Sơn Mộ Như Gió Mạnh

Chương 7: Phần lớn những phiền phức trên đời đều có nguyên do của nó



Lí Mộ không hề ngạc nhiên trước việc Mộc Thành rời đi.

Có lẽ ở bản Lão An đã chẳng còn gì lưu luyến đối với hắn nữa.Hai ngày sau, chân Ngụy Diễn đã hết sưng và có thể xuống giường đi lại.

Mỗi ngày Lí Mộ lại đến thay thuốc cho anh ta một lần.

Anh ta đã không chịu nổi cảnh ngồi yên một chỗ, mà nóng lòng muốn ra ngoài chơi lắm rồi.

Có điều, Ngụy Tuần không cho phép anh ta chạy lung tung, còn nói rằng sẽ bố trí xe để lên đường về nhà vào ngày mai.Nghe tin bọn họ sắp phải về, Ngụy Diễn không phải là người duy nhất không nỡ.Lí Mộ đang thay thuốc cho anh ta, nghe anh ta ca cẩm: “Ôi, sao số tôi nhọ thế, khó khăn lắm mới khiến anh ấy đồng ý ở lại hai ngày.

Kết quả là toàn nằm trên giường.”Ngoài trải nghiệm leo núi, vào rừng tìm mật ong ra, anh ta chẳng thu hoạch được gì khác.

Anh ta vốn còn muốn cắm trại trên núi, nhưng bây giờ xem ra kế hoạch đã “toang”.“Về nhà sớm càng tốt.

Mẹ anh chắc hẳn đang rất lo lắng đấy.” Lí Mộ nhẹ giọng nói, động tác trên tay cũng chậm lại.

Qua cửa sổ, cô nhìn thấy Ngụy Tuần đang nghe điện thoại, có lẽ là chuyện quan trọng nên anh rất nghiêm túc và tập trung, lại còn hơi nhíu mày.“Tôi vẫn còn chơi chưa đã đâu.

Đúng là nhà tư bản cứng nhắc!”Lí Mộ cảm thấy những lời anh ta nói chẳng khác nào một đứa trẻ phụng phịu, bất mãn khi không đòi được đồ chơi từ phụ huynh.

Cô nhoẻn cười, không nói gì nữa, đồng thời lặng lẽ thu lại ánh mắt nhìn ra ngoài cửa sổ, và tăng tốc độ thay thuốc cho Ngụy Diễn.“Thuốc này sau khi về nhà anh nhớ phải bôi đều đặn trong vòng một tuần, đừng lười nhé.” Cô để lọ thuốc lại, rồi chào tạm biệt Ngụy Diễn.Lúc cô từ trong phòng đi ra, mẹ của Trương Trí Viễn liền cất lời mời: “Tiểu Mộ ơi, đừng về vội, ở lại ăn cơm tối với mẹ con nhà chị đã!”Bữa cơm cuối cùng trước khi chia tay luôn được chuẩn bị rất tươm tất chu đáo bằng tất cả tấm lòng của người mẹ.

Lí Mộ lắc đầu, mỉm cười từ chối: “Thôi chị ạ, em về nhà rồi ăn.”Mẹ Trương Trí Viễn là người bụng dạ thẳng tuột như ruột ngựa: “Cô có một thân một mình, nấu nướng làm gì cho cách rách.

Với chị mà cô còn khách khí cái gì.”Lí Mộ vẫn lắc đầu, đang chuẩn bị rời đi thì Trương Trí Viễn cùng với mười mấy nam nữ thanh niên từ bên ngoài đi vào.

Bọn họ người thì xách rượu, người thì xách đồ ăn.

Mọi người rộn ràng sôi nổi, thoáng cái đã đứng chật cả sân.

Bọn họ niềm nở chào hỏi mẹ của Trương Trí Viễn.

Bà cũng tất bật đón tiếp các vị khách.“Tiểu Mộ.” A Tranh cũng có mặt trong số bọn họ, vừa nhìn thấy Lí Mộ liền hớn hở chạy tới.Trương Trí Viễn đi theo phía sau cô ấy, cười nói với Lí Mộ: “Tôi đang định đi tìm cô đây.

Mọi người đã lâu không tụ họp, ở lại cùng ăn bữa cơm nhé!”Những người kia đều là bạn học của anh ta, hầu hết cũng là học sinh của mẹ cô.

Một vài người trong số họ đặc biệt từ bản khác đi một chuyến sang đây thăm Trương Trí Viễn, vì đã nhiều năm không gặp nhau.Lí Mộ trông thấy Ngụy Tuần đã bỏ điện thoại xuống, sau đó lịch sự chào hỏi những người bắt chuyện với mình.

Cô không có lí do gì để từ chối, lại bị một cô gái quen biết kéo đi rửa rau.Một bữa tiệc chia tay quy mô nhỏ cứ như vậy bắt đầu.Lại thêm nhiều người lục tục kéo đến, Đại La cũng được rủ tới.

Năm, sáu chiếc bàn được kê trong cái sân nhỏ đã chật ních.

Các cô gái nhặt rau, rửa rau, các chàng trai chặt thịt và làm những công việc nặng.

Bác gái và mẹ của Trương Trí Viễn phụ trách nấu nướng.

Mọi người cùng nhau góp sức cho bữa tối.Ngụy Diễn muốn giúp một tay nhưng đã bị mẹ của Trương Trí Viễn ngăn lại: “Ôi chao, anh Ngụy nhỏ không cần phải động tay vào đâu, cứ vào phòng nghỉ ngơi đi.

Chân anh vừa mới khỏi thôi đấy.”Trương Trí Viễn và Ngụy Tuần tạm thời có việc cần phải xử lý, nên không có thời gian để ý đến anh ta.

Ở đây, anh ta chỉ quen với Lí Mộ, hai người cũng trạc tuổi nhau.Anh ta cầm chiếc ghế nhỏ đến ngồi xuống bên cạnh cô, thấy cô dùng con dao nhỏ cạo vỏ cây, bèn tò mò hỏi: “Cô cạo vỏ cây làm gì?”Cô đáp: “Để nấu ăn.”Ngụy Diễn ngạc nhiên: “Cái này mà cũng có thể nấu lên ăn sao?”“Vâng, thứ này cạo vụn ra, rồi băm nhỏ với thịt heo, sau đó vo viên lại, nấu lên ăn ngon lắm.”Ngụy Diễn như được mở mang thêm kiến thức: “Còn có thể ăn kiểu đó à?”Đại La che miệng cười, nói: “Tất nhiên.

Lát nữa anh Ngụy nhỏ ăn thêm vài miếng nhé!”A Tranh ngoan ngoãn ngồi một chỗ, đột nhiên nói xen vào: “Ngốc thế!”Cô ấy vừa nói dứt lời liền bị Đại La kéo cánh tay một cái, và ra hiệu cho cô ấy chớ nói lung tung.

A Tranh bĩu môi, quay đầu sang chơi với chó con.

Đại La khẽ nói với Ngụy Diễn: “Anh đừng để bụng nhé! A Tranh hơi khác với chúng tôi.”Nói đoạn, cô ấy chỉ vào đầu mình.

Ngụy Diễn lập tức hiểu ra.“Đáng thương thật.” Anh ta nói với giọng thương cảm, nghĩ bụng cô gái xinh như thế mà đầu óc lại có vấn đề.Có điều, Lí Mộ lại cảm thấy A Tranh không hề đáng thương chút nào.

Cô ấy dẫn chó con đi tới đi lui, còn cười tươi như hoa.

A Tranh chẳng qua là dễ vui vẻ hơn người bình thường mà thôi.Phản ứng của Ngụy Diễn cũng giống như hầu hết mọi người.

Đây chính là điều khiến Lí Mộ lấy làm thắc mắc nhiều năm qua.

Tại sao bọn họ cứ phải nhìn A Tranh bằng ánh mắt thương hại kiểu đó?Khi ấy, Lí Mộ không biết rằng ở một phương diện nào đó, rất nhiều người cũng nhìn cô với ánh mắt khác biệt giống như nhìn A Tranh.Cuối cùng bữa cơm nóng hổi đã được dọn lên bàn trước khi mặt trời xuống núi ngủ.Mọi người chia ra ngồi vào bàn.

Lí Mộ vừa khéo ngồi bên cạnh Ngụy Tuần.

Đây cũng không phải là một dịp trang trọng, nên những người tham gia đều rất thoải mái.Lí Mộ lặng lẽ ăn cơm, rất ít nói chuyện.

Ngụy Diễn không hiểu tiếng Di, thế là cứ luôn miệng hỏi cô rằng bọn họ đang nói gì.

Cô liền tóm tắt những ý quan trọng, dịch lại cho anh ta nghe.Những dịp như thế này đương nhiên là không thể thiếu rượu.

Giữa bữa ăn, một vài chàng trai đã hát cho các cô gái nghe.

Các cô gái cũng hào phóng đáp lại, anh một câu tôi một câu, khiến cho bầu không khí sôi động hẳn lên.“Họ đang làm gì đấy?”Ngụy Diễn thấy một chàng trai trẻ, da ngăm đen, trông thật thà chất phác đang nhìn Đại La bằng ánh mắt tha thiết.

Đại La ngồi giữa các cô gái, thẹn thùng quay mặt đi để tránh ánh mắt nóng bỏng của chàng trai.Lí Mộ tươi cười đáp: “Họ đang hát tình ca.”Anh chàng kia đã yêu Đại La ngay từ cái nhìn đầu tiên, vì thế đã thổ lộ tình cảm của mình qua tiếng hát.

Đám đông liền lấy họ làm nhân vật chính, sôi nổi hát đối những bài dân ca.Tình cảm đều được gửi gắm vào trong câu hát, Ngụy Diễn tuy không hiểu nhưng vẫn cảm thấy rất thích thú: “Người ở đây thẳng thắn hơn chúng tôi nhiều.”Một khi đã thích là sẽ trực tiếp bày tỏ, đây không phải là điều mà anh ta thường thấy.

Nam nữ ở thành phố thích nhau trong sự mập mờ lẫn thăm dò, giống như lớp giấy dán cửa sổ muốn xé mà lại không xé rách, điều này thường hấp dẫn hơn tình yêu.Trời đã tối hẳn, những bài tình ca vẫn tiếp tục.

Ngụy Tuần đứng lên, lặng lẽ đi về phía sau nhà.

Lí Mộ nhìn bóng dáng cao lớn của anh toát lên vẻ cô đơn trong sắc đêm.Cô ngần ngừ chốc lát rồi cũng rời khỏi bàn tiệc.Phía sau nhà Trương Trí Viễn là một rừng cây nhỏ.Ánh đèn không chiếu sáng được đến tận đây, chỉ có ánh trăng trong vắt rọi xuống.

Lí Mộ thấy anh dựa vào tường, không biết đang suy nghĩ điều gì.Cô bước đi rất khẽ.

Còn anh dường như không phát hiện ra, cho đến khi cô nhẹ nhàng cất tiếng gọi: “Anh Ngụy!”Anh mới thoáng khựng người, và quay sang mỉm cười với cô: “Sao cô lại ra đây?”Anh không vui, mặc dù vẫn nở nụ cười như mọi khi.“Tôi thấy vừa rồi anh uống khá nhiều rượu.

Có phải anh khó chịu trong người không?” Người nào mời rượu anh, anh cũng không từ chối, cứ mỗi người một chén, thành thử đã uống rất nhiều.“Không sao, tửu lượng của tôi tốt lắm, chỉ hơi choáng đầu nên mới ra đây hít thở cho thoáng.”Giọng điệu của anh vẫn bình thường như trước, nhưng Lí Mộ rất “thính”.

Cô cảm nhận được rằng anh đang buồn.

Dẫu biết là có phần đường đột, song cô vẫn cất lời hỏi han: “Anh đang không vui à?”Cô biết ngày mai anh sẽ trở về thành phố, từ đây hai người sẽ chẳng còn cơ hội gặp lại.Ngụy Tuần có lẽ đã thật sự ngà ngà say, nụ cười dần trở nên cô đơn, anh đáp: “Có một chút!”Lí Mộ nói tiếp: “Ở đây có con đường nhỏ, để tôi đưa anh đi dạo một lát cho khuây khỏa nhé!”Cô không biết phải an ủi anh như thế nào.Ngụy Tuần đi theo Lí Mộ trên lối con đường mòn trong rừng cây.

Cả hai đều im lặng.

Lúc đi đến một chỗ cao, họ dừng bước và nhìn về phía bản Lão An tĩnh mịch trong màn đêm, chỉ thấy một vài ngọn đèn le lói và đỉnh núi chót vót phía xa.“Cô Lí Mộ à, nếu cô thích một người, cô có chọn cách lặng lẽ đứng nhìn từ xa, không nói gì cả, vì sợ mất đi người đó không?”Lí Mộ ngẩng đầu nhìn khuôn mặt in nghiêng thấp thoáng nét ưu sầu của anh.“Nếu tôi nói cho người đó biết tình cảm của mình, thì người đó sẽ bị tổn thương vì điều này sao?” Cô hỏi.“Chắc là không.

Nhưng cuối cùng có lẽ hai người thậm chí sẽ chẳng thể làm bạn bè với nhau được nữa.”“Vậy ạ.

Nếu là tôi, tôi sẽ chọn cách bày tỏ với anh ấy.

Anh ấy mà không thích tôi, thì tôi sẽ từ bỏ, quên anh ấy đi.

Và, chắc hẳn tôi cũng không muốn làm bạn bè với anh ấy nữa.”“Nếu đơn giản được như cô nói thì tốt biết mấy.” Ngụy Tuần khẽ cười, chẳng để tâm những lời cô vừa nói, chỉ nghĩ rằng cô vẫn còn là một cô gái chưa trải sự đời.Lí Mộ hiểu được ý trong câu nói của anh, bèn hỏi: “Lẽ nào đơn giản không tốt sao?”Trái tim Ngụy Tuần bỗng run lên: “Đơn giản cũng tốt.”Có điều, trong thế giới của người lớn, ngay cả sự đơn giản cũng bị gán cho hàm ý phức tạp.Lí Mộ không thể xoa dịu nỗi sầu của anh.Hai người từ trên cao nhìn xuống một lúc rồi lại im lặng quay về.

Bước chân của cô trở nên nặng trĩu, không hiểu vì sao lại chẳng thể nhẹ nhàng được nữa.Tại sao anh lại buồn rầu? Điều này còn khiến cô buồn hơn cả việc anh sắp rời đi.“Anh Ngụy ơi!” Cô bất chợt gọi anh từ phía sau.Ngụy Tuần quay đầu lại, thấy cô mím môi, trông có vẻ căng thẳng“Bố tôi từng bảo rằng, khi còn sống thì hãy cố hết sức đừng để bản thân phải hối hận.

Ngoài trách nhiệm, ngoài tình nghĩa và pháp luật ra, chỉ cần đó không phải là những việc ác tày trời, khiến người khác bị tổn thương, thì hãy cứ làm những gì mình muốn.”Những lời đó không có tác dụng an ủi đối với anh.

Thật ra, trên đời này đa số những lời an ủi đều chẳng đi đến đâu, nếu như người nghe bỏ vào tai thì sao còn phải rầu rĩ nữa?Phần lớn những phiền phức trên đời đều có nguyên do.

Bạn biết rõ rằng mình nên buông tay, song lại vẫn một mực cố chấp, biết rõ con đường phía trước là sai lầm, nhưng vẫn cứ cắm đầu đi tiếp, chẳng hề ngoảnh lại.

Đây quả thực là chấp niệm cắm rễ sâu trong lòng.

Rõ ràng là có rất nhiều ánh sáng chỉ hướng, nhưng bạn lại vẫn khăng khăng chọn cách sẽ đi đến bóng tối.Trước sự nghiêm túc của Lí Mộ, Ngụy Tuần tạm thời buông bỏ ưu tư, bởi lẽ anh cảm thấy nếu mình lại tiếp tục buồn bã, có vẻ như cô sẽ còn buồn hơn anh.“Tôi biết rồi, cảm ơn cô nhé.”Lần này nụ cười của anh đã tươi tắn hơn.

Trong lòng Lí Mộ không còn ủ ê nữa, cô liền nở nụ cười.Ngôi nhà của Trương Trí Viễn đã ở ngay trước mặt, hai người không nói gì thêm, tuy nhiên bước chân đã nhẹ nhàng hơn.

Khi sắp về đến nơi, Ngụy Tuần đột nhiên dừng bước, Lí Mộ cũng dừng lại theo.Trong một góc khuất phía sau căn nhà, một đôi nam nữ đang ôm nhau thắm thiết.

Ngụy Tuần và Lí Mộ đứng ở chỗ cao, cho nên không nhìn rõ mặt họ.

Con đường phía đã bị chặn, tình huống này quả thực hơi xấu hổ.May mà hai người kia nhanh chóng nhận ra là có người, bèn vội vàng bỏ chạy.Phá hỏng chuyện như vậy khiến họ cũng cảm thấy bối rối.

Ngụy Tuần tiếp tục đi về phía trước, đi xuống một con dốc.

Lí Mộ đang thả hồn tận đâu, thế là trượt chân một cái, cả người va vào lưng anh.Ngụy Tuần khẽ rên lên một tiếng, còn cô vội vàng lùi lại, ngã bệt xuống đất..