Sơn Mộ Như Gió Mạnh

Chương 2: Ngụy Tuần



Lí Mộ quay đầu bỏ chạy như thể có quái vật đuổi sau lưng.Điều đó hoàn toàn không giống với những gì cô sẽ làm.

Khi đôi mắt sáng như biển sao của Ngụy Tuần nhìn về phía này, hai chân cô lập tức không còn nghe theo sự sai bảo của lí trí, mà rút ra một mệnh lệnh khó hiểu từ não bộ đang hỗn loạn.

Phản ứng đầu tiên của cô là co cẳng chạy.Đầu óc lơ mơ khiến Lí Mộ suýt nữa đã đụng phải Ngụy Diễn đang đến tìm Ngụy Tuần.Anh ta ngơ ngác nhìn cô gái như đang gặp phải ma giữa ban ngày, còn cô bỏ lại một câu bằng tiếng phổ thông không mấy chuẩn chỉnh “tôi xin lỗi”, rồi vụt chạy biến.

Lí Mộ mặc trang phục dân tộc sặc sỡ, đầu đội chiếc mũ lớn, dây hoa buông rủ hai bên mũ tung bay theo mỗi bước chạy.

Đẹp nhất là chiếc thắt lưng hoa thắt quanh eo cô, trông giống như bươm bướm đang nhảy múa.

Ngụy Diễn bị thu hút bởi bộ trang phục của Lí Mộ.

Lúc cô chạy lướt qua, anh ta nhìn thấy các đường nét trên khuôn mặt cô đậm hơn các cô gái người Hán, đôi mắt vừa long lanh vừa to tròn.Phải nói rằng các cô gái dân tộc thiểu số đều rất đẹp.

Anh ta đã quen ngắm các cô gái xinh trong thành phố, giờ mới thấy là các cô gái miền núi quả thực có vẻ đẹp rất tự nhiên.Ngụy Diễn đi về phía Ngụy Tuần: “Sao anh lại dọa người ta thế?”Ngụy Tuần lắc đầu cười với vẻ bất đắc dĩ: “Anh cũng không biết.”Có khúc nhạc đệm này, cô bé mà anh đang bế liền nín khóc, đôi mắt mở to hết nhìn Ngụy Tuần lại nhìn Ngụy Diễn.“Em thấy anh trai mình hiền thế này, đâu dọa được ai.

Cô gái đó nhát quá chắc hẳn là chưa từng thấy người lạ bao giờ.” Ngụy Diễn đi đến gần, nhìn thấy bé gái mà anh đang bế thì kêu lên một cách khoa trương: “Con bé này được nhặt từ trong đống bùn ra à? Bẩn chết đi được!”Ngụy Tuần liếc anh ta một cái, rồi hỏi: “Trí Viễn đâu? Đứa trẻ này không tìm thấy mẹ của mình, có lẽ cậu ta sẽ có cách.”Ngụy Diễn có phần ghét bỏ, lùi lại một bước: “Hình như là trong văn phòng tầng một.

Lúc nãy em thấy anh ta ở đấy.”Nỗi xao động lạ thường của Lí Mộ đã lắng xuống sau khi cô rời khỏi đó.Nhớ đến lời nhờ vả của mẹ A Tranh, cô tiếp tục đi tìm và tìm thấy Trương Trí Viễn trong văn phòng ở tầng một.

A Tranh quả nhiên đang ở chỗ Trương Trí Viễn.

Cô ấy vui vẻ ôm một cái túi, cười ngô nghê với anh ta.

Còn anh ta kiên nhẫn giở tài liệu trong tay, không hề tỏ ra bực dọc trước sự ngốc nghếch của cô ấy.“A Tranh!” Lí Mộ bình tĩnh cất tiếng gọi.Nghe thấy giọng của cô, A Tranh hớn hở chạy tới khoe với cô: “Tiểu Mộ ơi, cậu nhìn này, anh Trí Viễn cho tớ nhiều thứ ngon lắm.”Vừa nói cô ấy vừa nghịch ngợm lắc cái túi đang cầm trên tay.Trương Trí Viễn mỉm cười đi đến gần họ.

Lí Mộ đã mấy năm không gặp anh ta.

Lần này gặp lại, trông anh ta đã bớt đi vẻ ngây ngô mà trở nên trưởng thành, chững chạc hơn.

Bộ quần áo anh ta đang mặc rất vừa vặn với dáng người, tinh thần phơi phới, trông sáng sủa như người thành phố đến thăm nơi này vậy.“Tiểu Mộ, lâu rồi không gặp.” Anh ta ân cần chào hỏi cô.“Đã lâu không gặp.” Giọng điệu của cô đều đều như thể mới gặp anh ta ngày hôm qua, không hề có sự vui mừng khi gặp lại bạn cũ.Người dân trong thôn vốn có quan hệ họ hàng dây mơ rễ má, theo vai vế thì Trương Trí Viễn còn phải gọi Lí Mộ bằng cô.

Do đó, mặc dù anh ta lớn cô nhiều tuổi, nhưng cô vẫn quen gọi thẳng cả họ lẫn tên anh ta, hoặc xưng hô trống không. truyen bac chien

Trương Trí Viễn biết tính cô, chỉ cảm khái nói: “Lớn lên xinh đẹp như này mà tính tình chẳng thay đổi gì cả.”Lí Mộ còn chưa trả lời, A Tranh đã sán lại gần, hỏi: “Vậy em thì sao hả anh Trí Viễn? Em có xinh hơn không?”Trương Trí Viễn nhìn cô ấy giống như một người anh trai hiền từ: “Tất nhiên là em xinh nhất rồi.”Những lời này không phải là cố ý để lấy lòng A Tranh, bởi lẽ vẻ đẹp của cô ấy thật sự không thể miêu tả được chỉ bằng từ “đẹp”.

Chính vì thế, mẹ của A Tranh mới lo lắng cô ấy một mình chạy lung tung khi có nhiều người ngoài đến bản.Dưới bản vẫn còn rất nhiều việc cần cô phụ giúp, Lí Mộ bèn kéo A Tranh và nói lời từ biệt Trương Trí Viễn: “A Tranh, mẹ cậu đang tìm cậu khắp nơi đấy, chúng ta phải về thôi.”A Tranh rất nghe lời, cô ấy lưu luyến vẫy tay với Trương Trí Viễn: “Anh Trí Viễn ơi, khi nào xong việc anh nhớ đến chơi với em nhé!”Lúc hai cô đi ra đến cửa thì bắt gặp Ngụy Tuần vẫn đang bế cháu gái nhà bà La đi tới.

Ánh nắng chói chang của cao nguyên nhuộm một vầng sáng trên khuôn mặt trắng trẻo của anh.

Đôi bên đều thoáng sững sờ khi gặp nhau ở khung cửa chật hẹp.

Ngay sau đó, thân hình cao lớn của anh hơi dịch sang bên cạnh để nhường đường.

Lí Mộ không hiểu sao lại cuống lên, vội vàng cúi đầu nắm tay A Tranh đi ngang qua trước mặt anh.

Lúc đi lướt qua Ngụy Tuần, cô ngửi thấy mùi thơm thoang thoảng trên người anh, khiến trái tim lại rục rịch mất kiểm soát một cách kỳ lạ.“Đi chậm thôi Tiểu Mộ ơi!”A Tranh đi theo sau nhỏ giọng cự nự.

Hai người họ nói tiếng Di nên Ngụy Tuần hoàn toàn không hiểu gì.

Có điều, anh cũng không để ý mà bế cô bé đi thẳng đến chỗ Trương Trí Viễn.Lí Mộ đưa A Tranh về nhà rồi quay trở lại tiếp tục phụ giúp mọi người.Mọi người xung quanh đi qua đi lại, còn cô tìm thấy sự yên tĩnh thuộc về mình giữa những âm thanh ồn ã đó.

Cô không hiểu tại sao mình lại có cảm giác như vậy với một người lạ.

Đây là lần đầu tiên trong hai mươi năm cuộc đời, cô trải qua cảm giác này.Mặt trời ngả về tây nhuộm vàng những đám mây nơi chân trời.

Bữa tiệc của người Di trở nên rộn ràng khi hoàng hôn dần buông.Dưới sự hướng dẫn của trưởng bản và các lãnh đạo của thị trấn, các nhân viên của Tập đoàn Ngụy thị và người của đài truyền hình quây quần quanh bàn tiệc.Trước khi bữa tiệc bắt đầu, không thể thiếu màn uống rượu.

Đại La cùng một vài chàng trai cô gái trong thôn bưng rượu lên và hát vang bài ca chúc mừng trong ánh nhìn của mọi người.Trước sự hiếu khách nồng nhiệt của người dân tộc Di, Ngụy Tuần và Ngụy Diễn cùng với đạo diễn, người dẫn chương trình của đài truyền hình bị chuốc rất nhiều rượu.

May mà Trương Trí Viễn đứng ra nói đỡ, bọn họ mới không đến mức bị quá chén trước khi vào bàn tiệc.“Hai anh Ngụy đừng làm khách nhé, đã đến đây thì chính là người nhà, xin đừng chê bữa cơm rau dưa của chúng tôi!”Trưởng bản niềm nở tiếp đón họ bằng thứ tiếng phổ thông lơ lớ.

Lí Mộ lẫn trong đám đông, bất giác bị cuốn hút bởi Ngụy Tuần.

Từ đầu chí cuối, anh luôn nở nụ cười nhã nhặn, khiêm tốn lễ phép trước mặt những người lớn tuổi như trưởng bản và hiệu trưởng.

Lúc uống rượu, anh không hề cau mày lấy một cái, khác hẳn với Ngụy Diễn ngồi bên cạnh đã nhăn hết cả mày vì men rượu cay.“Cậu đang nhìn gì thế, A Mộ?” Đại La cùng các bạn của mình đã hát xong khúc nâng cốc chúc mừng và trở về chỗ.

Thấy Lí Mộ nhìn chằm chằm về một hướng, cô ấy liền nhìn theo, lại hỏi: “Cậu cũng đang nhìn họ à.

Cậu thấy ai đẹp trai nhất trong số họ?”Đại La vừa mở ra chủ đề, mọi người lập tức sôi nổi thảo luận.“Mình thấy anh chàng mặc đồ đen trẻ tuổi hơn trông đẹp trai hơn.”“Anh chàng chụp ảnh tóc tết bím thật có phong cách.”“Người dẫn chương trình kia cũng được đấy chứ.”“Mình thì thấy người mặc trang phục màu xám rất đẹp trai.

Cậu nhìn xem, lúc anh ta cười lên, đôi mắt đẹp mê hồn, khiến mình nghĩ ngay đến một từ.” Đại La chỉ vào Ngụy Tuần và nói với các cô bạn: “Từ gì ấy nhỉ? Lịch lãm mà ấm áp.

Mình nghĩ, ai lấy được anh ta thì nhất định sẽ rất hạnh phúc.

Anh ta có vẻ là một người chồng biết thương vợ và rất dịu dàng với vợ đấy.”“Ha ha, cậu nghĩ xa thế hả Đại La, đã nghĩ đến việc làm vợ người ta rồi cơ đấy.”“Đâu, mình chỉ miêu tả vậy thôi.”“Cậu đừng có cãi! Buổi tối cậu có dám kéo anh ấy ra nhảy không?”Các cô gái chọc ghẹo Đại La, còn Lí Mộ không nói lời nào.Cô đồng ý với ý kiến của Đại La.

Nếu thật sự được đôi mắt ấy nhìn chăm chú thì hẳn là sẽ rất hạnh phúc.Khi màn đêm buông xuống, lửa trại được đốt lên trên bãi đất trống.Ngọn lửa bập bùng nhảy nhót, tia lửa lách tách bay lên không trung, khuôn mặt ai nấy đều rạng rỡ.

Người dân tộc Di tôn thờ lửa.

Từ thời cổ đại, lửa đã giúp con người xua đuổi thú dữ và nấu chín thức ăn, nền văn minh của nhân loại được hình thanh bên ngọn lửa.

Tiếng đàn ukulele vang lên trong tiếng ca lanh lảnh.

Các chàng trai cô gái cùng nhảy điệu “ Này, A Tố”.Lần đầu tiên Ngụy Diễn được tận mắt chứng kiến cảnh tượng hoành tráng như vậy, bèn hào phóng khen ngợi: “Trí Viễn à, bản các anh vui thật đấy.”“Lễ hội đốt đuốc hàng năm đều như thế này.

Về sau, nếu cậu thích, tôi lại dẫn cậu đây lần nữa.” Trương Trí Viễn nhìn dân làng múa hát với ánh mắt đậm nét cười: “Càng đông càng vui.

Lát nữa, các cậu cũng có thể tham gia.

Không khó đâu, cứ nhảy theo hai nhịp là học được ngay.”“Được, anh nhớ chụp ảnh và quay video cho tôi đấy.

Tôi muốn đăng lên vòng tròn bạn bè.” Ngụy Diễn đưa điện thoại di động cho Trương Trương Viễn, và háo hức muốn nhảy thử.Sau khi một điệu nhảy kết thúc, nhịp đàn trở nên chậm lại.

Đại La kéo Lí Mộ và mấy người bạn đến mời khách: “Anh Ngụy, các anh cũng tham gia đi, vui lắm.”Những người trong đoàn lần lượt được dân bản nhiệt tình kéo vào đội ngũ.

Vòng người vây quanh đống lửa mỗi lúc một lớn.

Ngụy Diễn đã bị lôi đi, nhưng Ngụy Tuần vẫn ngồi im tại chỗ.

Anh biết Đại La là con gái của hiệu trưởng, vì thế đã lịch sự từ chối với giọng áy náy: “Các bạn cứ chơi đi! Tôi không rành những tiết mục này cho lắm.”“Không sao đâu, dễ mà, chỉ cần xoay vòng thôi.” Người dân tộc Di vốn cởi mở, mấy cô gái không khỏi phản bác, đồng thời kéo anh vào hàng.Ngụy Tuần không phải là người duy nhất, hễ người đàn ông nào hãy còn e dè đều bị nửa kéo nửa lôi vào đội ngũ.

Sau đó, mọi người bắt đầu di chuyển trong âm thanh náo nhiệt.

Ban đầu, Lí Mộ nắm tay Đại La, nhưng cô ấy đã thả tay cô ra để kéo Ngụy Tuần vào hàng.

Vậy là Ngụy Tuần bị kẹp giữa hai người họ, chỉ có thể tiến về phía trước theo đội ngũ.“Phải nắm tay nhau chứ.” Đại La đặt tay trái của Lí Mộ vào tay phải của Ngụy Tuần, còn mình thì nắm lấy tay trái của anh.Bàn tay Lí Mộ được đặt trong lòng bàn tay dày rộng và ấm áp, trong lòng cô lại dâng lên cảm giác rung động lạ lùng.

Đây là phong tục của người dân vùng này, Ngụy Tuần không tiện buông tay ra, nhưng chỉ nằm hờ để tránh dị nghị.

Lí Mộ hơi lơ đãng nên trẹo chân một cái.

Ngụy Tuần liền túm lấy cô theo quán tính, và lo lắng hỏi: “Cô không sao chứ?”Lí Mộ lắc đầu nguầy nguậy, nhờ ánh lửa mà không ai để ý đến khuôn mặt đỏ bừng của cô.Mọi người reo hò nhảy múa nhiệt tình trước đống lửa.

Ngàn năm trước, có phải con người thời cổ đại cũng nhảy múa quanh đống lửa như vậy không? Không phân biệt già trẻ lớn bé, không phân biệt nam nữ, chỉ để chia sẻ và bày tỏ niềm vui của mình.

Và, trong số họ cũng có một cô gái đã có một “mầm lửa” lặng lẽ bén rễ trong tim như cô không? Lí Mộ lén quan sát người đàn ông bên cạnh, bỗng dưng lại hân hoan vui sướng trong lòng.Sau khi đỗ xe xong, Trịnh Yến Yến lấy điện thoại ra trong lúc chờ thang máy đến.

Mọi người trong vòng tròn bạn bè đang thi nhau khoe cảnh đẹp, đồ ăn ngon và người yêu.

Bàn tay vuốt màn hình dừng lại, cô ta nhìn thấy những bức ảnh mà Ngụy Diễn đăng.Trịnh Yến Yến suy nghĩ một lát, rồi gọi một cú điện thoại trước khi thang máy đến.Đầu dây bên kia đổ chuông hồi lâu, tiếp đó là tiếng hát xen lẫn tiếng nhạc cụ đậm chất dân tộc.

Giọng nói trầm ấm của Ngụy Tuần vang lên: “A lô.”“Ting.” Thang máy đã đến.

Cô ta bước vào thang máy, nhấn nút đi xuống và hỏi: “Các anh xong việc chưa? Em vừa tan làm, mới xem ảnh đăng của Ngụy Diễn.

Ở đó hình như rất vui nhỉ.”“Cũng được.

Ngụy Diễn vẫn đang nhảy.

Người dân nơi đây rất nồng hậu.”Trịnh Yến Yến nhớ lại bức ảnh vừa xem, khẽ nhếch miệng cười nói: “Em xem rồi, kéo anh đi nhảy đúng là làm khó cho anh.”Ngụy Tuần nhớ đến vừa rồi tay chân mình cứng ngắc trong đội hình nhảy múa, đôi mắt đượm ánh cười: “Bình thường, đi theo hàng hai vòng cho có, nhập gia tùy tục mà thôi.”“Khi nào các anh về?”“Ngày mai người của đài truyền hình và công ty sẽ về trước.

Anh với Ngụy Diễn ở lại thêm hai ngày nữa.

Cậu ấy cứ đòi ngày mai đi leo núi.”“Vâng.

Vậy hai anh em chú ý an toàn nhé.

Em sắp về đến nhà rồi, cúp máy trước đây.”“Ừ, em nghỉ ngơi sớm đi.

Ngủ ngon!”Nói đoạn, Ngụy Tuần cúp máy, bỏ điện thoại vào trong túi.

Anh nhìn đám người đang thỏa sức vui chơi trước đống lửa với ánh mắt chứa chan nụ cười.

Lí Mộ đứng lẫn trong đám đông vội vàng nhìn đi nơi khác khi thấy anh kết thúc cuộc gọi.Cô nhớ đến vẻ mặt của anh khi nghe điện thoại và những gì Đại La đã nói.

Người nói chuyện điện thoại với anh chắc hẳn rất hạnh phúc thì phải!.