Song Hướng Mê Luyến

Chương 49: Ước định cuối cùng trước khi chia tay



Convert: Vesperine

Edit: Mạt Mạt | Wattpad: MatDangCanhY

Cái này cũng quá dọa người rồi.

Ở trong mơ vừa mới bị một người đàn ông thao đến phun nước, tỉnh lại đã nhận được điện thoại của người đó rồi.

"Tô tiểu thư?" Thanh âm của Tần Tu thanh âm lại truyền đến một lần nữa.

Tô Ánh Hàm hoảng loạn nhặt điện thoại lên, hít một hơi thật sâu, sau đó hung dữ nói: "Có việc gì?"

Ngữ khí của Tần Tu vẫn vô cùng bình tĩnh: "Em đang ở khách sạn XXX?"

Tô Ánh Hàm kinh ngạc: "Anh điều tra tôi!?"

Tần Tu: "Tôi đến đây bàn việc, thuận tiện tới thăm em."

Tô Ánh Hàm nghe anh nói như vậy thì càng tức giận hơn: "Tôi mới không cần anh phải thăm!"

Cái gì vậy, còn bảo là thuận tiện đến thăm cô, cô mới không hiếm lạ đâu.

Tần Tu: "Tôi biết số phòng của em."

Tô Ánh Hàm: "!!!"

Không đợi Tô Ánh Hàm trả lời, Tần Tu đã nói: "Muốn tôi đi lên tìm em không?"

"Anh đừng đi lên!" Tô Ánh Hàm bị anh dọa sợ tới mức hoa dung thất sắc.

Mẹ của cô cùng mẹ Tần Nhiên đang ở phòng bên cạnh, nếu Tần Tu đến mà gặp phải hai người, hậu quả thật không dám tưởng tượng...

Tô Ánh Hàm hít một hơi thật sâu, giọng điệu vô cùng ủy khuất: "Anh đừng đi lên, tôi xuống tìm anh có được không?"

Tần Tu nói: "Được."

Tô Ánh Hàm đỏ mắt ngồi trong phòng một lúc, sau đó mới thay quần áo rồi đi ra cửa.

Cô đã nghĩ kỹ rồi, lần này cô nhất định phải cắt đứt với Tần Tu. Nếu không Tần Tu cứ bá đạo cường thế uy hiếp cô thế này, ai mà sống được?

Tô Ánh Hàm thậm chí cũng đã tính toán đến việc ngả bài với anh. Cô dành cả nửa ngày để sắp xếp những lời muốn nói, lúc đi xuống cũng vô cùng hùng hổ, như thể ngay giây tiếp theo cô có thể đánh tay đôi với anh.

Nhưng khi Tần Tu nhìn thấy bộ quần áo mỏng manh của cô, anh cau mày, cởi áo khoác của mình khoác lên người Tô Ánh Hàm.

Nhiệt độ cơ thể cùng mùi nước hoa quen thuộc ngay lập tức bao bọc cô. Tô Ánh Hàm giương mắt nhìn anh, khuôn mặt anh vẫn đẹp hệt như lần đầu gặp mặt, tất cả những lời cô vất vả sắp xếp đều kẹt lại trong cổ họng.

Sau đó Tần Tu ôm lấy cô.

Động tác mềm nhẹ, thanh âm cũng không có sự cường thế như ngày thường, anh nói: "Tôi rất lo lắng cho em."

Nước mắt của Tô Ánh Hàm lập tức rơi xuống.

Cái kẻ lừa đảo này, rõ ràng trong điện thoại còn gọi cô là Tô tiểu thư, ngữ khí vô cùng xa lạ, làm gì có chút quan tâm lo lắng nào chứ?

"Đừng khóc." Tần Tu lau nước mắt cho cô, hỏi: "Rốt cuộc làm sao vậy?"

Tô Ánh Hàm bỗng nhiên muốn biết câu trả lời cho nỗi băn khoăn trong lòng mình suốt mấy ngày qua.

Cô hỏi: "Nếu tôi nói tôi có thai, anh sẽ làm gì?"

Tần Tu hơi kinh ngạc, sau đó đáy mắt tràn ra kinh hỉ, anh cúi người xoa xoa khuôn mặt nhỏ của Tô Ánh Hàm, dịu dàng hôn lên trán cô, sau đó nghiêm túc nói: "Tôi cưới em."

Tô Ánh Hàm nghe được lời này thì khóc càng dữ dội hơn, Tần Tu muốn ôm cô, nhưng cô lại đẩy Tần Tu ra, hung dữ nói: "Ai cần anh cưới tôi!? Tôi không có thai, vừa nãy đều là lừa anh thôi!!"

Tần Tu bàng hoàng một lúc, sau đó nhìn cô với ánh mắt phức tạp.

Tô Ánh Hàm lau nước mắt, khụt khịt nói: "Anh đừng nhìn tôi như vậy, tôi thật sự không có thai, càng không cần anh cưới tôi, tôi chỉ là bị cảm mà thôi... Hơn nữa, hơn nữa sau khi anh Tần Nhiên biết tôi bị ốm thì đã đến thăm tôi trước rồi."

Tần Tu đáp lại cô bằng sự trầm mặc.

Tô Ánh Hàm tiếp tục: "Anh Tần Nhiên đối xử với tôi rất tốt, vậy nên, Tần Tu, tôi không muốn tiếp tục mối quan hệ thế này với anh nữa, chúng ta cắt đứt đi. Đúng rồi, còn tấm ảnh anh chụp tôi nữa, tôi hy vọng anh có thể trả nó lại cho tôi, điều kiện thế nào thì tùy anh."

Tần Tu theo bản năng muốn giơ tay sờ sờ khuôn mặt nhỏ của Tô Ánh Hàm, nhưng Tô Ánh Hàm lại nghiêng mình tránh né, còn nói: "Áo cũng trả lại cho anh."

Nói xong liền cởi áo khoác của Tần Tu trên người mình ra.

Sắc mặt Tần Tu lúc này âm trầm lợi hại.

Tô Ánh Hàm nghiêng đầu đi, không muốn nhìn anh.

Tần Tu nắm lấy cằm cô một lần nữa, nâng lên, trầm giọng hỏi cô: "Em thật sự không muốn có bất kỳ liên quan gì tới tôi nữa phải không?"

Tô Ánh Hàm kiên cường nói: "Đúng vậy."

Tần Tu tựa hồ như cười một tiếng, sau đó cúi người xuống, ghé vào sườn tai của Tô Ánh Hàm.

"Được thôi, ảnh chụp tôi cũng có thể trả lại cho em."

Tim Tô Ánh Hàm không tự chủ được đập loạn, nhưng cô biết lời này vẫn chưa xong, cố tỏ vẻ kiên cường hỏi anh: "Anh có điều kiện gì?"

Tần Tu nói: "Ngủ với tôi một lần nữa."