Sơn Hữu Mộc Hề

Chương 25: Tay nhiễm độc



Quỷ tiên sinh nhìn Khương Hằng hồi lâu, cuối cùng lắc lắc đầu.

Khương Hằng minh bạch, nhưng lại không có hết hy vọng, còn muốn lại cầu y vài câu, Quỷ tiên sinh lại phân phó nói: "Nếu hắn chưa chết, các ngươi rồi sẽ có một ngày gặp lại; nếu hắn đã chết, lại hà tất tiếp tục chấp nhất như thế?"

Khương Hằng trầm mặc mà quỳ gối trước tháp chôn cốt chi Hạng Châu, nhắm hai mắt, mưa theo chiều gió lại lần nữa tán lại đây, đánh vào trên mặt trên người hắn.

Ban đêm, Quỷ tiên sinh không biết đi nơi nào.

Trong đại điện Hải Các, La Tuyên ngồi ở trước bàn dài mở ra hộp đồ ăn, bên trong là cơm cùng với một con cá sốt tương.

Khương Hằng mở ra hộp đồ ăn trước mặt, cơm chiều cùng La Tuyên giống nhau, đây là bữa cơm đầu tiên hắn chân chính được ăn sau mấy tháng, nhưng mà, cổ họng hắn bị nước mắt ngặn lại, cái gì cũng nuốt không nổi.

"Cơm là La Tuyên nấu," một giọng nói vang lên, "Y muốn hỏi ngươi, ăn ngon không?"

Tùng Hoa lại xuất hiện, nàng ngồi ở trên giữa bàn dài Hải Các, lộ ra mắt cá chân trắng tinh như ngọc. La Tuyên lại phảng phất làm như không thấy nàng.

"Ta cái gì cũng không có nói," La Tuyên không vui nói, "Không cần thay ta lên tiếng, ngươi thật sự phiền nhân tinh."

Khương Hằng hơi ngẩng đầu, nhìn Tùng Hoa.

Khương Hằng nói: "Đây là chỗ nào?"

"Tiên sinh không phải đã nói cho ngươi?" La Tuyên không chút để ý đáp, "Thương Sơn, Hải Các."

Có lẽ là Khương Hằng hôm nay quỳ gối trước tháp chôn thi cốt Hạng Châu khóc rống, làm La Tuyên sắc mặt hơi hòa hoãn chút, có lẽ là thái độ của Quỷ tiên sinh làm La Tuyên cũng theo đó biến hóa. Y ngữ khí tuy rằng lạnh nhạt như cũ, nhưng cũng không mang theo một cổ sát khí ập vào trước mặt giống như mấy ngày trước.

Khương Hằng muốn hỏi chính là, này đến tột cùng là một cái địa phương như thế nào?

Tùng Hoa ngữ khí bình tĩnh, ngay cả ngữ điệu cũng không có bất luận cái gì biến hóa, đáp: "Giáp giới hai nước Dĩnh Đại, Thương Sơn bên trong dãy núi, Trường Hải bên bờ Hải Các. Ngươi không biết cũng thực bình thường, bởi vì Quỷ Sư Yển đã tiêu hủy toàn bộ những ghi chép trên sử sách có liên quan đến nơi này."

Khương Hằng quay đầu lại nghĩ lại, biết đây hơn phân nửa là sư môn Hạng Châu, mà bọn họ thấy Hạng Châu trước khi chết còn đang bảo hộ chính mình, liền đem hắn cũng cùng nhau mang theo trở về, La Tuyên lại là sư đệ Hạng Châu, nể tình sư huynh chết đi nên trị thương cho hắn.

"Ngươi ăn không?" Khương Hằng nói, "Tiểu muội muội, chỗ này ta chưa có động qua. Ngươi ăn đi, ta ăn không vô."

La Tuyên khóe miệng run run giương mắt nhìn Khương Hằng, phảng phất như nghe được chuyện cười gì.

"Ta không ăn, ngươi ăn hết đi." Tùng Hoa ánh mắt trước sau tan rã.

Khương Hằng miễn cưỡng gật đầu, nỗ lực mà ăn một chút, lại uống lên chút nước, cổ họng rốt cuộc cũng mở ra. Không thể không nói, La Tuyên làm đồ ăn hương vị xác thật thực ngon, so với khi ở vương đô muốn tươi ngon hơn rất nhiều, gống như cơm Vệ Bà làm ở Tầm Đông, có hương vị của nhà.

Khương Hằng cùng La Tuyên ngồi đối diện, nửa là nuốt cơm, nửa là nuốt nước mắt, yên lặng mà ăn xong cơm.

La Tuyên trầm mặc mà thu đi hộp đồ ăn Khương Hằng ăn không hết đi tới phía trước. Khương Hằng nhìn Tùng Hoa, Tùng Hoa lại lãnh đạm mà nói: "Khương Hằng, đi theo La Tuyên, y sẽ chiếu cố ngươi."

Khương Hằng mờ mịt gật gật đầu, lăn lên xe lăn, đi theo phía sau La Tuyên, trở lại trước phòng ngủ hai người.

Ngoài phòng ngủ có cái đình viện nho nhỏ, trong viện có một miệng giếng. La Tuyên thắp đèn treo ở cửa, múc ra nước giếng, ngồi ở một bên bắt đầu động thủ rửa bộ đồ ăn của bọn họ.

"La đại ca, để ta làm đi." Khương Hằng nghĩ tới nghĩ lui, không biết nên xưng hô y như thế nào, mình không phải đệ tử Hải Các, kêu "La sư huynh" thì không ổn, chỉ phải thay đổi cái xưng hô.

La Tuyên một hơi rửa sạch hộp đồ ăn không có để Khương Hằng chạm vào, nghiêng đầu đánh giá hắn, trong mắt mang theo cô đơn vô tình giống như tiểu nữ hài tên Tùng Hoa kia, nhưng cuối cùng hơi chút có chút nhân tính.

"Ngươi tại sao không chết thay sư huynh ta đi?" La Tuyên nghiêm túc nói, "Ngươi chết thì cũng thôi đi, tại sao còn kéo theo y? Y làm sai cái gì? Cứu một tên phế vật như ngươi có ích lợi gì?"

Khương Hằng phảng phất bỗng nhiên bị gián một đòn nghiêm trọng, đầu bắt đầu ong ong mà đau lên, khí huyết trong ngực nhịn không được dâng lên.

"Chờ ngươi có thể đi được," La Tuyên lại nói, "Liền cút nhanh lên, ta không muốn thấy ngươi."

Khương Hằng xoay người, trầm mặc vào phòng.

La Tuyên ở trong viện cởi hết quần áo, múc ra nước giếng xối từ đầu đến chân, ngón chân đạp trên phiến đá giật giật, mệt mỏi thở dài.

Ba ngày sau, Khương Hằng đã cơ hồ có thể tự sinh hoạt, không cần La Tuyên lại lật người lau mình cho hắn. Nhưng năm tháng hôn mê này, hắn phát hiện bản thân không có bị hoại tử, cũng tức là nói, La Tuyên trước sau mỗi ngày nghiêm túc mà chiếu cố hắn, lật người lau mình cho hắn.

Nguyên nhân chính là những lời nói của La Tuyên, mới làm hắn càng cảm thấy áy náy.

Quỷ tiên sinh từ sau ngày hôm đó, liền không có lại xuất hiện qua, Tùng Hoa cũng không biết đi nơi nào, Hải Các to như vậy, cũng chỉ có hai người Khương Hằng cùng La Tuyên. Chân Khương Hằng đang từ từ khôi phục, thường xuyên ngứa vô cùng, ban đêm vì để không đánh thức La Tuyên, Khương Hằng chỉ phải chịu đựng, dùng tay chặt chẽ mà báu lấy đệm chăn.

Ban ngày, khi có thể rời phòng trên người chung quy đỡ hơn chút, Khương Hằng đẩy xe lăn đi đến tiền điện. Hắn thấy trong ngoài điện nếu như là có lá rụng, liền khom người nhặt lên, khi thì thấy quần áo La Tuyên đang ngâm trong thùng, liền bò đi qua, giặc quần áo cho La Tuyên. Đây là việc duy nhất hắn có thể làm được trong lúc ăn nhờ ở đậu.

Hôm nay La Tuyên đi qua trước hành lang, thấy Khương Hằng ở trong viện nỗ lực mà giặc đồ lót chính mình, liền ngừng lại, sau đó đơn giản ngồi ở dưới hành lang.

Khương Hằng nhìn y một cái, không dám hé răng, cũng tự giác không có mặt mũi cùng y nói chuyện.

Tay phải La Tuyên nhẹ nhàng trên mu bàn tay cùng cổ tay trái vuốt ve vài cái, sau đó nắm lấy một chổ, nhẹ nhàng kéo xuống một bao tay bằng tơ tằm gần như trong suốt, ném đi qua dừng ở trong thùng.

"Đem nó giặc một chút," La Tuyên mày giương lên, nói, "Phiền toái ngươi."

Khương Hằng lập tức tiếp nhận, đặt ở trên tay nhẹ nhàng xoa giặc, bao tay tơ tằm kia mỏng đến gần như không có gì, khi thấm vào trong nước tựa như biến mất nhưng lại vô cùng chắc chắn.

La Tuyên sau khi tháo xuống bao tay, đem tay trái gác ở trước đầu gối nhìn ánh mặt trời, vảy xanh đen trên tay hơi ẩn ẩn lấp lánh, từ năm ngón tay lan tràn đến một nửa cánh tay trái.

"Giặc xong rồi, La đại ca." Khương Hằng đem bao tay đưa đi qua.

La Tuyên liền đem bao tay gác ở trước đầu gối phơi khô, nghiền ngẫm mà thoáng nhìn Khương Hằng.

Khương Hằng nhìn mu bàn tay y, thấy y chú ý tới chính mình liền không dám nhìn thêm.

"Muốn nhìn thì nhìn," La Tuyên đưa bàn tay trái có vảy của mình tới gần Khương Hằng, nói, "Ngươi đang sợ cái gì? Ngươi sợ ta là yêu quái biến thành có phải hay không?"

"Không...... Không có." Khương Hằng lập tức lắc đầu nói, hắn xác thật nghĩ tới Hải Các hết thảy thật sự quá quỷ dị. Hạng Châu người mang tuyệt kỹ nhưng tốt xấu gì vẫn là thích khách phàm nhân. Tay trái La Tuyên, cùng với Tùng Hoa không có một chút khí tức con người, làm hắn trước sau cảm thấy có chút bất an.

"Ta là người," La Tuyên nói, "Ngươi không cần sợ. Lại đây, cho ngươi nhìn kĩ tay trái ta một chút, tới."

Khương Hằng không dám tới gần, La Tuyên giả vờ cả giận nói: "Ngươi liền đối với ngươi ân nhân cứu mạng như vậy sao?"

Khương Hằng vì thế đỡ xe lăn, khập khiễng mà lại đây.

La Tuyên nói: "Rất tốt, đã có thể đi lại rồi."

Nói, La Tuyên tiện tay ở bên cạnh hái một đóa hoa, đưa cho Khương Hằng, ý bảo tiếp nhận. Khương Hằng không rõ nội tình, nhận lấy, chỉ thấy đóa hoa Sơn Trà kia vừa đến trong tay La Tuyên, nháy mắt liền bắt đầu khô héo, cánh hoa hóa thành màu vàng rồi đen nhánh, rơi xuống.

Khương Hằng bị dọa hoảng sợ, nhưng mà lúc thu tay lại đã quá muộn, ngón tay hắn đụng phải ngón trỏ La Tuyên.

Chỉ một thoáng, Khương Hằng trơ mắt nhìn ngón tay thứ hai của mình trở thành màu đen sưng to, nhất thời hô to lên.

La Tuyên bỗng nhiên cười ha ha, mang theo vui sướng khi người gặp họa vì trò đùa dai thực hiện thành công, lại chặt chẽ bắt lấy cổ tay Khương Hằng, Khương Hằng trốn tránh không kịp, đã theo bản năng chuẩn bị tinh thần bị độc chết, thậm chí chưa chú ý tới, bàn tay La Tuyên bắt lấy hắn là bàn tay phải.

Ngay sau đó, La Tuyên buông ra ngón tay, thuận thế để Khương Hằng rút tay ra, năm ngón tay ở trên đầu ngón tay trúng độc của Khương Hằng chạm nhẹ một cái.

Khương Hằng chỉ cảm thấy một trận mát lạnh, tay trúng độc từ từ thì tốt rồi.

Khương Hằng: "......"

Khương Hằng khó có thể tin nhìn tay chính mình, lại nhìn La Tuyên. Chỉ thấy La Tuyên kết thúc trò đùa dai, lười biếng mà mang lên bao tay phơi khô.

"Trên tay ngươi có độc." Khương Hằng nói.

La Tuyên "Ừm" một tiếng, sau khi mang lên bao tay, tay phải chỉ vào ngón giữa tay trái, theo mu bàn tay chậm rãi vuốt lên, trầm giọng nói: "Đây là công pháp Hải Các, bây giờ chỉ là tay trái, năm này tháng nọ mà hút vào độc tố, lấy xà độc tẩm bổ, cùng xà độc cộng sinh."

Khương Hằng lấy lại bình tĩnh, nói: "Cho nên trên mu bàn tay ngươi, sẽ xuất hiện vảy."

La Tuyên không có trả lời, nhìn Khương Hằng, thấp giọng nói: "Vảy càng nhiều, độc tính liền càng mạnh, thậm chí không cần chạm vào ngươi, ngươi liền sẽ ngã xuống ở cách xa năm nước......"

Khương Hằng nói: "Luyện loại công pháp này, sẽ không làm chính mình bị thương sao?"

"Đương nhiên." La Tuyên mang theo tà ác tươi cười, nói, "Chờ vảy mọc tới trên cánh tay, trên vai, lại mọc đến đến ngực trái......"

La Tuyên không có nói thêm gì nữa, hơi giương mày lên, ý tứ là ngươi hiểu.

Khương Hằng: "......"

La Tuyên nói: "Muốn độc chết ngươi, chỉ cần ta động cái ý niệm. Tiên sinh cứu không được ngươi, Hải Nữ cũng không thể nào cứu được ngươi. Ngươi tính toán khi nào cút?"

Khương Hằng nói: "Ta...... Ta...... Cảm ơn ngài chiếu cố. La đại ca."

Khương Hằng hướng tới La Tuyên quỳ xuống, đang muốn hướng y dập đầu, nói: "Ta...... Nhất định sẽ mau chóng rời đi, sẽ không lại xuất hiện ở trước mặt ngài."

La Tuyên nhìn Khương Hằng trong chốc lát, không có trả lời, đứng dậy đi rồi.

Ban đêm, Khương Hằng chân như cũ tê ngứa khó chịu, nhưng hắn biết chính mình sẽ mau khỏi hẳn, sau khi khỏi hẳn có lẽ có thể miễn cưỡng đi lại, không đến mức rơi vào cái kết cục tàn phế cả đời, nhưng cũng không thể so với trước đây. Cơ hội chết đi sống lại này, chính mình nhất định phải quý trọng.

Nhưng mà...... Cảnh Thự không rõ tung tích, sinh tử không biết, sau khi rời đi Hải Các, hắn lại phải đi đến nơi nào? Vương đô bị hủy, Tầm Đông không còn ai, trời đất mênh mông nơi nào mới là nơi cho mình an thân?

Khương Hằng nằm nghiêng mặt nhìn vách tường, mở to hai mắt, nghe thấy sau lưng có động tĩnh La Tuyên sửa sang lại đồ vật.

Hắn không có xoay người, khi tới canh bốn La Tuyên đẩy cửa đi ra ngoài, rời đi phòng ngủ.

Hôm sau, Khương Hằng bỗng nhiên phát hiện, La Tuyên đi rồi.

"Y ra ngoài có việc." Tùng Hoa như cũ ngồi ở trên bàn chính đại điện, lắc lư hai chân tuyết trắng lạnh lùng nói.

"Quỷ tiên sinh đâu?" Khương Hằng hỏi, "Ta cũng nên từ biệt với ngài ấy."

Tùng Hoa lẩm bẩm nói: "Y đang bế quan, đi gấp như vậy làm gì chứ? Ở trên vai ngươi còn có thiên mệnh, nhân gian mệnh số không nên tuyệt, sống chết của mấy ngàn vạn người, toàn bộ kiếp nạn Thần Châu, đều ứng ở trên người ngươi, lưu lại đi, còn chưa tới thời điểm."

Khương Hằng: "Cái gì?"

Khương Hằng không rõ lời nói của Tùng Hoa, cho đến giờ phút này Tùng Hoa mới thoáng nghiêng đầu, hai mắt thất thần, tầm mắt ngưng tụ ở trên người hắn.

"Quỷ tiên sinh ở sau núi bế quan," Tùng Hoa nói, "Không rảnh gặp ngươi, ở chỗ này chờ, chờ La Tuyên trở về đi. Nếu không, ngươi nghĩ sẽ đi đâu?"

Khương Hằng nói: "Ta...... Ta muốn quay về vương đô, tìm ca ca ta, ta biết huynh ấy không có chết, huynh ấy nhất định còn sống."

Lời tuy như thế, nhưng Khương Hằng lại tận mắt nhìn thấy một màn Cảnh Thự rút ra mũi tên, sau đó lại hướng vào trong ngực chính mình, chỉ là trong những ngày này hắn lựa chọn đã quên toàn bộ khả năng Cảnh Thự đã chết.

Tùng Hoa đồng tình nhìn hắn, không có lại nói.

"Ngươi thật sự nghĩ như vậy sao?" Tùng Hoa chậm rãi nói, "Chỉ sợ ngươi đã sớm biết, chỉ đang lừa mình dối người mà thôi."

Khương Hằng trầm mặc thật lâu sau, lau nước mắt.

Hắn đã có thể chống lên hai cái nạng thong thả đi lại, trong Hải Các to như vậy, La Tuyên vừa đi càng thêm trống rỗng. Hắn chỉ có thể mỗi ngày đi trong phòng bếp tìm đồ ăn, nếm thử cơm chính mình nấu.

Quỷ tiên sinh một ngày ba bữa cơm tựa hồ không cần ăn, mà Tùng Hoa càng là không ăn cơm, cũng không uống nước. Khương Hằng chỉ cần chiếu cố chính mình là được.

Bọn họ đến tột cùng là người nào? Khương Hằng nhớ tới, đã lâu không có nhìn thấy Quỷ tiên sinh.

Lại sau một tháng rưỡi, Khương Hằng chống nạng đi qua hành lang dài, đi tới trước đài cao, nhìn xung quanh núi, lá Phong đỏ như máu, Trường Hải tựa như một mặt gương to, phản chiếu trời xanh mây đỏ, cùng cây Phong đầy khắp núi đồi.

Thật đẹp a, rốt cuộc thấy được "Hải". Khương Hằng thầm nghĩ, nhưng Cảnh Thự lại ở nơi nào đâu?

Nguyện vọng lớn nhất của hắn đã từng chính là tận mắt nhìn thấy biển, Trường Hải tính là biển không? Đều nói biển rộng vô biên vô hạn, biển cùng trời một màu, Cảnh Thự đã từng nói qua sẽ dẫn hắn đi xem biển. Nghĩ đến đây, Khương Hằng liền cảm thấy trái tim từng đợt mà co rút đau đớn, sắp không thở nổi.

"Ngươi còn chưa đi?" Giọng nói quen thuộc ở sau lưng vang lên, La Tuyên đã trở lại.

Khương Hằng bỗng nhiên quay đầu, nói: "La đại ca, ta bây giờ đi rồi, chỉ là ngài còn không có trở về, ta muốn chính miệng nói lời cảm tạ với ngài......"

"Không cần cảm tạ." La Tuyên phong trần mệt mỏi, một thân võ phục lam đen, tóc không quá dài cõng một cái tay nải, "Ta thay ngươi đi một chuyến tọa nguyện tâm nguyện của ngươi. Ngươi xem ngươi có phải gây thêm phiền toái cho người ta hay không? Còn làm ta tốn công đi một chuyến."

Sau đó, La Tuyên đem tay nải ném tới trước mặt Khương Hằng, nói: "Chính mình xem đi."

"Leng keng" một tiếng tay nải rơi xuống đất, lộ ra chuôi kiếm Hắc Kiếm.

Khương Hằng phút chốc yên lặng, run rẩy quỳ trên mặt đất, hai tay không ngừng run run mở ra tay nải.

Bên trong là Hắc Kiếm của Cảnh Thự, cùng với áo giáp dính máu y mặc qua, bên trên còn có lỗ thủng do bị mũi tên bắn qua.

"Thi thể đã thối rữa," La Tuyên nói, "Bị một mũi tên ghim ở trên thân cây ở dưới hẻm núi, không mang về được, ta liền thay ngươi đem ca ngươi thiêu rồi."

Khương Hằng một trận trời đất quay cuồng, thấy một cái bao khác trong túi, là bao tro cốt.

La Tuyên lại nói: "Còn khối tinh ngọc gì kia ngươi nói đã không tìm thấy, phỏng đoán là bị người trên chiến trường lục soát xác chết cầm đi."

Khương Hằng lảo đảo đứng dậy, cầm Hắc Kiếm, Hắc Kiếm kia lại như nặng ngàn cân, như thế nào cũng nhấc lên không nổi.

La Tuyên chờ đợi đã lâu, vì chính là muốn xem một màn hắn ruột gan đứt từng khúc này, biểu tình lập tức tràn ngập chờ mong, có loại khoái cảm tàn nhẫn vì báo được thù.

Khương Hằng thử vài lần nhưng hai tay vô lực, muốn dùng Hắc Kiếm cắt cổ tự sát nhưng đều nâng không dậy nổi, trước mắt một mảnh đen kịt, cúi đầu đem cổ chính mình hướng tới lưỡi kiếm, khi khom người lại trước mắt tối sầm ngất đi, ngã trên mặt đất.