chuyển hơn, là phát minh của trước kia, hiện tại đã đưa vào sử dụng nhuần nhuyễn.

Hắn nhập mã số đơn hàng, trong rỗ rớt xuống hai gói hàng, là áo và váy hắn mua, bây giờ nghĩ lại thì nhận ra quên mua giày.

Loại giày thích hợp nhất là phải dễ dàng cởi ra, bởi vì Phương Hoa còn phải biến thân, nó là người dị biến.

Loại giày dễ cởi ra nhất chính là dép lê, nhưng mang dép lê lại không thể múa được, cho nên hắn lựa chọn giày sandal kiểu của nữ, cũng hết cách, giày của nam thật sự quá xấu, hơn nữa gia công không cẩn thận, không hợp với Phương Hoa. Cả bộ đồ đều là của nữ, đôi giày của nữ cũng thích hợp hơn, cộng thêm việc Phương Hoa căn bản không để ý việc mặc đồ nam hay nữ, nó lớn lên đẹp như vậy, có thể ngụy biện là con gái.

Hắn lựa chọn giày sandal xong rồi chốt đơn, cố ý nói với người bán giúp chuẩn bị đơn hàng nhanh, trạm không gian không nhiều người đến lấy đồ, cho nên chờ không bao lâu đơn hàng giày đã đến.

Phương Hoa gầy người, đôi chân thon dài, có thể đi vừa kích thước đôi giày này, Phương Dung còn cẩn thận chọn cho nó size giày lớn hơn một chút, hẳn là có thể đi vừa, suy cho cùng cũng chỉ rơi vào hai trường hợp lớn hoặc nhỏ, lớn thì có thể miễn cưỡng đi vừa, nhỏ thì chật chân, không thể đứng dậy được.

Lúc hắn trở về phòng phát hiện đèn đã bật, vừa mở cửa liền thấy Phương Hoa nửa ngồi dậy, một tay cầm kéo một tay đỡ ngực, tự mình cắt chỉ vết thương.

Nó đã cắt chỉ hơn một nửa, trên bàn đều là sợi chỉ bị cắt dài ngắn khác nhau, bởi vì không có kỹ thuật, vết thương như con rết trên ngực càng thêm dữ tợn.