Sở Tư Tại Viễn Đạo

Chương 7



Edit: Mr.Downer

Kỳ nghỉ hè thật dài, Tề Viễn lại sợ nóng, muốn Lục Tư đi bơi chung với hắn.

Lục Tư khó khăn trả lời: “Tớ không biết bơi đâu…”

Tề Viễn sờ sờ cằm của cậu: “Tôi dạy cậu.”

Lục Tư né một chút: “Sao cậu thích sờ cằm tớ thế?”

Tề Viễn lại tiếp tục sờ: “Chỗ này thịt rất mềm. Cậu có đi không?”

Lục Tư cắn môi: “Ừm… Thì đi.”

Bể bơi mùa hè khá đông người. Sau khi thay đồ tắm, Lục Tư cảm thấy không dễ chịu. Tuy nói cậu gầy đi, những vẫn còn thịt trên người. Ngược lại, vóc dáng Tề Viễn rất đẹp, vai rộng, eo thon, chân lại dài.

Nhìn thấy vẻ mặt mơ ước của Lục Tư, Tề Viễn nhíu mày hỏi: “Đẹp mắt không?”

Lục Tư gật đầu, Tề Viễn cười híp mắt hỏi cậu: “Muốn sờ không?”

Lục Tư chần chờ: “Cái này… Không cần đâu.”

Tề Viễn không nói gì, cầm tay Lục Tư sờ mó người mình, phóng khoáng nói: “Không sao, tôi không ngại.”

Lục Tư: “…” Nhưng mà tớ ngại nha…

Lục Tư sờ hai cái tượng trưng, cảm giác rất tốt, liền nhéo thêm hai cái. Tề Viễn bị Lục Tư sờ cảm thấy có chút ngứa trong lòng, như bị lông chim gãi nhẹ, bị trêu chọc tới khó chịu. Tề Viễn nắm tay Lục Tư, nói: “Được rồi, tụi mình vào đi thôi.”

Bên trong bể bơi có thật nhiều cô gái mặc đồ tắm rất gợi cảm, đi tới đi lui khó tránh khỏi va chạm. Lục Tư hơi mập một chút xíu, lúc đi qua sẽ chạm phải những nữ sinh đó, rất xấu hổ, khuôn mặt trắng mịn của cậu đỏ bừng lên. Tề Viễn cau mày, tay nắm lấy vai Lục Tư, nhìn thấy mặt cậu hồng hồng, tay còn lại nắm cằm của cậu, xoay cậu nhìn thẳng vào hắn: “Nhìn cái gì, có gì đáng xem đâu. Cậu vừa rồi mới nói tôi dễ nhìn, mấy cô gái kia dễ nhìn hơn tôi à?”

Mặt Lục Tư càng đỏ hơn: “Chuyện này giống nhau sao?”

Sắc mặt Tề Viễn khó coi: “Có cái gì không giống? Không cho nhìn người khác, nhìn nhiều sẽ bị đau mắt hột đó. Tôi muốn tốt cho cậu thôi, ngoan nghe lời tôi nói.”

“…”

Một nữ sinh xinh đẹp đột nhiên sắp té nhào tới chỗ cả hai. Tề Viễn nhìn thấy ngực của nữ sinh sắp đụng vào người của Lục Tư, hắn liền kéo tay Lục Tư, lôi cậu về phía sau, nghiêng người qua một bên che cho Lục Tư.

Nữ sinh nhào tới không đụng phải ai, lập tức ngã sấp mặt xuống đất, sàn nhà ẩm ướt khiến cô ‘lau sàn’ một đường. Mọi người chung quanh tụm năm tụm ba tập trung sự chú ý tới nữ sinh còn đang nằm trên đất. Sắc mặt nữ sinh kia lập tức trở nên khó coi.

Lục Tư trợn mắt ngoác mồm: “Cậu, cậu không sao chứ…”

Nữ sinh cắn răng cười, nói cậu: “Không sao.” Ngược lại, cô lệ quang dịu dàng nhìn về phía Tề Viễn: “Cậu có thể giúp tớ một chút được không? Tớ cảm thấy đứng lên không nổi.”

Ánh mắt Tề Viễn lạnh nhạt: “Tự mình té thì tự mình đứng dậy.” Lục Tư hiểu rõ, cô gái này muốn bắt chuyện, làm quen với Tề Viễn. Nhưng Tề Viễn không để ý đến cô, thì cậu cũng không cần phải quan tâm chuyện không đâu.

Nữ sinh nhìn bóng lưng Tề Viễn đi mất, không cam lòng cắn môi dưới.

Tề Viễn nhìn ra Lục Tư xấu hổ, nên mang cậu đến khu nước sâu học bơi, ở chỗ đó tương đối ít người, bọn họ có thể tự do một chút.

Lục Tư thật sự không có biết làm sao để nín vào, thở ra lấy hơi, duy trì thăng bằng dưới nước. Tề Viễn bó tay, không thể làm gì khác hơn là để cho Lục Tư tập có cảm giác bơi, dựa vào sức nước nổi lên, ở phía dưới nâng đỡ cậu. Da dẻ của bé mập trắng tích trơn mềm, thịt bụng mềm mại, chọt một cái liền lõm vào, khiến cho Tề Viễn không khỏi tâm ý viên mã.

“Tề Viễn, như vậy đúng không?” Lục Tư một bên ở trong nước vẫy tay vẫy chân một hồi, một bên hỏi hắn. Tề Viễn vẫn cứ trầm mê với xúc cảm trong tay, không nghe thấy âm thanh của Lục Tư.

“Tề Viễn? Tề Viễn?” Lục Tư dừng lại, quay đầu gọi hắn.

Tề Viễn mới hồi phục lại tinh thần, điều chỉnh nét mặt, trả lời cậu: “Sao vậy?”

Lục Tư cau mày: “Cậu nghĩ gì thế? Tớ gọi cậu, cậu đều không nghe thấy.”

Tề Viễn ho khan hai tiếng để che giấu, nói: “Không có gì, không có gì.”

“Vậy cậu còn dạy tớ không?”

“Dạy!” Ý chí chiến đấu của Tề Viễn sục sôi. “Đương nhiên dạy chứ!”

Trên đường về nhà, hoàng hôn bắt đầu buông xuống, nhưng sắc trời vẫn còn sáng rõ. Khi cả hai sắp về đến nơi, hẻm nhỏ bên đường phát ra tiếng đánh nhau.

Tề Viễn và Lục Tư liếc mắc nhìn nhau, Tề Viễn vốn không muốn quan tâm những chuyện này. Nhưng không nghĩ tới nam sinh bị vây ẩu bên trong lại gọi hắn: “Nè, anh em tốt đừng thấy chết mà không cứu chớ!”

Tề Viễn nhíu mày nói với Lục Tư: “Cậu ở đây chờ tôi, đừng dính vào.”

Lục Tư kéo hắn: “Đừng đi, bên trong nhiều người như vậy, cậu bị thương thì phải làm sao?”

Tề Viễn vỗ nhẹ tay cậu: “Ngoan, không có chuyện gì.” Rồi hắn quay người vọt vào vòng vây.

Phe đối phương nhiều người, Lục Tư nhìn thấy hai người bọn họ đánh không lại, từ từ rơi vào thế hạ phong, cậu suy nghĩ một chút, cắn răng chạy tới hô to: “Cảnh sát đến, có người báo cảnh sát! Cảnh sát đến!”

Một thằng lưu manh tóc vàng tiện tay chọi một cục gạch về phía Lục Tư: “Tiên sư, mày bị não đúng không! Muốn cứu người thì tìm cái lý do ra hồn, con mẹ nó tưởng tao ngu chắc?!”

Lục Tư cả kinh, miễn cưỡng tránh được cục gạch chọi tới, gạch nện trên đất vỡ tan nát. Trái tim Tề Viễn bị doạ suýt chút nữa ngừng đập, hắn đạp một đạp lên ngực thằng lông vàng kia: “Mẹ, mày mới là đứa bị não!”

Đột nhiên, tiếng còi xe cảnh sát vang lên, mấy tên côn đồ liền dừng tay, mắng: “Thằng béo chết tiệt, con mẹ nó mày thật sự dám báo cảnh sát?! Coi như mày giỏi, chúng ta đi!”

Lục Tư cũng sửng sốt, ai đã báo cảnh sát?

Tề Viễn đi tới kéo tay Lục Tư: “Cậu có bị thương không?”

Lục Tư lắc đầu: “Vậy còn cậu?”

Tề Viễn sờ đầu cậu: “Yên tâm.”

Nam sinh kia dựa vào tường mà ngồi xuống, khoé miệng bị đấm bầm thành một cục, khoé mắt cũng xanh lên, nghe vậy cười nói: “Đứa bị thương nặng nhất là tôi được không? Bé mập, cậu thật sự báo cảnh sát?”

Tề Viễn trừng y: “Cậu kêu ai là bé mập? Bị thương cũng đáng.” Lục Tư kéo góc áo của Tề Viễn, động viên hắn: “Không phải tớ báo cảnh sát, tớ cũng không chuyện gì đã xảy ra.”

Nam sinh cười cười, không cẩn thận kéo tới vết thương nơi khoé miệng, liền hít một hơi: “Vậy là do chúng ta may mắn.”

Tề Viễn lạnh lùng nói: “Cậu bảo ai là chúng ta?”

Lục Tư nói: “Tề Viễn, cậu đừng như vậy… Này, cậu vẫn ổn chứ? Bị thương ở chỗ nào?”

Hai câu sau là hỏi nam sinh kia.

Y giương mắt nhìn kỹ Lục Tư đang đứng sau lưng Tề Viễn: “Bé mập, trông cậu thật đáng yêu.”

Sắc mặt Tề Viễn trầm xuống, giấu đi Lục Tư ở phía sau.

Lục Tư nhíu mày: “Cậu bị làm sao hả…”

Trên mặt nam sinh vẫn là nét mặt tươi cười bất cần đời: “Ai, đừng nóng. Không có gì.”

Lục Tư lại hỏi: “Sao cậu lại đánh nhau cùng bọn kia?”

Nam sinh “phi” một tiếng: “Một đám choai choai, muốn đi trấn lột, đụng phải tôi.”

Lục Tư kéo Tề Viễn, Tề Viễn cúi cầu nhìn cậu. Lục Tư ghé vào lỗ tai hắn, nhỏ giọng nói: “Không nhìn ra được cậu ta thuộc dạng gặp chuyện bất bình sẽ ra tay nha?”

Tề Viễn cười rộ lên, sắc mặt hoà hoãn không ít.

Lục Tư lại nói: “Vậy có cần đưa cậu đi bệnh viện không?”

Nam sinh miễn cưỡng nói: “Không cần. Bé mập, cậu tên gì?”

“…Lục Tư”

“Tôi tên là Đường Tể Vũ, nhớ không?” Đường Tể Vũ vịn tường đi đến gần cả hai, nhìn Tề Viễn, liền nghiêng đầu tươi cười nói với Lục Tư: “Tôi đi đây, có duyên gặp lại.” Đường Tể Vũ tính đưa tay bóp má của Lục Tư, bị Tề Viễn chặn ngang.

Vẻ mặt Tề Viễn không chút thay đổi nói: “Cậu còn muốn ăn đập đúng không?”

“…”