Sở Thích Của Sùng Ninh

Chương 16: Xoa bóp



Edit: Kim Hằng

Beta: Đậu Xanh

- --

Đường Sùng Ninh nhìn chăm chú vào Thẩm Hòe An ở trước mắt, anh không nhúc nhích, nhưng lông mi lại run rẩy.

Đường Sùng Ninh bất chấp tất cả: "Đầu óc ngu ngốc của tớ học không tới, tớ cũng không có cách nào, nhưng tớ thật sự đã rất cố gắng. Tớ... rất hy vọng có thể làm bạn với cậu, nhưng nếu cậu vì thành tích học tập của tớ không tốt mà cách xa tớ, tớ thật sự cảm thấy cậu... không phải là một... lớp trưởng tốt." Cô cũng không nói được lời nào quá nặng.

Thẩm Hòe An nghe thấy cô nói như vậy, chỉ cảm thấy vừa hoang đường vừa buồn cười...

Thế mà cô lại cho rằng là do thành tích của cô không tốt nên anh mới làm ra những hành động đó.

Thật ra lúc đó anh đã biết trạng thái của mình không ổn rồi, nhưng lại không khống chế được bản thân, không nhịn được mà làm ra những hành động có thể sẽ khiến cho cô cảm thấy kì quái. Nhưng ngay sau đó, anh đã lập tức hối hận, chuyện đó đã mang đến hậu quả làm anh thống khổ đến không thể chịu đựng được.

Sau khi cô rời đi, anh thường xuyên sẽ vô thức mà nhớ lại những khoảnh khắc khi cô còn ngồi cùng bàn với anh, rồi càng cảm thấy căm ghét bản thân mình đến tận xương tủy.

Anh muốn xin lỗi cô, nhưng đối diện với ánh mắt sắc bén của cô làm tinh thần của anh bị suy sụp.

Quá khứ khi nói chuyện vui vẻ với cô tựa như bong bóng màu hồng bay trên không trung, anh luyến tiếc phải phá hủy nó, do đó anh chỉ có thể tự lừa dối mình mà trân trọng, không dám lại tiến về phía trước một bước nào.

"Tớ không phải một lớp trưởng tốt, nhưng tớ... không cảm thấy cậu ngốc." Cuối cùng anh cũng ngẩng đầu lên nhìn cô, đôi mắt sáng lấp lánh.

Trái tim của Đường Sùng Ninh như bị bơm đầy nước, vừa chua xót vừa trướng căng, "Cậu chỉ nói ngoài miệng vậy thôi." Dùng giọng điệu tủi thân chỉ trích anh.

Anh nói: "Xin lỗi."

Lại là xin lỗi, đây là lần thứ mấy Thẩm Hòe An xin lỗi với cô rồi?

Cô cũng không nhớ rõ.

Nhưng một khi anh dùng loại giọng điệu dịu dàng nói ra những lời này, cô lập tức cảm thấy thật ra cũng không có chuyện gì không thể tha thứ cả.

Uy lực của Bồ Tát có lẽ là ở chỗ này.

Anh nhìn chăm chú vào cô, con ngươi quay cuồng những cảm xúc mãnh liệt.

Đường Sùng Ninh bị anh nhìn đến tim đập loạn nhịp, dùng vẻ ngoài trầm mặc che đậy nội tâm đang hỗn loạn của mình, cô suy nghĩ một lúc rồi nói: "Được rồi, chúng ta làm lành."

Anh như trút bỏ được gánh nặng, hỏi cô có thể đi được hay không.

Cô liếc nhìn mắt cá chân của mình, hừ hừ hai tiếng: "Chắc là không thể tự mình đi được, cậu đỡ tớ đi."

Thẩm Hòe An nhớ tới cái gì đó: "Muốn xoa bóp không? Trước kia tớ thường xuyên xoa bóp cẳng chân cho mẹ tớ..."

Nơi nào đó mà cô không nhìn thấy ở bên tai anh bỗng đỏ lên.

Thật ra anh vẫn luôn khống chế ánh mắt của mình, nhưng khi ánh mắt dừng trên mắt cá chân của cô, thì sẽ không nhịn được mà nương theo làn da trắng nõn nhìn lên trên, lại lên trên nữa...

Hôm nay cô mặc váy ngắn, vừa rồi anh có trộm liếc nhìn, có thể nhìn thấy cả tận đùi phía trên của cô.

Làn da ở nơi đó còn trắng hơn so với các nơi khác.

"Có thể." Đường Sùng Ninh cầu còn không được, cô vô cùng tự tin vào đôi chân của mình.

Từ trước đến nay, cô luôn thích mặc váy ngắn quần đùi, nhưng sau đó lại bị giáo viên cằn nhằn mấy lần nên chỉ có thể ngoan ngoãn mặc quần dài của trường, váy ngắn và quần đùi đều bị cất vào tận chỗ sâu nhất trong tủ quần áo.

Cô nghĩ hôm nay chỉ tới chơi, giáo viên sẽ không quản nghiêm nên mới lấy váy ngắn ra mặc, vừa lúc phát huy tác dụng.

Thẩm Hòe An không nghĩ tới cô lại đồng ý sảng khoái như thế.

Thấy cô đơn thuần không thèm suy nghĩ đã thuận miệng đồng ý như vậy, trái tim anh lại tàn nhẫn mắng tư tưởng của bản thân đúng là dơ bẩn. Sau khi gặp được cô, anh luôn vượt qua giới hạn kia, làm ra những chuyện mà lúc trước mình luôn khịt mũi coi thường.

Khi sờ lên cẳng chân của cô, tay của anh bỗng run rẩy cả lên.

Chân của cô không phải thuộc loại mảnh khảnh, thậm chí còn hơi cảm thấy có thịt, là loại xinh đẹp khỏe mạnh.

Xúc cảm dưới tay rất mềm mại, anh nỗ lực duy trì sự thanh tỉnh, đuổi những ý nghĩ xấu xa kia ra khỏi đầu.

Một bàn tay của anh nắm mắt cá chân của cô, một bàn tay khác chậm rãi xoa bóp cẳng chân của cô.

Bàn tay của Đường Sùng Ninh chống trên mặt đất, năm ngón tay hơi siết chặt, nắm lấy bậc thang chỗ góc vuông.

Cả người cô cứng đờ, tất cả các giác quan hình như không còn hoạt động nữa, không nghe thấy âm thanh, không ngửi thấy mùi hương, chỉ có thể cảm giác được ngón tay của anh đang chạm vào làn da của cô.

Có chút nóng, cảm giác nóng này nương theo chân chạy thẳng đến trái tim của cô.

Anh đột nhiên dùng sức, cô hoảng sợ, không khỏi rụt chân lại nhưng lại bị anh nắm lấy không bỏ.

Anh hơi cong môi, nâng mắt nhìn cô, trong mắt mang theo ý cười, "Tớ sẽ nhẹ chút."

Đường Sùng Ninh không nói chuyện, cô dùng ánh mắt ai oán nhìn anh.

Nhưng anh chỉ nói nhẹ chút ngoài miệng mà thôi, thủ pháp xoa bóp của anh cũng không phải làm lung tung, có vẻ như là thật sự có nghiên cứu qua, có nhẹ có nặng.

Có vài nơi khi anh bóp, cô sẽ cảm thấy như bị điện giật, theo bản năng mà rụt chân lại, nhưng anh cũng giống như là đã biết trước, đúng lúc nắm chặt lấy mắt cá chân của cô.

Đau đớn đã tiêu tan, thay vào đó là cảm giác ngứa ngáy.

Cô không nhịn được mà cuộn người lại, bảo anh nhẹ một chút, nhưng anh lại không nói lời nào, động tác trên tay vẫn rất chuyên chú.

Cuối cùng không nhịn được nữa, cô đành dùng một chân lung tung đá anh, đã đá trúng đùi anh.

Hành động bất ngờ này làm anh không kịp tránh đi, nắm lấy cẳng chân của cô, ngẩng đầu nhìn cô, "Không được lộn xộn." Lời cảnh cáo không có chút lực uy hiếp nào.

Đường Sùng Ninh cười một tiếng, giống như có ý định trả thù, vào lúc anh dùng sức niết chân của cô, cô cũng theo đó mà đá anh một cái.

"Không được lộn xộn." Anh cúi đầu che giấu sự mất tự nhiên của mình.

"Tớ càng muốn lộn xộn." Đường Sùng Ninh nổi tính phản nghịch.

"Đừng quậy." Anh cười nói, không tự giác mà lui về phía sau.

Đường Sùng Ninh lại đột nhiên nổi máu diễn viên, "Lớp trưởng là đang cảm thấy tớ quậy phá sao? Dù sao người học dốt cũng không xứng làm bạn tốt với lớp trưởng." Nói xong lại làm ra vẻ mặt vô cùng xem thường.

Thẩm Hòe An nhìn dáng vẻ cổ quái đó của cô thì rất đau não, nhưng lại chỉ có thể lắc đầu giải thích với cô: "Không có."

Đường Sùng Ninh ngưỡng mặt ngáp một cái, trông cực kỳ thích ý.

Chân cũng đã thoải mái hơn rất nhiều, khi cô đang định bảo anh dừng lại thì đột nhiên nghe thấy anh nói: "Cậu muốn làm bạn tốt với tớ sao?"

Cô cúi đầu nhìn anh, thấy anh cũng ngước mắt nhìn cô, vẻ mặt không chút để ý nhưng lại mang theo sự nghiêm túc.

Đường Sùng Ninh theo bản năng mà nghiêm túc tự hỏi vấn đề này.

"..." Không muốn làm bạn tốt, chỉ là thèm muốn thân thể của cậu mà thôi.

Anh thấy cô không trả lời thì cảm thấy vô cùng hiếm thấy, anh giống như muốn ép cô nói ra đáp án, lại hỏi một lần nữa: "Cậu muốn làm bạn tốt với tớ sao?"

"Cậu nói thử xem." Đường Sùng Ninh hơi hoảng, cô không muốn nói dối, nhưng cũng không muốn nói thật với anh.

Anh cúi đầu, giống như đã sớm đoán trước là cô sẽ trả lời như vậy, thấp giọng nói: "Tớ làm sao biết..." Nói còn chưa dứt lời đã nghe thấy Đường Sùng Ninh nói...

"Không muốn chỉ là bạn tốt."

Anh trộm mím môi, lỗ tai lại đỏ lên.