Sơn Gian Tứ Thực

Chương 9: Bánh bông lan



*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Thời điểm Sầm Ninh cùng Diêu Xuân Linh về đến nhà, Chỉ ca nhi đã thức dậy, tự mình mặc xong quần áo, đang ngồi trên cái ghế đẩu nhỏ ở trong sân ăn màn thầu, thấy bọn họ trở về, đôi mắt to sáng lên, bước chân bịch bịch vọt lại đây.

"Mẹ, tiểu ma." Tiếng nói líu lo tản ra trên đỉnh đầu lắc lư chạy qua.

Xẻng cơm* nặng, Chỉ ca nhi không múc được cháo, chỉ đành lấy màn thầu ăn, Diêu Xuân Linh vội vàng buông chậu gỗ vào phòng bếp múc cho bé bát cháo cùng trứng gà, Sầm Ninh vào nhà cầm lược ra chải đầu cho Chỉ ca nhi, một lần nữa vấn thành cái búi tóc nhỏ tròn tròn.

Chỉ ca nhi thích tiểu ma, lấy tay chạm chạm, đôi mắt cười cong cong.

"Thẩm, ta về trước làm việc."

Dặn dò qua với Diêu Xuân Linh, Sầm Ninh ôm chậu đi về nhà.

Hôm qua đổ trận mưa to, nhưng hôm nay mặt trời đã ló rạng, phơi từng bộ quần áo xong, Sầm Ninh đeo sọt trên lưng, cầm con dao rựa*, chuẩn bị ra sau núi đào chút măng tre**.

(**Gốc là 慈竹笋: loại măng mọc từ cuối tháng 8 đến giữa tháng 9, là một trong những loại măng mọc vào mùa hè, ăn giòn và hơi đắng. Mình không tìm được tên gọi của nó trong tiếng Việt nên để thành măng tre luôn nhé)

Măng tre không tươi non như măng xuân, ít thịt, còn mang theo vị đắng, mùa hè trong núi có nhiều thứ có thể ăn, người trong thôn đều không đào cái này nhiều.

Nhưng lúc Sầm Ninh còn ở nhà trước khi xuất giá, thường xuyên đi theo mẹ y lên núi đào về ăn.

Mẹ y khéo tay lại có kiên nhẫn, sau khi bóc vỏ măng cùng lá tre bỏ vào trong nồi luộc, sau khi nấu chín thì vớt lên, ngâm trong nước lạnh vài lần, vị đắng chát liền không còn, hương vị lúc xào ăn so với măng xuân ngược lại càng mềm càng giòn hơn, cha y thích ăn cái này nhất.

Măng tre dư sau khi cắt miếng phơi thành măng khô, lát mỏng dễ bảo quản. Chờ đến mùa đông, mẹ y thường lấy ra ngâm lại, hầm cùng với thịt ăn, tư vị kia so với thịt còn tươi ngon hơn.

Cha y cùng ca ca đều biết đi săn, trong nhà không thiếu thịt ăn, thường thì đến cuối cùng thịt trong nồi vẫn còn dư, nhưng toàn bộ măng trong canh thịt đã bị ăn hết.

Khắp núi đều là măng tre, trong chốc lát Sầm Ninh đã đào được đầy một sọt, nhân lúc hiện tại măng đã mọc xong đào nhiều một chút, đông tới trong nhà cũng có thể có thêm rau dưa để ăn như vậy.

Học theo mẹ, Sầm Ninh đem măng lột vỏ nấu chín sau đó vớt lên, ngâm trong nước lạnh, lại đem hết cái mẹt trong nhà ra trải trong sân, chờ lát nữa phơi khô măng.

Phơi măng dùng không ngớt vài cái mẹt này, Sầm Ninh nghĩ nghĩ, chạy tới sau nhà hái hai nắm hoa kim châm, hoa kim châm sau khi nấu chín phơi khô bất luận là nấu với mì sợi hay là xào với trứng gà ăn đều ngon.

Thu thập xong một sọt măng, cũng đã đến trưa, Sầm Ninh đang chuẩn bị ngồi xuống nghỉ ngơi một chút, phu lang nhà Ngô thúc đã tới nhà.

"Sầm ca nhi, nhị tiểu tử nhờ ta tới truyền lời cho ngươi, hai anh em bọn họ hôm nay lưu lại trấn trên làm việc, phỏng chừng chập tối mới trở về được."

"Ta đã biết, cảm ơn a ma." Sầm Ninh đứng lên, không kịp chuẩn bị những thứ khác, liền bọc hai búp măng đưa cho phu lang Ngô gia.

"A ma, măng này ta đã chần qua nước, ăn vào không đắng chút nào, ngài lấy về xào thử."

"Được rồi, ta đây liền nhận lấy, nếu ăn ngon, ngày khác ta cũng lên núi đào một chút." Nhận đồ, nụ cười trên mặt phu lang Ngô gia càng thêm hai phần thân thiết, tuy thứ này không quý giá, nhưng cũng là tâm ý người ta.

Buổi trưa Lục Vân Xuyên cùng Lục Vân Lãng không trở lại, Sầm Ninh khóa cổng, sắp xếp sọt măng, lại cầm rổ kim chỉ đi đến nhà trước.

Nhìn thấy Sầm Ninh tới, Diêu Xuân Linh liền biết hai anh em lưu lại trong thị trấn làm việc, buổi trưa chỉ ba người bọn họ ăn cơm, không có hán tử làm việc, cơm canh làm cũng đơn giản.

Diêu Xuân Linh không cho Sầm Ninh hỗ trợ, để y vào trong sân chơi đan dây* cùng Chỉ ca nhi.

Tự mình nhanh chóng xào xong một đĩa măng mà Sầm Ninh mang đến, dùng nước tương hầm một chén bí đao, lại chạy ngay ra vườn rau hái mẻ rau dền xào cùng tép tỏi, không hấp màn thầu, múc gạo nấu nồi cơm mới ăn.

Rau dền xào ra nước canh màu đỏ, Diêu Xuân Linh đựng trong một cái chén nhỏ, múc mấy muỗng nước canh rau dền, đem cơm trộn thành màu đỏ đưa cho Chỉ ca nhi.

Nhìn sắc mặt Chỉ ca nhi chơi vui vẻ, cầm cái muỗng xúc từng miếng vào trong miệng, còn biết nghểnh cổ để tránh làm dơ quần áo.

Diêu Xuân Linh gắp một đũa măng nếm thử, nói: "Vẫn là ngươi biết cách làm, măng này sau khi ngâm trong nước quả nhiên không đắng nữa, ăn còn cực kỳ giòn."

Sầm Ninh nói: "Đúng vậy, đào một chút về phơi thành măng khô, giữ đến mùa đông rồi đem ngâm nước chút là có thể ăn."

Chỉ ca nhi nghe thấy quai hàm phồng lên ngẩng đầu ra khỏi chén: "Giữ đến mùa đông ăn."

"Phải, ngày mai mẹ mang bé lên núi đào, không thiếu một miếng ăn của con." Diêu Xuân Linh cười nói.

Trong núi chính là như vậy, mới mùa hè đã phải từ từ chuẩn bị thức ăn cho mùa đông, ngày thường chịu khó chuẩn bị nhiều một chút, chờ đến khi trời giá rét, người một nhà mới có thể thoải mái dễ chịu mà vượt qua mùa đông, nghỉ ngơi thật tốt, vì vậy ngay cả trẻ con đều biết trong nhà phải tích trữ lương thực dần trước mùa đông mới tốt.

Ăn cơm trưa xong, Sầm Ninh đoạt việc rửa chén đũa trước Diêu Xuân Linh, Chỉ ca nhi tuổi còn nhỏ buổi trưa phải ngủ một giấc, hai người bọn họ liền rửa sạch trái cây, ở nhà chính thêu khăn tay.

Khoảng thời gian thêu khăn trước đây là để hôm nay hai anh em lên thị trấn nhân tiện mang bán, cũng không biết có thể bán bao nhiêu tiền.

Buổi chiều mùa hè, hai người ngồi ở nhà chính, nghe tiếng ve kêu ngoài phòng, thêu khăn tay chuyện trò việc nhà, mệt mỏi thì ăn miếng trái cây uống miếng trà lạnh, trái lại cũng thực thích ý.

Một buổi trưa liền trôi qua như vậy, thời điểm Lục Vân Lãng cùng Lục Vân Xuyên trở về trời đã tối rồi.

Đồ ăn đã nấu ở trong nồi, lúc hai người múc nước rửa tay, Diêu Xuân Linh cùng Sầm Ninh mang cơm lên bàn.

Lục Vân Lãng lau khô tay bế Chỉ ca nhi lên thơm thơm, râu đâm vào làm Chỉ ca nhi cười không ngừng.

Một đĩa thịt xông khói xào măng, một đĩa trứng bác*, và một chén đậu cô-ve cùng một bồn canh chua lớn, tàu hũ ky thả vào trong canh chua, cà chua cùng mộc nhĩ, nấu cùng dưa cải, ngửi cũng thấy chua.

Lại thêm cơm và màn thầu, bày đầy một bàn.

Lục Vân Lãng gắp miếng trứng gà đút cho Chỉ ca nhi trước tiên: "Đói bụng rồi, ăn nhiều vào."

Diêu Xuân Linh nhìn mà buồn cười: "Cục cưng của ngươi không có đói đâu, đã hấp chén canh trứng cho nó ăn từ sớm rồi, ngươi mau ăn của mình đi, quan tâm như thế đấy."

Lục Vân Lãng gãi gãi đầu, cười rồi lại gắp cho tức phụ mình một đũa, lúc này mới bưng chén lên và một miếng lớn.

Sầm Ninh ngồi bên cạnh nhìn mắt cong lên, đùi ở dưới bàn đột nhiên bị dán sát vào, nhiệt độ cơ thể của đối phương cách lớp vải quần áo đều có thể cảm nhận được, ngay lập tức nâng chén lên uống ngụm canh, nhẹ nhàng liếc Lục Vân Xuyên một cái, trong mắt lộ ra e lệ.

Lục Vân Xuyên vùi đầu bới một miệng cơm, vẻ mặt ngay thẳng cuối cùng bắt đầu nói chuyện nghiêm chỉnh.

"Trên trấn có vị lão gia muốn tu sửa vườn nhà, có người có chuyên môn làm việc, chúng ta chỉ đi làm việc vặt, giúp chở bùn chuyển gỗ. Lão gia kia sốt ruột, muốn hoàn công trong hai mươi ngày, chút tiền công này cho công nhân chúng ta dựa theo giờ làm mà kết toán, ta cùng đại ca có thể làm bốn canh giờ một ngày (8 tiếng), lại tiếp như vậy, chờ ngày đó hoàn thành cũng có thể kiếm đến hơn một lượng bạc."

Tiền công này ở trên trấn đã coi như cao, lúc nông nhàn có thể kiếm thêm thu nhập, mọi người nghe xong đều cảm thấy công việc này rất là không tồi.

"May là ta cùng Xuyên Tử đến sớm, phía sau đã tuyển đầy người, liền không nhận thêm nữa." Lục Vân Lãng bưng chén nói.

Lục Vân Xuyên lại nói: "Khăn cũng đưa đến cửa tiệm bán, một cái khăn đổi được hai văn tiền."

Vải cùng chỉ màu đều là tự mình bỏ ra, giá cả trong tiệm đưa ra không tính là cao, nhưng cũng không thấp, tốt xấu gì cũng có thể đổi chút tiền bù vào đồ dùng trong nhà, Diêu Xuân Linh cùng Sầm Ninh cũng vừa lòng.

Trong nhà có thu nhập, mọi người đều cảm thấy vui vẻ, nông dân chính là như vậy, có công việc sinh nhai liền có hi vọng, có hi vọng mới có sức mạnh.

Ăn xong cơm chiều, Lục Vân Xuyên cùng Sầm Ninh trở lại nhà mình, dọn bùn cả ngày, Lục Vân Xuyên cũng mệt mỏi không nhẹ, sau khi hai người đánh răng rửa mặt liền vào phòng chuẩn bị nghỉ ngơi.

Trong phòng đốt đèn dầu, Sầm Ninh trải chăn ngồi bên giường, Lục Vân Xuyên cầm túi tiền trong tay cũng lên giường, tiếp đó lấy ba mươi văn từ trong túi tiền ra.

"Đây là tiền mấy cái khăn của ngươi đổi được, ngươi cầm lấy, tự tiêu cho mình." Lục Vân Xuyên cười nói.

Cũng không phải chưa từng thấy qua tiền, trước kia lúc ở nhà giúp mẹ quản lý tiền có khi thấy còn nhiều hơn, nhưng Sầm Ninh nhìn 30 đồng tiền này, trong lòng vẫn không nhịn được xúc động.

Đây là tiền y kiếm được, là tiền y kiếm vì gia đình của mình cùng Lục Vân Xuyên.

Lục Vân Xuyên nhìn bộ dáng cười dịu dàng của Sầm Ninh cũng vui theo, song không quên dặn dò nói: "Thêu khăn tay kiếm tiền đương nhiên tốt, nhưng cũng phải chú ý đừng để hại mắt, lúc rảnh rỗi thêu hai cái là được, đừng làm mình mệt, chi tiêu trong nhà còn có ta đây."

"Ta biết rồi, trước nay ta đều thêu khăn vào ban ngày, sẽ không để mình mệt."

Nhìn Lục Vân Xuyên gật đầu, Sầm Ninh thu hồi tiền đồng, bỏ vào hộp đựng tiền trong nhà, tuy rằng hiện tại hộp tiền không nhiều lắm, nhưng Sầm Ninh vẫn rất thỏa mãn.

Mỗi một ngày sau khi thành thân, y đều đang vui mừng.

May mắn tướng công tới nhà y cầu hôn, may mắn lúc ấy cha mẹ hỏi y, y chọn Lục Vân Xuyên.

Y không cần cuộc sống đại phú đại quý gì, như bây giờ đã rất tốt rồi.

Sau ngày hôm đó, Lục Vân Xuyên cùng Lục Vân Lãng ngày ngày dậy sớm lên trấn làm việc, Sầm Ninh thì ở nhà thu dọn nhà cửa chỉnh lý vườn rau, lúc nhàn hạ thì đi tìm Diêu Xuân Linh cùng nhau thêu khăn, chơi cùng Chỉ ca nhi.

Chính là cơm sáng thì làm tinh xảo hơn so với trước đây, nghĩ đến làm việc mệt mỏi, cơm sáng mỗi ngày Sầm Ninh đều bỏ thêm công sức mà làm.

Bánh nướng mềm xốp lại dẻo dai, quét một lớp tương đậu nành trên mặt bánh, nhét thêm đầy rau rồi cuộn lại, đồ ăn kèm có thể là trứng chiên hoặc thịt muối cùng cải khô, mỗi ngày thay đổi đa dạng, ngay cả để lạnh cũng có thể ăn, không ảnh hưởng tới hương vị.

Lần đầu tiên Lục Vân Lãng ăn bánh nướng cuộn, về nhà khen không dứt miệng, làm cho Diêu Xuân Linh đặc biệt đến học chiêu thức ấy cùng Sầm Ninh, từ đó về sau, mỗi ngày hai anh em đều ôm một cái bao bánh nướng cuộn nhỏ đi làm công.

Thức ăn trên trấn đắt, hán tử tới làm công không muốn bỏ tiền mua thức ăn, đều mang lương khô từ nhà đến, lương khô đơn giản chính là màn thầu cùng bánh mì, khô khốc nhạt nhẽo làm bánh nướng cuộn của hai anh em nhà họ Lục phá lệ tăng thêm hương vị.

Mỗi khi tới thời điểm công trường tạm nghỉ ăn cơm trưa, liên tục có hán tử dò đầu tới nhìn đồ ăn của hai anh em, còn đều phải cảm thán một câu: "Người trong nhà hiền huệ như vậy, thật là có phúc nha."

Cứ làm việc như vậy đến thượng tuần* tháng tám, tiểu tử nhà họ Diêu cũng chính là em trai ruột của Diêu Xuân Linh muốn cưới vợ, phòng trong nhà cũ cả rồi, Diêu gia tính xây một gian phòng mới.

(*Thượng tuần: 10 ngày đầu của tháng)

Tuy rằng Diêu phụ Diêu mẫu nói đã tìm được người, không cần Lục Vân Lãng hỗ trợ, nhưng nhớ lúc trước cha mẹ vợ không chê nhà mình nghèo túng mà gả nữ nhi cho, còn thường xuyên đem đồ trợ cấp bọn họ, Lục Vân Lãng lập tức nghỉ việc trên trấn, kết tiền công trước, giúp nhà cha vợ xây phòng.

Còn Lục Vân Xuyên làm liên tục tới giữa tháng 8, suốt hai mươi ngày, một ngày bốn canh giờ, quản gia kết công đưa cho Lục Vân Xuyên một lượng bạc rưỡi.

Ôm túi tiền nặng trĩu, khóe miệng Lục Vân Xuyên cũng nhếch lên vui sướng cực kỳ, có chỗ tiền này, cuối cùng hắn có thể mua được hai món đồ quan trọng này.

Vội vàng đi đến cửa hàng, chờ mua xong hai món đồ, cẩn thận bỏ vào sọt, Lục Vân Xuyên thở ra một hơi, cũng coi như sáng tỏ nỗi lòng.

Cõng sọt đi về nhà, thời điểm đi ngang qua tiệm bánh bao, bà chủ hô: "Bánh bao thịt vỏ mỏng nhân nhiều, cắn một ngụm mồm miệng bóng nhẫy nha, lang quân có muốn đến nếm thử cái bánh bao không?"

Lồng bánh bao hấp nóng hôi hổi, nhìn qua vừa trắng lại vừa mềm, Lục Vân Xuyên dừng bước chân.

Nhưng không phải vì bánh bao thịt, mà là vì cửa hiệu bánh ngọt bên cạnh hiệu bánh bao. Trên quầy gỗ cửa hiệu bánh ngọt bày đủ loại bánh kiểu dáng tinh xảo, ngửi thấy hương vị vô cùng thơm ngon.

Bản thân Lục Vân Xuyên chưa từng mua qua đồ ăn trong tiệm bánh ngọt, đều là thứ quý giá, hắn cũng chưa từng muốn ăn, chỉ có Lục Vân Lãng đôi khi sẽ mua một khối nhỏ cho Chỉ ca nhi.

Nhưng hiện giờ trong nhà có phu lang, nhớ đến bộ dáng mặt mày cong cong của Sầm Ninh, Lục Vân Xuyên đi vào cửa hàng nói với tiểu nhị: "Cho ta hai bao bánh bông lan."

Tiểu nhị vội đáp ứng: "Được rồi, bánh bông lan nhà ta xốp mà không vụn, trơn bóng mềm mại, cho vào miệng chắc chắn thơm ngọt, ngài ăn rồi còn muốn ăn nữa, hai bao hai mươi đồng tiền, khách nhân ngài cầm lấy."

Lục Vân Xuyên đưa cho tiểu nhị hai mươi văn tiền, nhận bao giấy dầu bỏ vào trong sọt, cõng một cái sọt đầy đồ về nhà.

Mặt trời đã xuống núi, nghĩ tới phu lang đang sắn tay áo bận việc trong phòng bếp, làm cơm nóng canh nóng chờ hắn trở về, bước chân Lục Vân Xuyên lại nhanh hơn chút.

- ----------------------------------

*Dao rựa



*Trò chơi đan dây, gốc là 翻花绳



*Trứng bác



*Xẻng cơm 锅铲