Soái Ca, Đừng Đi Mà

Chương 40: Lạnh nhạt



Mục An Nhiên cùng Sở Minh lên xe Lam Thành về Lam gia một chuyến. Nhà lớn Lam gia rất cổ kính, luôn có một nét u buồn không nói được.

Lam Thành dẫn cô vào phòng khách, rồi bảo đợi một chút. Rất nhanh đã dẫn theo một ông cụ tóc bạc trắng chống gậy đi ra.

"Cháu gái" Ông ấy run rẩy, gọi cô, dường như muốn ngã xuống. Cô nhanh tay lẹ chân, đứng lên đỡ lấy ông.

"Để ông nhìn rõ một chút nào. Giống, quả thật rất giống. Bà ơi, cháu chúng ta đây này" Ông ngửa mặt lên trời, nước mắt trào ra.

Mục An Nhiên có chút không hiểu, khi đấy cô chưa chào đời. Tại sao họ lại yêu quý đến vậy.

"Con có thể gọi một tiếng ông không?"

"Cả ba nữa" Lam Thành nôn nóng xen vào

Mục An Nhiên "???" Chỉ là một tiếng gọi thôi mà? Các người có gì phải nhốn nháo.

"Ông nội, ba" Cô cất giọng lạnh tanh, không chút cảm xúc nhưng như vậy cũng đủ làm họ mãn nguyện.

Lúc Mục An Nhiên rối rắm thì Sở Minh có vẻ thông suốt. Đối với những người xa con, xa cháu mình quá lâu thì khi nghe được tiếng gọi thân thương ấy, họ sẽ hạnh phúc dường nào. Đáng tiếc, bây giờ anh không thể gọi tiếng ba, tiếng mẹ nữa rồi.

"An Nhiên, những năm nay con sống có tốt không?" Lam Thành ôm tay cô cẩn thận hỏi.

"Rất tốt" Đó là sự thật, ba mẹ Mục họ đối xử với cô chẳng khác gì con ruột, làm sao có thể không tốt được?

"Đáng tiếc, nếu bây giờ có cả mẹ con ở đây. Đáng tiếc! Còn Hàn Tú Vân, cô ta sẽ phải trả giá đắt" Nhắc đến đây, giọng nói của ông bỗng trở nên lạnh lùng.

"Hàn Tú Vân làm sao? Chẳng phải con bé vẫn rất tốt hay sao? Chuyện gì đã xảy ra?" Ông cụ có chút không thông, quay sang hỏi Lam Thành.

"Ba, chúng ta xem thường cô ta rồi. Tất cả chuyện này đều do Hàn Tú Vân gây ra!" Lại một hồi hàn thuyên, Mục An Nhiên lại phải chờ đợi, dựa vào lòng Sở Minh đang yên lặng nãy giờ.

Đột nhiên, ánh mắt của Lam Thành hướng về phía anh. "Cậu là Sở Minh???"

Sở Minh "..." Thôi xong rồi, từ nãy giờ, anh luôn cố gắng giảm sự tồn tại của mình vậy mà aaa. Tại cô, hu.

Đối với những người vừa gặp con, làm sao họ có thể chấp nhận người khác mang con họ đi chứ, mũi dùi sẽ bay về phía anh ngay. Mục An Nhiên, anh bị em hại rồi!

Trong lòng thì bão bùng như vậy nhưng anh rất nhanh đã trả lời lại. "Vâng, là cháu ạ. Cháu là bạn trai của An Nhiên"

"An Nhiên cơ à? Gọi thân mật vậy?"

"Dạ..." Xong rồi aaa. Nhạc phụ đại nhân, con chưa làm gì luôn á!

Mục An Nhiên vẫn chưa nhận ra không khí kì lạ giữa Lam Thành và Sở Minh. Cô xoa xoa bụng, đói nha.

Ông cụ rất tinh mắt, thấy vậy liền biết cô đói, vẫy người bảo chuẩn bị thức ăn.

Ông nội number one!

"An Nhiên, con có muốn dọn về nhà không? Sau này đây sẽ là nhà con, ở chỗ Kì Cảnh không được tốt lắm" Lam Thành ngỏ ý, sao hắn thấy con gái lại lạnh nhạt với mọi thứ quá vậy?

"Tốt mà?" Mục An Nhiên không hiểu ý. "Nhưng con đã mua nhà rồi. Rất nhanh sẽ chuyển vào đấy"

"Cũng được" Chỉ cần không ở chỗ Kì Cảnh là tốt. Đừng tưởng ông không biết, tên Kì Cảnh kia trước kia rất yêu vợ ông nha cho dù không biết tại sao lại không theo đuổi. Nhưng, cô ấy chỉ thuộc về ông. Còn nhận con gái tôi là con nuôi cơ à? Kì Cảnh khốn nạn.

Sở Minh "!!!" Cô mua nhà rồi? Lúc nào, sao hắn không biết? Hay là do lần trước hắn hỏi không? Ôi, dù sao cũng cảm thấy tuyệt vời, tối nhất định phải hỏi lại!