Sống Lại Thập Niên 70, Thôn Thảo Theo Đuổi Nuông Chiều Ta

Chương 10: Thôn thảo nhiệt tình giúp tìm nhà mới



Lâm Dư cười nói: "Khách khí cái gì, trước kia chúng ta đều là một đội, hỗ trợ nhau là chuyện nên làm."

Nói xong lời này, Lâm Dư đột nhiên phát hiện góc áo trên người Thẩm Thanh dính chút bùn đất màu đỏ, trên tóc cũng có vài cọng cỏ.

Lâm Dư sửng sốt một lúc, vẫn là không nói ra nghi hoặc trong lòng.

Thẩm Thanh nhất thời không chú ý tới vẻ mặt Lâm Dư, chỉ ngượng ngùng hỏi: "Đội trưởng Lâm, có một chuyện tôi muốn nhờ anh giúp, không biết có phiền phức cho anh không."

"Cô yên tâm, chỉ cần là chuyện tôi có thể giúp, tôi nhất định sẽ giúp cô." Lâm Dư nhiệt tình nói.

Thẩm Thanh cắn môi, xấu hổ nói: "Tôi muốn trở lại đại đội Đông Bá, trong đội chúng ta có căn nhà nào trống có thể ở được không? Tôi có thể trả tiền thuê, chỉ cần có thể che mưa che gió là được."

Nói xong, Thẩm Thanh đã chuẩn bị tốt sẽ bị hỏi lại.

Dù sao cô cũng có đã chồng, lại còn cha mẹ. Bất kể là ai đều không hiểu được yêu cầu này.

Nhưng không ngờ Lâm Dư cũng không lộ ra vẻ kinh ngạc, chỉ là suy nghĩ một lúc rồi nói: "Cô hỏi cũng trùng hợp, phòng trống xác thật có một căn, bất quá...... ừm, bằng không tôi lại giúp cô đi hỏi một chút."

Thẩm Thanh nghe thấy có phòng trống, lập tức kích động mà nói: "Đội trưởng, vậy anh xem tôi có thể thuê căn phòng trống này hay không? Cũ nát một chút cũng không sao, tôi tự nghĩ cách sửa lại sau, người có thể ở là được."

Biểu cảm Lâm Dư phức tạp, muốn nói lại thôi sau đó bất đắc dĩ nói: "Trình độ cũ nạt không tới mức mưa dột gió thổi, chỉ là căn nhà này là của bà Lưu từng ở...... Cô một cô gái ở một mình, vào ở khó tránh khỏi sẽ sợ hãi."

Thẩm Thanh sửng sốt, hiểu rõ ý tứ Lâm Dư.

Bà Lưu ở tuổi trung niên mất chồng mất con, sống một mình cả đời, một năm trước bà đột nhiên phát điên, cả ngày toàn nói chuyện người khác nghe không hiểu, sau lại không biết vì sao lại chết.

Ngay cả quan tài đều là do người trong đội ủng hộ, đóng cho bà.

"Cô đừng lo lắng, tôi sẽ lưu ý giúp cô chuyện phòng ở, nếu cô muốn tìm phòng ở ngay, thì ở thể tạm thời ở trong phòng họp của đội. Đợi khi nào tìm được phòng ở thích hợp, cô lại dọn đi." Lâm Dư an ủi nói.

Thẩm Thanh do dự một giây, kiên định nói: "Đội trưởng, tôi chọn nhà bà Lưu. Tuy là bà Lưu không còn nữa, tôi cũng không thể ở không trên đất nhà bà, anh nói ra một con số, chờ đến cuối năm tính vào hoa hồng chia đều cho mọi người."

Ánh mặt Lâm Dư lộ ra vài phần kinh ngạc, sau đó càng thêm đồng tình.

Kỳ thật thời điểm Thẩm Thanh mở miệng, trong lòng anh đã hiểu rõ chuyện này.

Hôm qua thời điểm nhìn thấy Thẩm Thanh, anh đã phát hiện sắc mặt cô không tốt, công với vết bùn đất trên quần áo vừa rồi, Lâm Dư chắc chắn cô đã chịu ủy khuất ở hai nơi.

"Được, vậy theo lời cô nói. Tiền thuê một tháng cô trả 1 đồng đi, nhà đã cũ lắm rồi, rất nhiều chỗ cô phải dùng đến tiền." Lâm Dư vừa nói, vừa đưa một tờ giấy, viết hiệp nghị cho thuê nhà đơn giản.

Thẩm Thanh viết tên của mình cong cong vẹo vẹo, sau khi trả tiền ấn dấu vân tay trên đó, trong lòng thở phào nhẹ nhõm.

Lúc này rất khó tìm được phòng ở, cô cũng không có tư cách để lựa chọn.

"Vừa vặn tôi có thời gian, đi thôi tôi dẫn cô đi xem một chút, vừa vặn giúp cô xử lý."

Thẩm Thanh cảm kích gật đầu.

Nhà bà Lưu ở phía đông đại đội, xung quanh không có hàng xóm nào. Bất quá điề này đối với Thẩm Thanh mà nói thật ra lại là chuyện tốt, sau khi gặp nhiều hàng xóm phiền toái, ngược lại cảm thấy thanh tĩnh tốt hơn.

Khoảng cách bà Lưu qua đời mới hơn nửa năm, trong sân mọc đầy cỏ dại.

Lâm Dư lấy một chiếc liềm đã chuẩn bị trước, bắt đầu dọn dẹp cỏ dại.

"Đội trưởng để tôi tự làm là được, tôi đã làm phiền anh rất nhiều rồi." Thẩm Thanh vội vàng nói.

Lâm Dư vừa nhổ cỏ vừa nói: "Không sao, sân trước cần quét dọn sạch sẽ. Lúc đến đây tôi có đem theo một ít bộ lưu huỳnh, lát nữa cả trong và ngoài phòng đều rải một ít."

Trước đây Thẩm Thanh chưa từng tiếp xúc với Lâm Dư, bây giờ cô đã tại sao Lâm Dư lại có danh tiếng tốt ở đại đội Đông Bá.

Cô rối rít cảm ơn, sau đó đánh giá xung quanh nhà.

Phòng ở không tính là lớn, một cái bếp lò giản dị, trong buồng có một chiếc giường. Sân phía tây có một cái chuồng heo, phía đông có một phòng để vật dụng lặt vặt.

Căn nhà không lớn, nhưng được sắp xếp gọn gàng ngăn nắp.

Sau khi dọn sạch cỏ dại trong sân, ngôi nhà cuối cùng cũng có thể ở lại được.

"Còn một chút bột lưu huỳnh, cô lấy một ít rải ở trong phòng ngủ của cô, phòng này đã lâu không có người ở..... đừng để bị dọa."

"Cảm ơn đội trưởng, hôm này đều là nhờ anh hỗ trợ. Nếu chỉ có một mình tôi, khả năng phải dọn cả ngày mới xong được."

"Đừng khách khí. Tôi cũng phải trở về rồi, cô có việc gì cần hỗ trợ thì cứ đến trong đội tìm tôi."

Thẩm Thanh ngượng ngùng nói: "Hôm nay anh giúp tôi nhiều như vậy, theo lý mà nói tôi nên mời anh một bữa cơm, nhưng...... nhưng đội trưởng, anh yên tâm, chờ tôi sắp xếp ổn định xong, nhất định sẽ mời anh ăn cơm."

"Được rồi, tôi biết hiện tại cô đang khó khăn, tôi là đội trưởng, giúp đỡ xã viên là chuyện nên làm. Cô không cần bận tâm đâu." Lâm Dư cười nhẹ, ẩn hiện hai má lúm đồng tiền, sau đó lại dặn dò: "Cô nhớ rõ lời tôi nói, có bất kì khó khăn gì đều có thể tìm tôi, không cần ngại đâu."

Giọng nói Lâm Dư cực kỳ dịu dàng, như là một luồng gió ấm, khiến cho Thẩm Thanh cảm thấy ấm áp đã lâu không có, mũi cũng nhịn không được có chút cay xót.

"Tôi đã biết, đội trưởng anh là người tốt." Thẩm Thanh nhẹ giọng nói.

"Vậy tôi đi trước đây."

Thẩm Thanh nhìn theo hướng Lâm Dư rời đi, sau đó đi vào trong phòng.

Trên giường trong phòng có trải một tấm ga giường màu hồng có in những bông hoa to, mặc dù Thẩm Thanh không ngại dùng đồ của người đã khuất, nhưng mùi ẩm mốc vẫn làm cô không nhịn được cau mày lại.

Cô nhanh chóng cởi ra trải giường và chăn bông ban đầu, mang đi ngâm trong chậu nước.

Sau đó tính toán mang chăn ra, dự định phơi nắng một buổi chiều.

Nguyên bản vật dụng trong nhà bà Lưu rất ít, Thẩm Thanh cẩn thận thu dọn những vật dụng của bà, dự định cất ở trong kho.

Tuy rằng bà Lưu đã qua đời, nhưng là Thẩm Thanh biết mình chỉ tạm thời ở nhờ chỗ này, cho nên cô gắng không phá hỏng đồ vật cũ ban đầu.

Phơi chăn và quét dọn trong phòng xong, Thẩm Thanh mới mở túi hành lý ra.

Túi hành lý của cô không nhiều lắm, mang từ nhà họ Vương đều là của hồi môn lúc trước.

Cô trải chăn đỏ thẫm trên giường, lại đặt quần áo sạch sẽ ở một bên.

Khi nằm xuống nghỉ ngơi, cô lấy ra cái nhẫn nhặt được kia, Thẩm Thanh thật cẩn thận đeo nhẫn lên ngón giữa, rất vui vẻ phát hiện kích thước nhẫn rất vừa tay.

Thẩm Thanh vui vẻ giơ bàn tay lên ngắm nghía, sau đó trong đầu cảm thấy choáng voáng, chậm rãi nhắm hai mắt lại.