Sống Lại, Ta Cảm Thấy Chính Mình Thật Ngon Miệng

Chương 35: Trừng Phạt



Kết thúc một ngày làm ruộng vất vả, anh Tửng trở về nhà hí hửng kể cho vợ nghe về chuyện mình nhận gieo trồng theo ý cậu Chính, người vợ vừa nghe xong lập tức đứng bật dậy, hoảng hốt nói: “Sao mình lại nhận lời? Trời ơi sao tôi khổ vậy nè, người ta né còn không kịp mà chồng tôi lại đâm đầu vào, rồi tới khi nộp thuế, nhà mình lấy gạo đâu mà ăn hả chồng ơi.”

Người vợ tức đến phát khóc, anh Tửng vội ôm lấy nàng an ủi: “Mình yên tâm, cậu Chính đã hứa sau khi trồng thành công sẽ để lại hai phần cho nhà mình, tôi lấy hai phần đó đổi hai phần lúa gạo là được mà.”

“Sao mình khờ vậy? Lỡ đâu không thành thì thế nào?”

“Không thành thì tôi cũng làm cậu Chính vui rồi, cậu ấy sẽ thương tình ban thưởng cho mà, hơn nữa nếu thành, không chỉ hai phần lương thực đâu, cậu Chính đã hứa cho tôi toàn quyền thuê mẫu đất còn thừa rồi, mình nhớ năm xưa nhà tôi làm nghề gì không? Nay mình trồng đậu tương trên đất đó làm thành đậu hũ đem đi bán, nếu có tiền rồi sinh hoạt trong nhà sẽ cải thiện, mình lại đưa con trai đến trường học chữ, như vậy chẳng phải rất tốt sao?”

Trước đây nhà anh Tửng cũng có một mẫu ruộng riêng để trồng đậu tương làm đậu hũ, cuộc sống không đến mức khá giả nhưng cũng không tới nỗi thiếu ăn thiếu mặc, nhưng xui thay lại gặp phải bá hộ ác độc chiếm ruộng chiếm nhà, gia đình anh Tửng phải lưu lạc đến kinh thành rồi trở thành tá điền của thái sư.

Người vợ nghe chồng nói vậy cũng cảm thấy có lý, người bên ngoài đều cười nhạo chồng nàng cục mịch chất phát sẽ chịu thiệt, nhưng chỉ có nàng cảm thấy gã suy nghĩ thấu đáo trước sau, làm việc đâu ra đấy, hơn nữa còn thương vợ thương con, đối với nàng như vậy đã đủ rồi.

“Vậy tôi nghe mình, nói gì thì năm xưa nhờ có thái sư thu nhận mà nhà chúng ta không chết đói hay tan đàn xẻ nghé, bây giờ làm việc cho cậu Chính âu cũng trả được phần nào ơn nghĩa cho người ta.”

Tiếp đến hai vợ chồng lại ngọt ngào như xưa, có vợ ủng hộ, anh Tửng càng thêm quyết tâm hoàn thành nhiệm vụ.

Đồng thời tin tức về Lê Dương Chính cũng tới tay nhà vua, vua Định Ưng nghe xong bèn mỉm cười, nói: “Nếu chỉ là ham thích của lạ mua về cho vui thì không cần phải tự mình đi khảo sát đất đai, làm việc có bài bản như vậy, chàng trai này càng lúc càng khiến trẫm tò mò rồi đây.”

Dừng một chút, nhà vua tiếp tục hỏi ám vệ: “Hôm nay nó qua lại với thằng Du à?”

“Bẩm thánh thượng bệ hạ, thật ra… là điện hạ bám theo cậu Chính, trông cậu Chính có vẻ không mặn mòi nịnh bợ điện hạ lắm.”

Vua Định Ưng gật gù: “Mặc dù nhen nhóm tài năng đó, nhưng cách đối nhân xử thế còn kém quá, dù sao thằng Du cũng là con trẫm, không nịnh bợ thì thôi lại còn ghét bỏ ra mặt, thật là…”

Tuy ngoài miệng trách móc, nhưng trong lòng vua Định Ưng càng thêm muốn trọng dụng Lê Dương Chính, thông minh có, tài năng cần theo dõi lại không kết bè kết phái, hoàn toàn đúng tiêu chuẩn một sủng thần mà ngài ta mong muốn.

Ám vệ lui ra, vua Định Ưng gọi thái giám canh cửa vào, hỏi: “Nhân Lễ đâu?”

“Bẩm thánh thượng bệ hạ, ông tổng quản vừa được hoàng hậu sai đến điện Ninh Xuân hầu hạ ạ.”

Vua Định Ưng nhíu mày không vui, vị hoàng hậu này càng lúc càng không coi ai ra gì, người của vua mà bà ta cũng dám sai biểu sao?

Vua Định Ưng nổi giận định đi đến cung điện của hoàng hậu thì một tên thái giám chạy tới, thị vệ lập tức giơ giáo ngăn lại.

“Thánh thượng bệ hạ, cầu xin bệ hạ cứu ông tổng quản đi, ngài ấy sắp bị đánh chết rồi.”

Vua Định Ưng lập tức hỏi: “Đã xảy ra chuyện gì?”

“Bẩm… bẩm thánh thượng bệ hạ, ông tổng quản đi hầu hạ hoàng hậu, nhưng cung nữ bên cạnh hoàng hậu thấy dáng đi của ngài ấy kỳ lạ không ngay thẳng bèn vu cho tội dâm loạn hậu cung, bây giờ ngài ấy đang bị bức cung để khai ra mình đã dan díu với tên thị vệ nào đó ạ.”

“Khốn nạn.” Vua Định Ưng tức tốc di giá đến điện Ninh Xuân.

Giữa khoảng sân rộng, một thanh niên quỳ trên mặt đất khô cứng, hai bên có hai ả cung nữ không ngừng dùng roi quất vào lưng gã, vải áo dính vào da thịt, máu tươi phủ kín tấm lưng gầy gò.

“Đánh mạnh vào cho ta! Đánh đến khi chịu khai ra nó đã dâm loạn với ai thì thôi.”

Hoàng hậu Huệ Dung ngồi trên ghế, cung nữ đứng hầu xung quanh, bà ta ung dung hớp một ngụm trà rồi thản nhiên nhìn Nhân Lễ đang bị quất roi.

“Thánh thượng bệ hạ giá lâm.”

Hoàng hậu Huệ Dung lập tức đứng dậy chỉnh trang dung mạo rồi đi nhanh đến trước cửa nghênh đón nhà vua.

“Thần thiếp cung nghinh thánh thượng bệ hạ giá lâm.” Hoàng hậu và nhóm cung nữ thái giám đồng loạt quỳ xuống.

“Hừ.”

Vua Định Ưng không kêu bình thân mà trực tiếp lướt qua người hoàng hậu, nhìn thấy Nhân Lễ quỳ giữa sân, da thịt rách nát nhuộm đỏ cả áo ngoài, mặt mày cũng tái nhợt lung lay sắp ngất, lửa giận trong lòng ngài ta bắt đầu phun trào dữ dội.

“Người đâu, đỡ nó đến gặp thái y, hoàng hậu Huệ Dung vượt quyền phạm thượng, phạt đóng cửa ăn năn một tháng, trong thời gian này giao phượng ấn lại cho Quý phi Liễu Nguyệt coi quản.”

Dứt câu, vua Định Ưng xoay lưng định rời đi, hoàng hậu lập tức kêu oan: “Bệ hạ, thần thiếp không hề vượt quyền phạm thượng, oan cho em quá bệ hạ.”

Tuy nhiên ngài ta dứt khoát bỏ đi không hề ngoảnh đầu nhìn lại, chuyện này lập tức lan rộng khắp hậu cung, chẳng mấy chốc đến tai hoàng thái hậu.

Điện Từ Ninh, hoàng thái hậu cầm xâu chuỗi nhắm mắt niệm phật, đàn hương tỏa khói nghi ngút, không gian yên ắng thanh tĩnh vô cùng.

Một lúc sau bà mở mắt ra, khẽ thở dài: “Rốt cuộc bệ hạ đã không nhịn nổi nữa rồi, đứa trẻ kia… hầy, âu cũng là kiếp nạn của nó.”