Sống Lại, Ta Cảm Thấy Chính Mình Thật Ngon Miệng

Chương 16: Thỉnh Tội



Tại điện Tử Khâm.

Các quan văn quan võ xếp hàng theo phẩm trật đi vào điện chầu vua, hai vị đại thần phẩm trật cao nhất là thái sư Lê Dương Hạo và thừa tướng Trương Bằng đứng ở hai bên, dẫn đầu hàng ngũ văn võ chờ nhà vua lâm triều.

Trong lúc chờ vua lâm triều, thái sư Lê Dương Hạo quay sang nhìn thừa tướng Trương Bằng, mỉm cười hỏi: “Nghe nói lần này Bằng huynh mang công trở về, thánh thượng ban thường nhiều nhưng chỉ muốn xin suất học cho con, tấm lòng thương con của huynh khiến Hạo này khâm phục.”

Trương Bằng nghe lời tâng bốc từ Lê Dương Hạo cũng không dám kênh kiệu, vội chắp tay vái chào rồi đáp: “Hạo huynh quá khen, chẳng qua con trẻ còn ngu muội cho nên tôi muốn xin thánh thượng ban ơn huệ cho phép nó vào Đại Tự Viện mở mang trí óc, nếu con tôi được một phần tài cán như hai đứa con lớn của Hạo huynh, Bằng này đã không phải nhọc lòng suy tính như vậy rồi.”

Lê Dương Hạo bật cười tiếp lời: “Hiện giờ cậu Thanh đã là quan tứ phẩm, Bằng huynh đừng quá tạo áp lực cho sấp nhỏ, muốn đạt được tới thành tựu như huynh, lớp trẻ cần phải học hỏi rất nhiều.”

Trương Bằng lại mỉm cười khiêm tốn chắp tay cúi người, hai vị đại thần khách sáo khen ngợi lẫn nhau, nhìn bề ngoài như thân thiết hòa nhã, nhưng thực chất đang ngầm so bì đấu đá, người có mặt trong điện ai cũng là kẻ thông minh, đương nhiên nghe ra ý nghĩa khác trong lời nói của hai người.

Thái sư Lê Dương Hạo cười nhạo thừa tướng Trương Bằng sinh con vô dụng, bản thân bất tài phải dựa vào cha để tiến thân. Còn thừa tướng Trương Bằng thì khoe khoang rằng dù con ông ta không giỏi bằng con của thái sư Lê Dương Hạo, nhưng chưa bước vào quan trường đã được diện kiến thánh thượng, nếu may mắn lọt vào mắt xanh của thánh thượng, tương lai người nào hơn người nào không ai đoán trước được.

Hai con sói đầu đàn âm thầm giao tranh, quan lại theo phe từng người cũng bắt đầu nổi lên hơi gió, thái tử Trần Minh Triết cao quý đứng cạnh ngai vàng nhìn xuống thần tử dưới điện, chậm rãi thu hết biểu cảm của từng người vào trong mắt.

An Dương Hầu bất ngờ lên tiếng: “Chẳng hay thừa tướng định xin suất học cho cậu nào trong nhà? Nghe nói đứa con thứ hai của ngươi nhiều lần thi Hương bất lợi, đưa vào Đại Tự Viện học tập thì dù tư chất tệ cách mấy cũng thay xương hoán cốt thôi, mai sau nước Đại Lịch ta lại có thêm một quan phụ mẫu tốt rồi.”

An Dương Hầu và thái sư Lê Dương Hạo là sui gia, đương nhiên đứng cùng chiến tuyến, thân là ông Hầu, lời An Dương Hầu nói ra không cần phải kiêng kỵ quá nhiều.

Tuy nhiên Trương Bằng vẫn giữ thái độ trước sau như một, ông ta khẽ cúi đầu một chút rồi đáp: “Là cho đứa con thứ tư của tôi, từ nhỏ thằng bé đã bệnh tật triền miên, nay may sao trời cao thương xót để nó khỏe mạnh, hy vọng rằng sau khi vào Đại Tự Viện học sẽ trở thành một đống lương tài giúp ích cho lê dân bá tánh.”

Ánh mắt của An Dương Hầu và Lê Dương Hạo hơi dao động một chút, trong lòng có trăm ngàn suy đoán đang xoay chuyển.

“Nếu thật như thế thì xin chúc mừng thừa tướng, hy vọng ta sẽ sớm ngày có thêm một thần tử tài giỏi phụ tá cho mình.”

Đột nhiên thái tử Trần Minh Triết lên tiếng, ánh mắt mang ý cười, hoàn toàn không nhìn ra cảm xúc khác lạ trên mặt hắn, đây chính là trữ quân tương lai của nước Đại Lịch, là thái tử nổi danh hiền hòa và yếu ớt trong miệng của phe cánh dưới trướng các vị hoàng tử khác.

Trương Bằng theo lễ vái lạy tạ ơn, ngay sau đó thái giám cất cao giọng hô to: “Thánh thượng giá đáo.”

Văn võ bá quan lập tức khom lưng quỳ rạp xuống đất, trán chạm vào nền gạch cùng thỉnh nhà vua lâm triều.

Vua Định Ưng tại vị ba năm, năm nay ba mươi lăm tuổi, ở độ tuổi này không cần thiết phải lập thái tử, nhưng ngài ta vẫn làm, thậm chí không hề do dự cân đo giữa các vị hoàng tử mà thẳng thừng lập ngay Trần Minh Triết làm người kế vị của mình, người ngoài cho rằng ngài ta yêu thương con trưởng vô bờ bến, chỉ có người trong cuộc mới hiểu chức vị thái tử lập càng sớm, người được chọn càng sống không thọ.

Trần Minh Triết cúi đầu đứng hầu bên cạnh vua cha nghe văn võ bá quan tấu việc, tuy nhiên đầu óc đã sớm thả đi nơi khác, vua Định Ưng liếc nhìn hắn, đầu ngón tay khẽ gõ vào ngai vàng vài cái, nhưng không hề nói gì mà tiếp tục nghe quần thần bẩm tấu.

“Bẩm thánh thượng bệ hạ, Quế Châu đang tiến hành xây dựng đường xá cầu cống, công văn đã ban hành xuống dưới, ngày mai thần sẽ đi cùng một vài quan viên đến đó điều tra khảo sát tình hình.” Thừa tướng Trương Bằng đứng ra bẩm tấu.

Vua Định Ưng khẽ gật gù: “Bằng khanh làm việc trẫm rất yên tâm, chuẩn tấu!”

Vua Định Ưng phất tay, Trương Bằng dập đầu vái lạy: “Tạ ơn thánh thượng bệ hạ.”

Một lúc sau buổi chầu vua lâm triều kết thúc, nhà vua giữ cả thái sư và thừa tướng lại cung gặp riêng, đầu tiên ngài ta nhìn Trương Bằng, nói: “Việc khanh nhờ trẫm đã cho người sắp xếp xong, nhưng sao khanh không cho con cái học ngay mà phải chờ sau khi đi tuần trở về?”

Trương Bằng đang cúi đầu, nghe nhà vua hỏi ánh mắt của ông ta chợt lóe, sau đó đáp: “Thằng con nhà thần dưỡng bệnh ở nhà quanh năm, không hay tiếp xúc với người bên ngoài như các anh của nó, thần định chờ sau khi đi tuần về sẽ đích thân dẫn nó đến diện kiến các thầy đồ ạ.”

Vua Định Ưng gật đầu tán thưởng: “Bằng khanh suy tính chu toàn, là phúc của đứa nhỏ.”

Trương Bằng tạ ơn, sau đó khẽ liếc nhìn Lê Dương Hạo đang đứng chờ một bên rồi chắp tay nói: “Nếu thánh thượng không còn việc giao phó, thần xin lui.”

Vua Định Ưng phất tay, Trương Bằng lui ra ngoài, ông ta vừa đi, Lê Dương Hạo lập tức quỳ rạp xuống đất mà xin: “Xin thánh thượng bệ hạ tha tội.”