Sống Lại Thập Niên 70, Thôn Thảo Theo Đuổi Nuông Chiều Ta

Chương 12: Không có ta, cô khẳng định đói kêu trời kêu đất



......

Nhà họ Vương.

Một ngày không nhìn thấy Thẩm Thanh, trong lòng Vương Nam Hải cực kỳ sung sướng.

Thẩm Thanh mặc dù lớn lên xinh đẹp, nhưng trong mắt anh ta cũng chỉ là một người phụ nữ nông thôn không có văn, cô không nghe hiểu thơ từ ca phú, càng không hiểu phong hoa tuyết nguyệt.

Mỗi ngày trừ bỏ nấu cơm thì là quét sân, trồng rau cho gà ăn, mặt mày xám tro, không có nổi chút hứng thú nào.

Mặc dù anh ta không thích Thẩm Thanh, nhưng cũng không muốn thật sự ly hôn với cô.

Cho dù cô không có ưu điểm gì, nhưng cô chăm sóc mọi người rất tốt, hiện tại sự nghiệp anh ta đang phất lên, rất cần một người phụ nữ có thể ở nhà làm việc như bảo mẫu.

"Nam Hải đã về rồi? Nhanh đi rửa tay, cơm chiều đã làm xong rồi." Lưu Kim Mỹ vừa thu dọn bàn, vừa nói với Vương Nam Hải đang bước vào cửa.

Vương Nam Hải đi sang ao bên cạnh rửa tay, sau đó đi vào phòng nhìn thức ăn trên bàn.

"Đã lâu không được ăn đồ ăn mẹ làm rồi phải không? Hôm nay mẹ làm thịt kho tàu con thích nhất đó." Lưu Kim Mỹ vui vẻ nói.

"Sao hôm nay đồ ăn lại phong phú vậy?"

Trên bàn ngoài thịt kho tàu còn có một bát lớn canh trứng gà cà chua, nhà họ Vương mặc dù có tiền, nhưng ngày thường Lưu Kim Mỹ tính toán sinh hoạt rất chi li tiết kiệm.

"Đây có gì là phong phú đâu! Nếu con thích ăn, về sau mỗi ngày mẹ đều làm cho con." Lưu Kim Mỹ xoa xoa tay, vui vẻ nói.

Bình thường có Thẩm Thanh ở nhà, dĩ nhiên bà luyến tiếc mang thịt ra ăn, bằng không một mâm thịt, bị cô ta ăn, không phải lãng phí sao?

Mấy ngày nay thừa dịp cô ta không ở đây, Lưu Kim Mỹ dĩ nhiên phải tẩm bổ thật tốt cho mình và Vương Nam Hải.

Vương Nam Hải không nói thêm gì nữa, ngồi xuống.

"Phi phi phi, canh này sao lại mặn như vậy, một chút cũng không thể ăn." Sau khi Vương Nam Lâm uống một ngụm canh thiếu chút nữa phun ra.

"Mặn sao? Không có khả năng...... Trước kia không phải đều làm như vậy sao?" Lưu Kim Mỹ nếm thử canh, nhíu mày, xác thật là có chút mặn.

"Ai da...... Chắc là do tay run, thả muối hơi nhiều một chút."

Lưu Kim Mỹ nuôi lớn ba đứa nhỏ không dễ dàng, vì kiếm tiền cho Vương Nam Hải đi học, làm việc may vá nhiều lắm, không đủ ánh sáng, thị lực cũng kém đi rất nhiều.

"Không sao, mẹ người nấu cơm vất vả, ngày mai để Linh Linh nấu cơm đi." Vương Nam Hải cố gắng chịu đựng vị mặn chát, ăn một miếng.

Vương Linh Linh nhăn mày, nhỏ giọng oán giận nói: "Gần đây trong trường học có hoạt động...... Em cũng rất bận."

"Em đã là đại cô nương, nên học giúp mẹ chia sẻ chút việc nhà đi. Hoạt động trong trường học có thể quan trọng so với mẹ không?"

"Đúng vậy chị, ngày mai chị nấu cơm đi, em còn phải lớn, cần phải ăn no." Vương Nam Lâm ở bên cạnh phụ họa nói.

Trong lòng Vương Linh Linh tức giận, trừng mắt nhìn em trai một cái nói: "Em còn không biết xấu hổ bảo chị nấu cơm, nếu không phải mấy ngày trước em đẩy Thẩm Thanh xuống sông, cô ta sẽ bỏ nhà đi sao? Hiện tại ngay cả người nấu cơm cũng không có......"

Vương Nam Lâm thè lưỡi, quay người sang một bên.

Nghe được lời này, Lưu Kim Mỹ tức giận nói: "Việc này cũng không thể tính trên đầu Nam Lâm, đồ tiện nhân kia không biết thế nào là đùa giỡn, đi so đo với một đứa trẻ con. Còn làm ra chuyện mất mặt bỏ về nhà mẹ đẻ."

Nói đến chuyện này, Lưu Kim Mỹ lại nhìn thoáng qua Vương Nam Hải nói: "Nam Hải, người phụ nữ này không thể nuông chiều được, phải trừng trị cô ta một lần cho phục thì thôi. Lần này cô ta muốn trở về cũng không thể dễ dàng đáp ứng, phải cho cô ta nhận thức rõ ràng sai lầm của mình mới được."

Vương Nam Hải âm thầm đồng ý gật đầu, "Mẹ người yên tâm, nhà họ Thẩm còn rất nhiều chỗ phải dựa vào con, Thẩm Thanh cho dù trở về cũng sẽ bị đuổi đi, chúng ta chỉ cần an tĩnh ở nhà chờ đợi, cô ta kiên trì không được hai ngày, nói không chừng hiện tại cô ta đang đói bụng, hối hận kêu trời kêu đất đó."

......

Qua một buổi trưa, Thẩm Thanh đã rửa sạch sẽ đồ vật bà Lưu để lại, lại phơi khô.

Thẩm Thanh quyết định tạm thời sử dụng đồ của bà Lưu trước, chờ khi nào sắp xếp ổn định, cô lại đến mộ của bà đốt ít giấy tiền, cúng bái một lần.

Cô lấy gạo Lâm Dư mang tới cất vào thùng chứa, sau đó lại lấy nửa chén gạo nấu cháo, lại xào một phần khoai tây sợi.

Tuy rằng thức ăn thật sự đơn giản, nhưng trong lòng cô rất vui vẻ.

Về sau cái nhà nhỏ này chính là nhà của cô, cô tin chắc rằng một mình cô cũng có thể sống rất tốt.

Ngày tiếp theo.

Thẩm Thanh rửa mặt chải đầu đơn giản liền đi tới đội sản xuất.

Lâm Dư ngồi ở trước bàn dài, vừa sắp xếp công việc cho xã viên, vừa ghi chép vào một quyển sổ nhỏ.

Mọi người đang đứng xung quanh Lâm Dư nhìn thấy Thẩm Thanh tới, lập tức chuyển ánh mắt lên người Thẩm Thanh.

"Đây không phải a Thanh sao? Quay trở lại thôn Đông Bá khi nào vậy?"

"Cô sao lại hỏi lời này, nhà mẹ đẻ a Thanh người ta ở thôn Đông Bá, dĩ nhiên là trở về thăm người thân. Điều này có gì kỳ quái."

"Nói cũng đúng, a Thanh chính là hiếu thuận, trở thành chủ nhiệm phu nhân cũng không quên trở về thăm cha mẹ, vẫn là có lòng hiếu thảo."

"Ngươi nói lời này, cô gái thôn Đông Bá ai chẳng hiểu chuyện như a Thanh? Aiz, vẫn là số mệnh a Thanh mệnh tốt, không giống con gái chúng ta kia......"

Thẩm Thanh nghe mọi người nói, cười nhạt, không nói thêm gì.

Lúc này trong đám người vang lên một giọng nữ bén nhọn, "Hiếu thuận cái gì, đêm hôm trước tôi nghe thấy nhà họ Thẩm gia cãi nhau ầm ĩ, Lý Hà bị chọc giận đến khóc đến nổ tim nổ phổi."

Người nói chuyện gọi là Lý Hồng Phương, hàng xóm nhà Thẩm Thanh, cũng là cái loa sống của thôn, nhà ai có việc gì cô ta đều nhất định phải bát quái một lần.

Mọi người nghe Lý Hồng Phương nói xong, có người hưng phấn ăn dưa, có người tỏ vẻ không tin.

"Cô đừng nói chuyện lung tung, ai không biết a Thanh nghe lời nhất? Một người chăm sóc em trai em gái từ bé đến lớn, vừa có thể chịu khổ lại hiểu chuyện, như thế nào sẽ làm ra loại chuyện này?"

Lý Hồng Phương bĩu môi, bất mãn nói: "Cô đi ra ngoài hỏi thăm xem, chuyện Lý Hồng Phương tôi nói có chuyện nào không phải sự thật không? Những chuyện trước kia tôi nói, mọi người đều đã quên rồi sao?"

Mọi người nghe xong lời này, lại có chút dao động.

Tuy nói Lý Hồng Phương là cái loa lớn, nhưng cũng là cái loa lớn thành thật, mỗi chuyện cô ta nói, cuối cùng đều được xác nhận là chuyện thật.

Lý Hồng Phương tiếp tục nói: "Em gái a Thanh à, tôi nghĩ không ra, đang hảo hảo làm chủ nhiệm phu nhân lại không làm, nhất định phải cãi nhau với chủ nhiệm Vương, này nếu tôi có số mệnh tốt như vậy, sẽ không tùy hứng như cô đâu."

Lời vừa nói ra, mọi người đang ăn dưa đều dựng lỗ tai lên.

Còn không chờ Lý Hồng Phương nói tiếp, đã bị Lâm Dư cất cao giọng đánh gãy.

"Hôm nay nhiệm vụ sản xuất rất quan trọng, mọi người không cần thảo luận đề tài không liên quan."

Lâm Dư lên tiếng, những người khác chỉ có thể ngoan ngoãn ngậm miệng trước, nhận nhiệm vụ sản xuất xong thì dần dần tản đi.

Dù sao chuyện này sớm muộn bọn họ cũng có thể nghe được, không vội nhất thời này.

Hiện tại đội sản xuất cũng chỉ còn lại Thẩm Thanh, còn có mấy cô gái chưa nhận nhiệm vụ sản.

Lâm Dư nhìn nhìn quyển sổ trong tay, nói: "Ngày hôm trước trong đói có đưa ra nhiệm vụ mới, phòng thuốc bệnh viện trong huyện cần một ít dược liệu mọc hoang, mọi người có nguyện ý lên núi đào dược không? Hoàn thành mục tiêu được tám công điểm một ngày."