Sơn Mộ Như Gió Mạnh

Chương 25: Anh sẽ luôn bên em



Sau khi trở về từ núi Chung, Lí Mộ bị cảm. Ngụy Tuần không yên tâm để cô một mình ở tiệm sách nên đón cô về căn hộ của mình vài hôm. Buổi tối cô sốt cao, mơ mơ màng màng gọi bố gọi mẹ rồi thút thít cả đêm, khiến tim anh thắt lại.

Sau khi cô hạ sốt, Ngụy Tuần hỏi có phải cô nhớ nhà hay không, cô nói là chỉ nhớ bố mẹ và ông nội cô mà thôi.

“Hồi nhỏ khi em bị ốm, ông nội tự mình hái thuốc sắc cho em uống. Có điều, ông em chỉ chuyên chữa trị vết thương bị rắn rết, côn trùng cắn, cho nên em uống thuốc của ông sắc mà không đỡ chút nào. Thế là, bố em phải lóc cóc cõng em đi cả một quãng đường rất xa đến trạm xá để tiêm thuốc.”

Hôm đó dưới trời đầy sao, bố cô cõng cô đi đường núi, trong rừng tối đen như mực, gió rít từng cơn như thể có quái vật khổng lồ đang ẩn náu bên trong. Nhưng cô nằm trên lưng ông lại cảm thấy không hề sợ hãi.

Nét mặt cô chưa bao giờ vương muộn phiền, vì thế Ngụy Tuần đã suýt quên mất sự thật rằng cô đã không còn người thân trên đời và vẫn luôn sống thui thủi một mình.

“Tiểu Mộ, Tết năm nay anh đưa em về nhà nhé?” Anh ôm cô, cảm thấy cơ thể của cô thật yếu ớt mỏng manh.

“Vâng, vậy em sẽ về nhà một chuyến. Em đã hứa với Đại La là gần Tết sẽ về. Ngọn núi nhà em đã được cho thuê lại, cuối năm cũng phải về kết toán sổ sách nữa.”

Ngụy Tuần nói: “Được, đến lúc đó anh sẽ tranh thủ thời gian cùng em về nhà.” Anh muốn đưa cô bản Lão An, trong lòng cô vui lắm. Mối quan hệ giữa họ lại tiến thêm một bước. Hết trận tuyết đầu mùa, Lí Mộ lại bắt đầu mong ngóng Tết Nguyên Đán.

Kể từ khi những người thân của cô đều lần lượt qua đời, cô chưa từng mong chờ ngày Tết đến vậy. Dẫu sắp phải đối mặt với những trở ngại khó lường, cô chỉ thấp thỏm lo lắng, chứ không hề sợ hãi, bởi cô tin tưởng ở Ngụy Tuần.

Sau khi khỏi ốm, Lí Mộ lại quay về sống trong căn phòng trên gác của tiệm sách Sơn Hổ như trước đây. Thỉnh thoảng, cô sẽ ngủ lại chỗ của Ngụy Tuần. Cô dần dần thích nghi với cái lạnh của thành phố C, sau đó còn đảm đương thêm một công việc, đó là quét tuyết trước cửa tiệm.

Hai ông già đánh cờ đã lâu không thấy ghé qua, cô nghĩ có lẽ vì thời tiết giá rét nên người già không tiện đi ra ngoài. Tuy nhiên, cô vẫn nuôi một chút hi vọng rằng họ sẽ trở lại tiệm sách. Có lẽ vì ở cùng với ông nội quá lâu, nên cô cũng mê chơi cờ. Công việc kinh doanh ở quán bar của Tiết Bán Mộng càng ngày càng phát đạt, bình thường cô ấy không ngó ngàng đến chuyện ở tiệm sách Sơn Hổ, hầu hết đều giao cho Lí Mộ giúp mình quán xuyến. Cô ấy đã tuyển thêm một nữ nhân viên làm việc bán thời gian, để đỡ đần công việc ở tiệm cho Lí Mộ. Đó là một cô gái tính cách hướng nội, rất ít nói. Đôi khi rảnh rỗi, Tiết Bán Mộng sẽ hát cho Lí Mộ nghe những ca khúc mới do cô ấy tự sáng tác. Những bài hát của Tiết Bán Mộng chỉ biểu diễn tại quán bar của mình, bình thường Lí Mộ chính là thính giả đầu tiên của cô ấy. Thi thoảng, Hứa Thiên Nhất sẽ mang đồ ăn do mẹ cậu nấu đến cho cô, dù cô đã nói rất nhiều lần là không cần phải mất công như thế, nhưng họ đều vờ như không nghe thấy.

Cô tâm sự với Ngụy Tuần về tất cả những chuyện vụn vặt đó, còn anh thỉnh thoảng cũng sẽ kể cho cô nghe những chuyện trước đây của anh.

Thời gian chầm chậm trôi đi, Lí Mộ dần quen với sự bình lặng và êm ả này. Từ nhỏ, tính cô đã không thích cuộc sống nhiều biến động. Tuy rằng cuộc đời không thể lúc nào cũng yên bình, mà luôn đầy rẫy những biến cố bất ngờ, nhưng cho đến hiện tại, bất kể gặp phải chuyện gì, cô cũng có thể điều chỉnh rất tốt.

Ngụy Tuần đã lăn lộn trên thương trường nhiều năm, so với Lí Mộ, anh đã kinh qua vô vàn sóng to gió lớn. Bố anh mất sớm, anh trở thành trụ cột của gia đình từ khi còn rất trẻ, chuyện nhân tình thế thái sớm đã chẳng còn khiến anh phải run sợ nữa. Song, mới đầu khi gặp phải sự cố này, anh không hề bình tĩnh như vẻ điềm nhiên trên khuôn mặt.

Lễ Giáng Sinh vừa qua được mấy ngày thì đến Tết dương lịch. Tiếng chuông giao thừa ngân vang báo hiệu Tết Nguyên Đán đã cận kề. Ngụy Tuần là người phát hiện ra sự bất thường của cơ thể Lí Mộ trước, còn cô không hề cảm thấy gì, cứ tưởng là do mùa đông lạnh quá nên bản thân mới thích nằm ườn trên giường.

Ngụy Tuần bảo cô xin nghỉ phép để anh đưa đến bệnh viện khám, cô vẫn không hiểu mình bị bệnh gì mà phải đi khám.

“Lâu rồi em chưa thấy kinh nguyệt, đúng không Lí Mộ?”

Mặc dù vẫn chưa chắc chắn, nhưng anh biết mọi thứ rất có thể sẽ đúng như những gì anh đang nghĩ.

Lí Mộ luôn luôn bình tĩnh bỗng giật mình khi đoán ra ẩn ý trong lời nói của anh: “Chu kỳ của em thỉnh thoảng cũng thất thường lắm.”

Cô chưa từng nghĩ đến chuyện này, vì anh luôn dùng biện pháp tránh thai.

Trên đường đến bệnh viện, cô liên tục lẩm bẩm: “Không thể nào.”

Ngụy Tuần nắm tay cô, an ủi: “Đừng sợ, cứ kiểm tra trước đã, có anh đây.”

Lí Mộ bối rối hơn bao giờ hết, ngay cả Ngụy Tuần thường ngày luôn có thể xoa dịu cô, vậy mà lần này cũng không thể khiến cô cảm thấy nhẹ nhõm hơn chút nào. Hơn nữa, vẻ mặt điềm tĩnh của anh cũng ẩn chứa sự phức tạp khó tả.

Anh đưa cô đi gặp bác sĩ riêng của anh, không cần xếp lịch, nhưng thời gian chờ kết quả vẫn rất lâu. Cả quá trình cô đều im lặng, Ngụy Tuần ngoài việc ôm cô, động viên cô đừng sợ, thì cũng không biết làm gì khác để có thể giúp cô bớt căng thẳng.

Bác sĩ Triệu là một người đàn ông đứng tuổi hòa nhã và điềm đạm. Ông ấy nhận lấy tờ kết quả xét nghiệm từ tay y tá, rồi nhìn Lí Mộ tay chân cứng đờ, nhỏ nhẹ an ủi: “Đừng căng thẳng, cô gái à, đây là chuyện vui mà.”

Sau đó, ông ấy nói với Ngụy Tuần: “Chúc mừng, cậu sắp lên chức bố rồi.”

Lúc ra khỏi bệnh viện, Lí Mộ vẫn không nói lời nào. Ngụy Tuần nắm tay cô, anh đi thì cô đi, anh dừng lại thì cô cũng dừng lại.

“Tiểu Mộ, em đang sợ à?” Biểu hiện của cô khiến anh càng thêm lo lắng, quả thật việc này là sự bất ngờ quá lớn đối với họ.

“Em không hiểu, rõ ràng chúng ta vẫn luôn sử dụng biện pháp tránh thai mà.” Cô vẫn lăn tăn về vấn đề đó, và không chịu chấp nhận sự thật.

“Trên đời này không có biện pháp nào là có thể tránh thai 100%.” Sự việc có xác suất cực nhỏ này đã đột ngột xảy đến với họ.

Lí Mộ vẫn không thể chấp nhận điều đó, cô rất đỗi hoang mang, cứ cúi mặt lặng thinh.

“Tiểu Mộ, em không phải chỉ có một mình, em còn có anh mà.”

Cô lại ngẩng đầu lên, tâm trạng vô cùng rối rắm: “Vậy chúng ta phải làm sao bây giờ hả anh?”

“Anh hi vọng em sẽ giữ lại đứa bé, nhưng nếu như em cảm thấy quá đột ngột, không thể thể chấp nhận được, anh cũng sẽ không miễn cưỡng em.”

Lòng cô vẫn rối như tơ vò, Ngụy Tuần ôm cô vào lòng, hôn nhẹ lêи đỉиɦ đầu cô: “Đừng sợ, anh sẽ luôn bên em.”

Anh đưa cô về căn hộ, dỗ cô ngủ rồi mới đi sang phòng sách làm việc. Lí Mộ lặng lẽ hé mắt, quả thật rất hoảng loạn. Cô chạy vào phòng vệ sinh gọi điện thoại cho Đại La.

Đại La nghe xong liền im lặng hồi lâu.

“Tiểu Mộ, cậu nghĩ như thế nào?”

“Tớ không biết.”

Cô thật sự không biết.

Lí Mộ chưa từng rơi vào tình cảnh luống cuống như thế này, cô đã hoàn toàn mất đi sự tỉnh táo vốn có. Đại La biết cô đang hoang mang, bèn nói: “Tiểu Mộ, cậu hãy lắng nghe con tim cậu mách bảo, cho dù cậu quyết định như thế nào, tớ vẫn sẽ luôn bên cậu.”

Lí Mộ cúp điện thoại và quay về giường. Cô cứ tưởng sẽ lại trằn trọc khó ngủ, nào ngờ nằm miên man suy nghĩ chưa được bao lâu đã chìm vào giấc mộng.

Ngụy Tuần khẽ đánh thức cô tỉnh lại từ trong giấc ngủ mơ màng: “Tiểu Mộ, dậy ăn cơm nào.”

Vừa mở mắt đã nhìn thấy sự dịu dàng chứa chan trong đôi mắt anh, cô lơ mơ hỏi thẳng anh điều mà cô đang lấn cấn trong lòng: “Ngụy Tuần, anh muốn giữ lại đứa bé là vì trách nhiệm và thương hại em, có đúng không?”

Ngụy Theo nhìn thẳng vào mắt cô, không hề trốn tránh: “Có trách nhiệm, nhưng nhiều hơn cả là vì em. Tiểu Mộ, không phải là anh không hoảng, nhưng nghĩ đến đây là con của chúng ta, anh lại rất mong đợi đứa trẻ chào đời.”

Đáp án này không hoàn hảo, nhưng Lí Mộ cảm nhận được sự chân thành của Ngụy Tuần. Cô ôm lấy cổ anh, thì thầm vào tai anh bằng giọng nói nhỏ nhẹ mà kiên định: “Ừ, vậy chúng ta giữ lại đứa bé nhé.”

Bởi vì cô cũng rất mong đợi, con của họ trông sẽ như thế nào.

Lúc ăn cơm, Lí Mộ hỏi anh tiếp theo nên gì. Nhưng Ngụy Tuần không muốn cô phải lo nghĩ, chỉ hỏi nếu như họ mau chóng tổ chức lễ cưới thì cô có thấy gấp gáp không.

Cô ngừng đũa: “Anh đang cầu hôn em sao?”

Anh nở nụ cười: “Em sẽ trách anh cầu hôn quá sơ sài à?”

Anh không phải là tuýp người lãng mạn đó, anh cảm thấy câu “Em đồng ý lấy anh chứ” thật sến sẩm.

Lí Mộ cũng không cần anh làm những chuyện như vậy, vốn dĩ cô không phải là người coi trọng hình thức. Cô quan tâm đ ến vấn đề thực tế hơn: “Liệu gia đình anh có đồng ý không?”

“Họ sẽ đồng ý. Anh sẽ nói với mọi người trước, sau đó đưa em về ra mắt cả nhà.”. Ngôn Tình Xuyên Không

Từ lâu anh đã định đưa cô về ra mắt gia đình mình. Hơn nữa, anh cũng đã đánh tiếng với Từ Nhược Chi. Ban đầu anh tính để họ từ từ hiểu về cô rồi chấp nhận cô, nhưng xem ra tình hình hiện giờ đã khác. Tuy thời điểm chưa thích hợp, nhưng anh không thể chờ thêm được nữa.

Một buổi chiều nọ, Ngụy Vi thấy Ngụy Tuần đi vào phòng sách của Ngụy Đức Chiêu, sau đó bên trong phát ra tiếng đập đồ. Khi cô ấy và Từ Nhược Chi bước vào thì trông thấy trán Ngụy Tuần bị rách một vệt, máu tươi thi nhau chảy xuống, nhưng vẻ mặt anh vẫn cực kỳ thản nhiên.

Ngụy Đức Chiêu giận run cả người: “Thằng láo toét này!”

Trong ký ức của Ngụy Vi, cô ấy chưa bao giờ thấy ông nội mình tức giận như vậy, càng chưa từng thấy ông đánh mắng Ngụy Tuần. Mọi khi chỉ có cô ấy và Ngụy Diễn là bị ông quở trách. Còn Ngụy Tuần là người từ trước đến nay chưa bao giờ phạm lỗi.

Từ Nhược Chi ra hiệu cho Ngụy Vi để ý tình trạng vết thương của Ngụy Tuần, còn bà ấy đi đến đỡ Ngụy Đức Chiêu ngồi xuống: “Bố ơi, bố hãy chú ý đến thân thể, đừng nóng giận kẻo ảnh hưởng đến sức khỏe ạ.”

Cho dù rất xót con trai Cả của mình, song bà ấy phải xoa dịu cơn giận của ông cụ Ngụy trước đã. Ngụy Đức Chiêu giận tím mặt, mãi vẫn chưa hạ hỏa. Ông cụ thật sự không muốn tin là Ngụy Tuần lại gây ra chuyện như này.

Nếu đổi lại là Ngụy Diễn, ông đã không tức giận đến thế. Nhưng đây là Ngụy Tuần, là đứa cháu trai mà ông Ngụy luôn lấy làm tự hào suốt bao năm qua.

Ngụy Đức Chiêu giận đến nỗi bệnh cũ lại phát tác. Ngụy Tuần lặng lẽ túc trực bên giường săn sóc ông. Anh không biện minh, cũng chẳng giải thích. Nghĩ đến tất cả những gì anh đã và đang chịu đựng, ông cụ Ngụy nhìn anh, thở dài thườn thượt: “Thôi được rồi, chuyện của cháu thì cháu tự mình giải quyết đi.”

Cuối cùng Ngụy Đức Chiêu cũng mềm lòng, nhưng tâm trạng của Từ Nhược Chi lại hết sức phức tạp. Ngụy Tuần thẳng thắn thừa nhận toàn bộ mọi chuyện giữa anh và Lí Mộ, bao gồm cả việc cô đã mang thai. Bà ấy đã hiểu vì sao ông cụ Ngụy lại đau lòng đến thế, và cũng không dám tin Ngụy Tuần lại gây ra chuyện như vậy.

“Mẹ ơi, Lí Mộ là một cô gái rất tốt.”

Từ Nhược Chi tin tưởng Ngụy Tuần sẽ không nói dối mình, chỉ là cách cư xử khác thường của anh khiến bà ấy không có thiện cảm với cô gái mà mình chưa gặp này. Tuy bà ấy không có thành kiến gay gắt, nhưng lại cảm thấy cô gái được nuôi dưỡng trong môi trường đó thì sẽ không được giáo dục tử tế, tính nết cũng sẽ chẳng tốt lành gì.

Bà ấy muốn phản đối, song cô gái đó đã có bầu. Điều này càng khiến bà ấy khó xử trăm bề.

Cái thai kia dù sao cũng là con của Ngụy Tuần, bà ấy không thể nhắm mắt vờ như không thấy. Huống hồ, thái độ của Ngụy Tuần lại cương quyết đến không ngờ.

“Con nhất định sẽ kết hôn với cô ấy mẹ ạ. Nhưng đối với con, hạnh phúc của gia đình mình cũng rất quan trọng.”

Chuyện đã đến nước này, dẫu Từ Nhược Chi muốn họ chia tay, Ngụy Tuần cũng sẽ không chịu nghe theo. Cuối cùng bà ấy đồng ý gặp Lí Mộ trước rồi nói sau.

Ngụy Vi đang trốn trong một góc len lén gọi điện thoại cho Ngụy Diễn: “Anh Hai, anh mau về đi, trong nhà xảy ra chuyện lớn rồi.”