Sổ Tay Người Vợ Có Chồng "7 Năm Ngứa"

Chương 29: Cầu thang định mệnh (H)



Vì sao? Vì nó là con của em ư?

Ánh mắt anh cũng đỏ ngầu, cất giọng muốn giải thích, Hàn Lâm lại không hề muốn nghe thêm. Đau đớn uất nghẹn chiếm lấy tâm trí, cô hét lên với anh:

- Khốn kiếp! Anh cút đi cho tôi! Cút ngay!

Vừa hét đến khàn giọng, cô vừa vơ lấy mọi thứ xung quanh ném về phía anh. Cố Đình Lập sợ cô kích động vẫn ôm lấy cô mặc cho cô điên cuồng đấm đá vùng vẫy, bàn tay cô cào lên mặt anh rướm máu nhưng anh không hề hay biết.

Tiếng động đưa tới sự chú ý của y tá và bác sĩ bên ngoài, họ nhanh chóng xông vào tách hai người ra. Bác sĩ nhanh chóng cố định Hàn Lâm, tiêm cho cô một mũi thuốc an thần. Ý thức dần dần tan rã, Hàn Lâm nhìn về phía Cố Đình Lập gằn giọng:

- Cố Đình Lập, nếu con tôi có bị làm sao, cả đời này tôi sẽ không bao giờ tha thứ cho anh!

Tác dụng thuốc đến rất nhanh, người cô từ từ mềm xuống chìm vào giấc ngủ.

Cố Đình Lập vuốt mái tóc buông xõa trên vầng trán cô, lướt ngón tay quanh đường viền khuôn mặt, nhịn không được chua xót khi thấy cô gầy gò hơn trước.

Anh nhớ đến cảm giác mừng như điên của mình khi nghe bác sĩ báo tin. Cô có thai. Bọn họ sắp có một đứa trẻ!

Anh muốn ôm chầm lấy cô, bất chấp tất cả để giữ cô bên cạnh mình. Cô có yêu anh hay không, cô có yêu ai cũng không còn quan trọng nữa. Mặc dù suy nghĩ có hơi hèn hạ, nhưng cuộc hôn nhân của họ nhất định sẽ được duy trì, chỉ cần tình yêu của anh và chỉ cần con của họ được sinh ra.

Nhưng bác sĩ cuối cùng lại dập tắt ngọn lửa đang bùng cháy mãnh liệt trong anh.

- Anh Cố, tình trạng bào thai và cơ thể người mẹ không tốt lắm. Bào thai đang bào mòn sức khỏe của cô ấy, bản thân đứa bé cũng có vẻ phát triển không bình thường lắm. Chúng tôi đã làm một số kiểm tra cơ bản, còn chờ anh phối hợp để tìm hiểu.

Cố Đình Lập lần đầu tiên ngơ ngẩn không nói được một lời. Vận mệnh sao có thể trêu đùa anh như thế? Cho anh niềm vui và hy vọng tột đỉnh rồi lấy đi trong chớp mắt.

Anh đờ đẫn nghe bác sĩ hỏi.

- Lần cuối cùng hai người quan hệ vợ chồng là lúc nào, có vấn đề gì khác thường không?

Cố Đình Lập nhớ đến đêm cuồng nhiệt đó, máy móc trả lời.

- Hai tháng trước. Đêm đó cô ấy bị cảm chưa khỏi, tôi thì say rượu.

Say rượu!? Thế nên anh không làm tốt việc bảo hộ, thế nên đứa trẻ anh âm thầm ước ao đã chọn ngay thời điểm oan nghiệt ấy mà đến.

Cố Đình Lập nhắm mắt, cảm thấy đau đớn như bị ai đó tặng cho một cái tát thật mạnh. Anh mới là người cha khốn nạn làm sao..

- Ra vậy, cha mẹ trong tình trạng đó đa số dễ dàng tạo ra một bào thai có nhiều khiếm khuyết. Kết hợp với tình trạng cơ thể của vợ anh hiện giờ, chúng tôi chỉ có thể khuyên hai người quyết định đình chỉ thai kỳ.

Bỏ đứa bé đi, bỏ cốt nhục vừa mới hình thành của họ đi ư?

Cố lấy bình tĩnh, anh hít thật sâu điều chỉnh tâm tình rồi hỏi lại.

- Thật sự không còn cách nào khác?

- Tình trạng không mấy khả quan, cũng có khả năng bào thai phát triển bình thường, nhưng tỉ lệ đó rất ít, tôi thành thật khuyên anh không nên mạo hiểm, nếu tiếp tục cũng sẽ có ảnh hưởng lớn đến chức năng sinh sản của vợ anh sau này.

Cố Đình Lập chết lặng nhìn Hàn Lâm say ngủ trên giường, đã khuya mà cô vẫn còn chưa tỉnh. Từ lúc được đưa vào bệnh viện cô ấy đã ngủ cả ngày, bây giờ có thuốc lại càng mê man, chứng tỏ cơ thể vô cùng mệt mỏi rồi.

Anh úp mặt vào đôi bàn tay hồi lâu, bờ vai run rẩy trong câm lặng, sau đó dùng đôi mắt đẫm ướt đỏ ngầu nhìn cô, tay siết lấy tay nhẹ giọng nỉ non:

- Anh xin lỗi, em có hận thì anh sẽ một mình gánh chịu.

Những ngày sau đó, Hàn Lâm dùng sự im lặng của mình để bày tỏ sự phản kháng và bài xích đối với Cố Đình Lập. Anh có mặt thì cô sẽ không uống nước, không ăn uống gì, chỉ khi anh rời khỏi phòng thì cô mới cho phép y tá chăm sóc truyền dịch và ăn uống.

Hai ngày sau, Cố Đình Lập có lẽ đã đầu hàng, anh không còn xuất hiện trước mặt cô nữa.

Hàn Lâm có chút nhẹ nhõm, cô thu dọn đồ đạc và kiên quyết xuất viện. Bác sĩ nhìn cô, rối rắm muốn nói gì đó nhưng cuối cùng quyết định im lặng. Chỉ cho cô một ít thuốc tăng cường sức khỏe và dặn dò tái khám thường xuyên.

Xách chiếc vali nhỏ, Hàn Lâm gõ cửa căn biệt thự vùng ngoại ô, người mở cửa là bà Thi An. Nhìn khuôn mặt hiền từ đầy lo lắng trước mặt mình, Hàn Lâm không kìm được, ôm bà bật khóc nức nở.

Bà cụ không hỏi nhiều, chỉ ôm lấy cô vỗ về đầy yêu thương.

Ở lại căn nhà ngoại ô qua vài ngày, Hàn Lâm quyết định quay lại công ty để từ chức, thuận tiện cảm ơn Trình Nam. Cô quyết định tự mình sinh đứa con này, dù bố nó không muốn nó thì vẫn còn người mẹ yêu nó hết lòng đó thôi.

Trình Nam không giữ cô lại, nhưng nói rõ vẫn sẵn sàng đón chào cô trở lại làm việc.

Hàn Lâm không muốn dây dưa khi gặp người quen, cô quyết định đi cầu thang bộ từ tầng tám xuống đất.

Đến lối rẽ tầng sáu, âm thanh lạ làm cô chậm lại bước chân. Là tiếng của một đôi nam nữ. Cô gái phát ra âm thanh nức nở từ chối.

- Không, không được.. a... đây là công ty... không thể... ưm..

Tiếng lầm bầm trầm đục của người đàn ông khiến cô không nghe rõ, nhưng tiếng kéo khóa quần lại vang lên rõ mồn một trong góc cầu thang vắng.

Hàn Lâm đang đứng ở đoạn thang giao nhau giữa tầng. Từ vị trí này cô có thể nhìn rõ hai bóng người quấn lấy nhau được phản chiếu lên tường.

Bây giờ tiến tới không được, trở lại cũng không xong, Hàn Lâm đành mặt đỏ tai hồng đứng tại chỗ, thầm mong hai người kia tiết chế không làm gì quá phận.

Nhưng để cô thất vọng rồi, họ không dừng lại.

Người đàn ông dựa vào cột bắt đầu nhấn cô gái yểu điệu quỳ xuống dưới chân mình, đưa vật căng cứng ra vào trong miệng cô gái, tay còn lại luồn vào áo cô ấy ra sức vần vò. Cô ấy có vẻ muốn phản kháng, người kia cúi đầu nói gì đó, cô gái phân vân rồi cuối cùng cũng khuất phục.

Không gian vang vọng tiếng thở hào hển của người đàn bà ông và tiếng ma sát ướt át phát ra từ miệng cô gái.

Được một lúc, người đàn ông kéo cô ấy đứng lên ép cô ấy khom lưng úp mặt vào tường, bàn tay vén chiếc váy ngắn lên tận thắt lưng, không hề chuẩn bị trước cứ thế xỏ xuyên vào.

Tiếng nức nở của cô gái vang lên, tiếng thở người đàn ông ngày càng nặng nề, tay nắm lấy tóc, tay túm lấy hông cô ấy mãnh liệt va chạm.

Từ góc độ cái bóng chiếu lên tường, Hàn Lâm cảm thấy khuôn mặt nhìn nghiêng của người ấy có chút quen thuộc, có chút giống... Cố Đình Lập.

Hàn Lâm bị ý nghĩ ấy làm cho sửng sốt, cô không có can đảm nhìn tiếp, bất chấp tất cả xoay người muốn đi. Cử động quá nhanh đó lại làm ống bút rơi xuống đất phát ra âm thanh "lộc cộc" vang dội.

Tiếng cô gái hét lên.

- Ai đó?

Giọng nói quen thuộc này làm Hàn Lâm chết sững người.

Dưới cầu thang, bóng người đàn ông nhanh chóng rút khỏi người cô gái, kéo khóa quần rồi nhặt chiếc áo khoác vội vã chạy xuống tầng.

Cô gái hấp tấp kéo váy xuống, chỉnh lại chiếc áo và trang dung rồi từ từ bước ra khỏi vùng tối.

Ánh đèn chiếu lên gương mặt còn vẻ ửng hồng chưa tan đi sau cuộc ân ái cuồng nhiệt, bờ môi sưng mọng, cổ và ngực tràn đầy vết hôn. Bội Châu nhận ra cô, đánh mất vẻ ung dung kiêu ngạo thường ngày, cô ta bối rối lấy tay khép lại cổ áo.

Hàn Lâm như nằm mộng, sững sờ nhìn cô ta trân trối.

Nếu đây là Bội Châu, vậy người đàn ông vừa nãy và dáng hình quen thuộc đó là ai?

Có lẽ nào..!?

Chua xót đánh úp xuống cô, đôi mắt Hàn Lâm mờ đi trong làn nước mắt.

Bội Châu lúc này đã lấy lại bình tĩnh nhìn chăm chú cô gái đứng trước mặt, nhìn kỹ khuôn mặt Hàn Lâm lúc này, cô bỗng dưng nhớ đến nhiều năm trước.

- Cô chính là cô gái mà Cố Đình Lập...

- Phải, tôi là vợ anh ấy. Chuyện trước nay của hai người tôi cũng biết. Lần này cô trở về tìm anh ấy để nối lại tình xưa, đúng không?

Hàn Lâm hít sâu, lành lạnh hỏi.

Bội Châu không giấu được vẻ ngạc nhiên, mở miệng muốn giải thích, nhưng kịp thời liếc về phía sau, kế tiếp nở nụ cười ra vẻ cao ngạo.

- Cô biết rồi thì tốt, đỡ cho tôi phải tìm cô nói chuyện lòng vòng.

Lúc nhìn vào Hàn Lâm, cô ấy bắt đầu hiểu rõ một số chuyện, cảm giác ghê gớm khiến cô lạnh cả người, lại có chút không đành lòng.

Cô tiến đến nói nhỏ bên tai Hàn Lâm:

- Nếu tôi là cô, tôi sẽ quay lại đường cũ, tránh gặp phải người không nên gặp.

Nhưng Hàn Lâm lại bị lời này của cô chọc giận triệt để, lạnh lùng nhìn cô rồi tiếp tục bước xuống cầu thang.

Bội Châu muốn ngăn cản, nhưng rốt cuộc đành đứng đó. Bản thân cô là con ốc còn chưa mang nổi mình ốc, đi lo cho người khác để làm gì.

Hàn Lâm bước nhanh xuống bậc thang. Cô ả Bội Châu kia trào phúng bảo cô không dám đối mặt với tình nhân của cô ta ư? Cô sẽ xem xem Cố Đình Lập còn có thể khiến cô chết tâm triệt để hay không!?

Qua góc cầu thang tầng bốn, một đôi giày da xuất hiện trước mặt cô, đôi tay túm lấy cô siết chặt, hơi thở đàn ông lành lạnh phủ lên mặt cô.

- Lâu quá không gặp rồi, cô gái nhỏ của tôi.