Sống Lại, Ta Cảm Thấy Chính Mình Thật Ngon Miệng

Chương 37: Gặp Ác Mộng



Đột nhiên Trương Ai Thống bụm chặt miệng của mình lại, hai má phồng lên, Lê Dương Chính vừa nhìn đã biết cậu muốn nôn bèn mang cái chậu tới.

“Nôn vào đây.”

“Ụa…”

Vừa rồi trong lúc chờ thằng Quy lôi con Hồng tới, hắn đã sai con Thu bưng đến một tô cháo để cậu ăn lót dạ, bây giờ xem ra vô ích rồi, cậu nôn cả mật xanh mật vàng luôn chứ nói gì đến phần cháo đã ăn.

“Khụ khụ…” Trương Ai Thống ho sặc sụa, Lê Dương Chính vội rót cho cậu một ly trà.

Trương Ai Thống nhận lấy ly trà uống một hơi cạn sạch, lúc này cổ họng mới dễ chịu hơn một chút, sau đó cậu vội lui vào một góc trốn tránh, nhìn Lê Dương Chính với ánh mắt khiếp sợ.

Lê Dương Chính thấy vậy chỉ biết thở dài, nói: “Ả ta bắt nạt không cho ngươi ăn cơm, ta giúp ngươi trừng phạt ả rồi sao ngươi lại sợ ta?”

Trương Ai Thống lắc đầu, nước mắt rơi lộp bộp, lí nhí trả lời: “Hức… không muốn… không muốn có người vì con mà chết hu hu…”

Trương Ai Thống lấy tay lau nước mắt, càng lau càng lem luốc, Lê Dương Chính không nhìn nổi nữa bèn móc khăn tay ra lau cho cậu, trong lòng thầm nghĩ hắn quên mất nhóc con này chưa từng trải qua biển lửa, lòng lương thiện vẫn còn cho nên sợ hãi khi thấy người khác thiệt mạng vì mình cũng là điều đương nhiên.

Nhớ năm xưa lần đầu tiên giết người, chẳng phải hắn cũng ám ảnh rất lâu đó sao? May mắn hôm qua hắn không mang bàn tay của hai gã tay sai buôn người kia cho cậu xem, nếu không nhóc con này sẽ chết ngất mất.

“Không phải do ngươi ả mới bị như vậy, là ả muốn leo lên đầu chủ cả ngồi, nếu không trừng phạt lấy đó làm gương thì sao kẻ hầu khác phục tùng được?” Lê Dương Chính ôn tồn giải thích.

“Nhưng cũng không đến mức lấy mạng nàng ta mà…”

Trương Ai Thống vừa nói xong lập tức hối hận, bởi vì Lê Dương Chính đối xử với mình quá dịu dàng cho nên trong khoảnh khắc nào đó cậu đã quên mất mình cũng chỉ là một kẻ hầu mà thôi, là kẻ hầu mà dám cãi lời chủ, kết cục sẽ không khác gì nữ nhân ngoài kia.

Quả nhiên Lê Dương Chính nghiêm mặt, cứng rắn nói: “Ngươi là kẻ hầu của ta, sau này sẽ phải làm việc cho ta, máu người là thứ thường xuyên nhìn thấy, ngươi nên tập quen dần đi.”

Trương Ai Thống mím chặt môi, sau đó ấp úng nói: “Con… con có thể làm việc nặng ở sân sau… Cậu đừng…”

“Không được!” Lê Dương Chính quát.

Hắn mang Trương Ai Thống về bên cạnh mình là để che chở chăm sóc thì sao có thể cho cậu tiếp tục làm công việc nặng nhọc được chứ?

Thấy đối phương vẫn còn run rẩy, Lê Dương Chính thở dài rồi hạ thấp giọng, nói: “Đừng sợ, ta chỉ muốn tốt cho ngươi thôi, ta muốn ngươi cứng rắn hơn một chút, tàn nhẫn hơn một chút, có như vậy người khác mới không bắt nạt được ngươi, nhưng nếu ngươi không thích, ta cũng không ép, dù sao chỉ cần ở bên cạnh ta, không ai có thể động đến một sợi tóc của ngươi.”

Trương Ai Thống sửng sốt nhìn Lê Dương Chính, ánh mắt lộ rõ sự hoang mang, đồng thời trong lòng dường như cũng có thứ gì đó đang đâm chồi nảy lộc.

Lúc này cậu không thể diễn tả được cảm xúc trong lòng mình, từ khi hiểu chuyện, cậu đã biết mình không được chào đón, người nuôi nấng cậu khi còn nhỏ là một góa phụ, bà ta đay nghiến đánh đập cậu không kể ngày đêm nhưng vì tưởng bà ta là người thân duy nhất của mình cho nên cậu chỉ có thể cắn răng chịu đựng.

Sau này khi biết mình bị lạc cha mẹ ruột và sắp được nhận về, cậu đã rất mong chờ, nhưng rồi mọi hy vọng vỡ nát dần sau những lời nói cay độc của Tô thị, sự hờ hững của Trương Bằng, sáu năm qua cuộc sống của cậu không khác gì địa ngục, mãi cho đến khi nam nhân này xuất hiện cứu vớt đời cậu…

Hắn xuất hiện ngay trước lúc cậu sắp rơi xuống vực thẳm, dùng giọng điệu dịu dàng nói chuyện với cậu, cho cậu sự ấm áp và bao dung khiến sương mù đen khịt trong lòng cậu dần dần được xua tan, đối với cậu, hắn không khác gì thần linh cứu rỗi kẻ phàm trần, dùng phép thuật làm sống lại linh hồn đã sắp héo rũ của cậu cả.

Trương Ai Thống không thể ức chế được lòng cầu khát được yêu thương của mình, cậu không biết liệu có quá sớm để trao đi lòng tin hay không, nhưng cậu thật sự rất muốn được người này che chở.

Lê Dương Chính nhìn vào con ngươi đen nhánh long lanh như đang phát ra vô số tia sáng rực rỡ trước mặt, trong lòng cảm thấy an ủi, rốt cuộc “chính mình” ở kiếp này đã không phải chịu đựng những gì hắn từng trải qua rồi.

Lê Dương Chính sờ lên gò má của Trương Ai Thống, cậu vội hồi thần né tránh, mặt đỏ ửng sau đó lan dần ra hai bên mang tai.

“Vừa rồi đã nôn sạch cháo trong bụng ra rồi, hay là ta sai người hầm canh cá cho ngươi ăn nhé?”

Mặc dù đang hỏi ý kiến của Trương Ai Thống, nhưng Lê Dương Chính vừa nói dứt câu đã ra ngoài gọi thằng Quy đi sai nhà bếp nấu đồ ăn.

“Đứng dậy đi, dưới đất lạnh lẽo, để bị cảm thì không tốt lắm đâu.”

Lê Dương Chính kéo Trương Ai Thống ngồi lên ghế, không bao lâu sau con Thu cúi đầu mang canh cá tới, thái độ vừa sợ hãi vừa cung kính, khác xa vẻ dửng dưng của ngày hôm qua.

“Ăn đi rồi về phòng ngủ, ta biết lúc ta đi ngươi chỉ đang giả vờ ngủ thôi, như vậy là không được đâu nhé, phải mau lành vết thương để theo hầu ta.” Lê Dương Chính ôn tồn dặn dò.

Trương Ai Thống thẹn thùng cúi đầu uống canh, còn Lê Dương Chính thì ngồi xuống bàn học luyện chữ, nhìn hai bao cát được buộc trên cổ tay của hắn, cậu thầm nghĩ nam nhân này thật biết khắc khổ học tập, ngày sau ắt sẽ thành tài, còn cậu, có lẽ vĩnh viễn chỉ có thể làm kẻ hầu cho người ta.

Cảm xúc của Trương Ai Thống bỗng chùn xuống, đúng lúc Lê Dương Chính ngẩng đầu lên nhìn thấy cậu thở dài, trong lòng như có điều suy đoán.

Uống canh xong, Lê Dương Chính tự mình đưa Trương Ai Thống đi sang gian nhà bên cạnh rồi tiếp tục trở về luyện chữ.

Đêm đến, Trương Ai Thống nằm mơ, cậu mơ thấy mình trở về phủ thừa tướng rồi bị mẹ con Tô thị và đám người hầu trong phủ vây quanh, tất cả họ đều nở nụ cười rộng đến mang tai, hai mắt đỏ ngầu nhìn cậu, sau đó gương mặt của họ trở nên vặn vẹo rồi dần dần hóa thành những hình dạng ghê rợn.

“Không… tránh xa tôi ra, hu hu, cứu tôi với!”

Trương Ai Thống quơ tay quơ chân muốn đuổi đám người kia đi, nhưng họ lại nắm lấy tay chân rồi bắt đầu cào cấu vào da thịt của cậu.

“Đồ con hoang, sao mày không chết đi? Ở đây đâu có ai chào đón mày?”

“Mày là đồ thừa thãi, nhìn đi, không ai thương yêu mày cả, ai cũng muốn mày chết.”

“Chết đi… Mau chết đi!”

Đám người kia cứ thì thầm bên tai những lời lẽ tàn độc, Trương Ai Thống muốn vùng vẫy cũng không được, cơ thể dần chìm trong sự thống khổ và tuyệt vọng.

“Không… tôi không muốn chết! Hu hu…”

“Thống! Mau tỉnh lại!” Một giọng nam vang lên.

Ai đang gọi mình?

“Đừng sợ, có ta ở đây rồi, không ai làm hại ngươi được đâu.”

Là ai đang nói chuyện, tại sao lại dịu dàng ấm áp như vậy? Mình muốn nhìn thấy người này, nhưng mí mắt của mình nặng quá.

Lê Dương Chính đoán Trương Ai Thống sẽ gặp ác mộng cho nên nửa đêm sang gian nhà bên cạnh thăm chừng cậu, quả nhiên lúc này người cậu đầy mồ hôi, miệng liên tục nói mớ xin tha.

“Nhóc con, không sao rồi, đừng sợ nữa.” Lê Dương Chính tiếp tục thủ thỉ bên tai Trương Ai Thống.

“Hức…”

Trương Ai Thống dùng hết sức bình sinh mở choàng mắt ra, quả nhiên nhìn thấy Lê Dương Chính đang ngồi trên đầu giường của mình.

Hắn thấy cậu đã tỉnh bèn dùng tay áo lau nước mắt còn đọng trên mặt cho cậu, sau đó nói: “Không sao đâu, chỉ là ác mộng mà thôi, ngươi ngủ tiếp đi, ta sẽ vỗ lưng ru ngươi ngủ.”

Nói xong Lê Dương Chính đặt tay lên lưng Trương Ai Thống rồi nhẹ nhàng vuốt ve, cảm nhận được sự xoa dịu truyền từ da thịt vào trái tim, mí mắt của cậu lại nặng trĩu.

Trước khi chìm vào giấc ngủ, một suy nghĩ chợt hiện lên trong đậu cậu, nếu nam nhân này mãi đối xử tốt với cậu như vậy, trao thân cho hắn cũng không tệ lắm.

- -

Lời của Gừng: Đứa nào yêu trước đứa đó khổ!

Chương này diễn tả nội tâm hơi nhiều, hic.