Sống Lại Khi Mới Vừa Nhập Chức

Chương 35



Ra khỏi văn phòng, bắt xe.

Lộ Nam định ngồi ghế lái phụ, bị Trần Kiêu giành trước: "Cô ngồi phía sau." Lại nói với bác tài: "Tới Starbucks gần đây."

Lộ Nam đầu óc tỉnh táo đương nhiên biết, ngồi ghế phụ hệ số nguy hiểm cao hơn không chỉ là phong độ lịch thiệp của Trần Kiêu, quan trọng hơn còn là: cùng đi ra ngoài, anh ta không thể để nữ cấp dưới trả tiền xe.

Mà lựa chọn tới Starbucks, khẳng định bởi vì kế tiếp không tiện nói tại phòng làm việc.

[Vứt bỏ suốt ngày trêu hoa ghẹo nguyệt, hoa đào quá nhiều, chỉ xét quan hệ cấp trên cấp dưới đơn thuần, Trần Kiêu là cấp trên không tồi.] Lộ Nam tự nhủ.

Tài xế dừng xe, Trần Kiêu trả tiền, còn giúp Lộ Nam lấy hóa đơn - tâm tư tinh tế như vậy (đương nhiên, vẻ ngoài cũng rất quan trọng), Phan Toa Toa rơi vào mấy tháng quả thật không oan uổng.

...

Lúc ở thành phố Vọng Hải, Trần Kiêu không những phát hiện Phan Toa Toa cuối cùng tắt tâm tư với anh ta, cũng nhiều lần xác nhận thái độ của Lộ Nam đối bản thân đều trước sau như một, việc công xử theo phép công.

Không thể phủ nhận, khi nhận phạt chơi game Lộ Nam tự nhiên thoải mái khiến Trần Kiêu vừa ấn tượng vừa hơi lo lắng.

Hàng ngày tiếp xúc anh ta nhận thấy Lộ Nam không hề e dè mình, cho nên lúc ở buổi tiệc, Trần Kiêu đổi nước cho Lộ Nam, có vài phần là quan tâm sức khỏe, càng nhiều là thăm dò cô gái trẻ này liệu thái độ với mình có thay đổi vì việc tư không (không phải anh ta tự luyến, mà là gặp phải tình huống như vậy quá nhiều), sự thật chứng minh, hiện tại anh ta không nhìn lầm người.

Lộ Nam là người có tố chất tổng hợp cao nhất, cũng là người thích hợp phụ trách Phi Tường nhất trong lứa người mới này.

"Ngồi đi, tôi đi gọi đồ, cô uống gì?"

Lộ Nam cũng không khách sáo: "Americano đá là được, cảm ơn anh Kiêu."

Không bao lâu, Trần Kiêu bê hai cốc trở về.

Anh ta ngồi xuống nói: "Việc cô phụ trách Phi Tường, tôi đã nói với giám đốc Vương, anh ấy mặc dù hơi lo cô không đủ kinh nghiệm, nhưng vẫn sẵn sàng cho cơ hội thử xem. Một tuần này, trước khi Đồng đại khu tới, nếu năng lực công việc và trình độ chuyên môn của cô có thể làm Dương tổng hài lòng, vậy Hướng tổng cũng không thể có ý kiến gì, sau này cũng thuận tiện cho cô triển khai công việc."

"Tôi biết, cảm ơn anh Kiêu." Lộ Nam gật đầu, không hỏi tại sao phải để Hướng tổng không có ý kiến.

Trần Kiêu rất thưởng thức Lộ Nam thông minh, con gái tuổi này, biết khôn vặt, nhưng lại có thể nhịn khoe khoang, quả thực rất khó.

"Khách khí, cơ hội luôn để lại cho người có chuẩn bị." Có thể kể ra giá xuất xưởng và giá kênh phân phối, hiểu thông tin về sản phẩm cạnh tranh, biết lễ nghi rót rượu trên bàn tiệc, am hiểu tốc ký, nói chuyện biết tiến thoái, làm việc chú ý chi tiết, còn biết tìm hiểu trước (như biết lãnh đạo hạm đội lên TV)... Trần Kiêu tin tưởng, tiền đồ Lộ Nam xa không ngừng ở đây.

Làm Bá Nhạc phát hiện cô, anh ta rất muốn biết Lộ Nam liệu có thể chịu (kỳ thị sẵn có) áp lực của nghề này mà tiếp tục kiên trì, lại nếu như kiên trì thì có thể đi bao xa.

Vì thế, anh ta cố ý gọi Lộ Nam ra ngoài, giảng dạy thêm.

Nếu Trần Kiêu biết Lộ Nam chỉ định sờ cá nửa năm, không biết liệu có cảm thấy một lòng "chân tình" giao phó nhầm người không.

Đương nhiên, Lộ Nam xã súc nhiều năm vẫn sẽ có trách nhiệm cơ bản, cho dù sờ cá, cô cũng làm được tới mức đồng nghiệp, khách hàng không thể bắt bẻ.

Lười biếng không có nghĩa bản thân là đồ bỏ.

Thái độ và năng lực là hai khái niệm khác nhau.

Có thể làm xong việc có nhiều thời gian đi sờ cá, đây chính là bản lĩnh của cô.

"Dương tổng trả tiền hàng xong, lô hàng đầu tiên chiều nay sẽ tới kho hàng của họ, sau bữa trưa, chúng ta tới giúp nhân viên của ông ấy quét mã nhập kho một chút." Trần Kiêu nói tới đây, thấy Lộ Nam không hề tỏ ra nghi hoặc, liền biết cô hiểu hoặc đã tìm người hỏi thăm quy trình quét mã nhập kho, bèn nói tiếp: "Sau đó, Phi Tường tuyển dụng hai vị giám đốc Khách hàng lớn cũng đã tới, từ ngày mai, cô tập huấn kiến thức sản phẩm cho họ, có được không?"

Mặc dù trong nửa tháng này, bản thân đều chỉ là tân nhân được huấn luyện hết lần này tới lần khác, nhưng Lộ Nam cũng không sợ hãi việc giảng dạy cho người khác: "Không có vấn đề, sau này tôi sẽ xác nhận ppt nào có thể dùng được, cái nào thông tin tham khảo nội bộ không thể dùng được với anh."

Trần Kiêu hài lòng gật gù, lại hảo tâm nhắc nhở Lộ Nam: "Nhà tiêu thụ tuyển giám đốc Khách hàng đa phần đều là người có kinh nghiệm thực tế phong phú, hơn nữa thường lão luyện trong quan hệ xã hội, bọn họ rất có thể sẽ coi thường cô vì tuổi và lịch duyệt, đồng thời không quan tâm tới nội dung đào tạo - nhưng, tiền lương của giám đốc Khách hàng lớn cơ bản là công ty lấy phương thức bổ rượu đưa cho Nhà tiêu thụ, cũng tương đương với công ty phụ trách tiền lương của họ, cô là giám đốc Đoàn mua, phải làm cho thủ hạ - giám đốc Khách hàng lớn làm được "chuyên tâm", "chuyên nghiệp", mà không phải là kiểu nhân viên tiêu thụ bình thường không có cấp bậc, tùy tiện bán hàng mau lẹ.

Lộ Nam gật đầu.

[Trở lại thanh xuân dĩ nhiên là việc sung sướng, nhưng bề ngoài quá non quả thật sẽ làm ta bị coi thường thậm chí là kỳ thị nhất định trên phương diện công việc.]

[Đây là đường xưa ta từng đi, bắt đầu một lần nữa, sẽ không gian nan hơn lúc trước.]

Lúc này Lộ Nam thầm cảm thấy có gì đó không đúng lắm, nhưng cô vẫn tự an ủi "kính nghiệp trước rồi yên tâm lười biếng sau".

Đâu ngờ rằng, kính nghiệp và lười biếng vốn chính là hai từ trái nghĩa nhau.

"Được rồi, buổi sáng coi như rảnh, cô ở đây làm quen với nội dung huấn luyện đi, tôi thấy cô mang laptop, USB thì sao? Có không?" Trần Kiêu thấy Lộ Nam gật đầu, liền rất vừa lòng, lại thêm một ưu điểm "làm việc chu toàn": "Vậy tôi đưa tư liệu cho cô, cô ôn qua đi rồi nói lại với tôi."

Lộ Nam không làm Trần Kiêu thất vọng, cô ôn tập một lần tư liệu, chỉ thử nói nửa tiếng, liền làm cho nhân sĩ kinh doanh đang uống cafe bàn bên chuyển ghế hai lần - đều là dựa sát.

Lần đầu tiên, Trần Kiêu và Lộ Nam không chú ý, chỉ là Lộ Nam nói nhỏ đi một ít, tránh quấy rầy đối phương.

Lần thứ hai động tác kê ghế rõ ràng hơn, còn phát ra tiếng vang.

Lộ Nam dừng lại.

Đối phương nhoẻn cười xin lỗi - ông ta là một người đàn ông trung niên đeo kính đen không tròng, mặc quần tây áo sơ mi không đeo cà vạt.

Cộng thêm đầu trọc.

"Mạo muội quấy rầy, tôi không cố tình nghe trộm, chỉ là thấy cô gái này giảng giải hết sức sinh động thú vị." Người đàn ông đầu trọc mặc dù tạo hình khác biệt, nhưng không có phỉ khí, ông ấy móc ra danh thiếp đưa cho Lộ Nam: "Tôi là Tổng giám đốc công ty đào tạo Dũng sỹ, công ty tôi đang tuyển dụng, rất cần giảng viên nữ chuyên nghiệp, có lẽ cô nên suy nghĩ đổi việc xem?"

"Lộ Nam lễ phép nhận card, nền đen chữ vàng, trên viết:

Công ty TNHH đào tạo mở rộng tố chất Dũng sỹ Trung Quốc

Viên Thắng Lợi (Tổng giám đốc)

Phía dưới là địa chỉ văn phòng Hải Lâm và điện thoại, email, phương thức liên lạc.

Lộ Nam xin lỗi: "Viên tổng, tôi còn chưa có danh thiếp."

"Không sao, tôi thấy cô hơi quen quen, chắc chúng ta có duyên, vậy thêm vx nhé?" Viên tổng hành nghề đào tạo dễ làm quen, hoàn toàn không lúng túng, trước mặt đồng nghiệp con gái người ta thoải mái đào góc tường, còn lễ phép gật đầu với Trần Kiêu.

Dù Trần Kiêu có phong độ tốt, cũng sắp tức nổ phổi: phác ngọc ta mới khai quật ra còn chưa mài giũa, đã có người tới trộm rồi?

Lộ Nam vẫn là lần đầu tiên thấy Trần Kiêu suýt nữa biến sắc, không nhịn nổi cười khẽ: "Viên tổng chắc đã quên, không lâu trước đây ở sảnh khách sạn Sofitel - chúng ta quả thật đã từng gặp."

"A! Đúng rồi! Cô là cô bạn nhỏ mà Tống tổng nhận thức." Viên Thắng Lợi bỗng tỉnh ngộ: "Trang điểm khác quá nên tôi không nhận ra. Như vậy càng phải trao đổi phương thức liên hệ, Tống tổng cũng có nhiều hợp tác với công ty tôi." Ông ta đưa mã qr ra trước mặt Lộ Nam.

Lộ Nam liếc Trần Kiêu, thêm vx: "Cảm ơn Viên tổng tán thưởng, nhưng tôi rất thích công việc hiện tại, Viên tổng làm quản lý công ty đào tạo, chắc vòng xã giao vô cùng rộng rãi, sau này có nhu cầu dùng rượu thì xin hãy liên lạc với tôi."

Trần Kiêu lúc này sắc mặt mới tươi lên.

Bị từ chối rồi còn bị tiếp thị, nhưng Viên Thắng Lợi không hề tức giận, ngược lại càng vui vẻ: "Được thôi, nếu có nhu cầu tôi nhất định liên hệ cô, Lộ Nam đúng không? Ỷ giang nam thụ thảo đường tiền - Cố lão tương truyền nhị bách niên*... là cái tên hay."

*Nhà cỏ cây chò dựa mé sông. Hai trăm năm có, lời lão ông. Trích hai câu đầu bài "Nam thụ vị phong vũ sở bạt thán" của nhà thơ Đỗ Phủ.

Ngài đầu trọc đọc thơ không phải không được, nhưng quá khác lạ rồi.

Lộ Nam cười cảm tạ Viên Thắng Lợi khen ngợi.

Trần Kiêu nhìn đồng hồ:"Viên tổng, tôi và đồng nghiệp còn có việc, đi trước ạ."

"Xin cứ tự nhiên." Viên Thắng Lợi không đạt được mục đích cũng không dây dưa, vẫy tay với Lộ Nam, chỉ vào di động, "liên lạc vx".

Ra khỏi cửa, Trần Kiêu cũng cười: "Trước thì có Tổng giám đốc công ty cũ giữ lại, sau thì có lão tổng công ty đào tạo mời chào. Lộ Nam, khá lắm."

"Tống tổng lễ phép tính giữ lại, Viên tổng lễ phép tính bắt chuyện, có thể nghe, không cần coi là thật. Tôi cũng không phải nhân vật không thể thiếu, có thể bọn họ vừa vặn thấy tôi hợp nhãn mà thôi." Lộ Nam rất tự mình hiểu lấy.

Trần Kiêu không rối rắm nữa, anh ta hài lòng ban nãy Lộ Nam khéo léo từ chối Viên tổng, cũng hiểu cô tuân thủ lễ nghi giao tiếp cơ bản mà nhận danh thiếp - nhưng thêm vx thì không cần đi?

Trần Kiêu cảm thấy bản thân hơi khó chịu là vì có người muốn đoạt người mà anh ta coi trọng, nhưng điều này cũng chứng tỏ Lộ Nam ưu tú, người ưu tú mới sẽ bị tranh đoạt.

"Trước đây cô từng thi lấy bằng đào tạo đúng không?" Trần Kiêu nhớ đã từng nhìn thấy trên profile Lộ Nam.

"A, phải, lúc học ĐH rảnh nên thi. Nhưng sau đó suy nghĩ, công việc dạy học... không mấy thích hợp với tôi." Chỉ việc phải tan tầm đúng giờ liền khiến cho người quen tự do như Lộ Nam sụp đổ.

Trần Kiêu gật đầu: "Ban nãy tôi thấy cô giảng ppt rất có khí thế, giống giáo viên."

Lộ Nam ngẩn ra giây lát, dường như không ngờ Trần Kiêu sẽ trêu chọc, sau đó cười cổ vũ: "Tôi coi như là anh đang khen tôi đi."

"Đi thôi, đi ăn cơm."

Lúc ăn cơm, Lộ Nam "hấp hối giãy giụa" một chút: "Anh Kiêu, để tôi trả tiền."

"Giám đốc thành phố và chuyên viên nhãn hiệu còn có trợ cấp bữa ăn, cô giành trả tiền làm gì?"

"Này..." Anh có trợ cấp cũng đâu phải lý do để tôi không trả tiền chứ.

Nhưng Trần Kiêu rất có nguyên tắc.

Lộ Nam đầu hàng: "ok, tôi biết rồi, tôi sẽ phục vụ Phi Tường thật tốt, báo đáp anh Kiêu bao tiền cơm, tiền cafe, tiền taxi nhé."