Sống Lại Thập Niên 70, Thôn Thảo Theo Đuổi Nuông Chiều Ta

Chương 17: Mẹ chỉ vì muốn tốt cho con, sao có thể hại con được?



Bước chân Lý Hà vội vàng, đi nhanh về phía Thẩm Thanh đang ở.

Mấy ngày nay bà vắt óc suy nghĩ, cũng không thể nào hiểu được, con cái chính mình nuôi dưỡng nhiều năm nói thay đổi thì thay đổi luôn được như vậy?

Trước kia A Thanh là đứa nghe lời, hiểu chuyện nhất, chủ động gánh vác trách nhiệm chắm sóc em trai, em gái. Việc trong nhà thu thập cũng thu dọn gọn gàng, ngăn nắp, căn bản không cần bà nhọc lòng.

Hiện tại A Thanh không cả thèm tranh cãi, chuyện lớn nhất của đời người như ly hôn cũng giấu bà ta.

Đây không phải là hồ nháo sao?

Lý Hà nghĩ nghĩ, nếu cứng không được, vậy thì dùng mềm.

Dù sao bà cũng là mẹ đẻ, nó cũng không thể thật sự cứng rắn với bà.

Rất nhanh, Lý Hà đã đi tới cửa nhà Thẩm Thanh, cửa sân không đóng, Lý Hà không gõ cửa, trực tiếp đi vào.

Lúc này, Thẩm Thanh đang ở phòng bếp, hôm nay thời điểm cô vào trong núi hai được một chút mộc nhĩ, đêm ngâm nước, dự tịnh làm rau trộn ăn.

Nghe thấy có tiếng người đi lại ngoài sân truyền đến, lúc này Thẩm Thanh mới nhìn ra ngoài.

Thấy người đến là Lý Hà, sắc mặt Thẩm Thanh không khỏi tối sầm một chút.

"A Thanh, A Dao đã chuẩn bị cơm chiều, trở về cùng nhau ăn đi?" giọng nói Lý Hà nhẹ nhàng nói.

Thẩm Thanh cúi đầu, tiếp tục bận rộn chuyện trong tay, nhàn nhạt nói: "Không cần. Con đã nấu cháo khoai lang đỏ xong rồi."

Lý Hà cười gượng hai tiếng, sau đó nhìn một vòng quanh sân, "A Thanh, con đã ở loại địa phương này nhiều ngày rồi? Bà Lưu mới qua đời nửa năm, chỗ người chết từng ở không may mắn đâu."

"Con cảm thấy khá tốt."

Lý Hà thở dài một hơi, "A Thanh, mẹ biết con có oán giận với, nhưng chúng ta dù sao cũng là người một nhà, đánh gãy xương cốt vẫn còn gân với da, sao mẹ lại có thể thật sự không lo lắng cho con? Đã nhiều ngày con không ở nhà, ban đêm mẹ và cha con cũng không ngủ được."

Động tác trên tay Thẩm Thanh hơi ngừng, sau đó lại tiếp tục làm đồ ăn.

"A Thanh, lời ngày đó mẹ nói tuy rằng là hơi nặng, nhưng là hổ dữ không ăn thịt con, sao mẹ có thể hại con được? Con nói có đúng không?"

Thẩm Thanh nhàn nhạt hỏi: "Vậy mẹ đồng ý cho con ly hôn?"

Sắc mặt Lý Hà hơi đổi, vội vàng nói: "Đây là hai chuyện khác nhau."

Thẩm Thanh cười khẽ một tiếng, "Nhìn dáng vẻ hôm nay mẹ tới tìm con, vẫn là vì chuyện muốn khuyên con không nên ly hôn nữa."

Đúng vậy, vừa rồi cô thiếu chút nữa tin tưởng, cho rằng thật ra mẹ vẫn lo lắng cô ở ngoài sống không tốt.

Đúng là chuyện cười.

"A Thanh. Con không cần từ chối, hôm nay mẹ tới, không phải vì muốn cãi nhau với con. Chuyện này chúng ta có thể ngồi xuống từ từ nói chuyện lại."

"Chuyện kia không thể thay đổi. Nếu mẹ còn muốn khuyên con, vậy có thể rời đi."

Thẩm Thanh làm ra tư thế tiễn khách, làm lửa giận trong lòng Lý Hà lại nhảy lên.

Nhưng nghĩ tới lời Thẩm Dao nói, Lý Hà vẫn cố nhịn cơn tức giận.

"A Thanh, mẹ cũng chỉ là muốn tốt cho con. Đúng, mẹ chồng con có chút khắc nghiệt, em trai và em gái chồng cũng thực sự không hiểu chuyện. Nhưng tất cả cũng chỉ là tạm thời thôi! Là một nàng dâu, tất cả những điều này đều là cuộc sống nhất định phải trải qua! Con chỉ cần chịu đựng chuyện này một thời gian, chờ đến khi mẹ chồng con không còn nữa, em trai và em gái chồng lập gia đình, vậy đồ vật ở nhà họ Vương kia đều không phải của con sao?"

"Tuy là Nam Hải không thể làm chuyện đó, nhưng chuyện này đối với con không phải cũng có lợi ích sao? Ít nhất có thể bảo đảm về sau hắn không thể làm loạn, hiện tại chỉ cần con bảo vệ tốt cái nhà này, ngày lành đều ở phía sau."

Thẩm Thanh chỉ cho là một trận gió thoảng thổi qua tai, tiếp tục bận rộn chuyện trong tay.

Mộc nhĩ đã ngâm trong nước lạnh, nhưng bà Lưu mất cũng đã lâu, trong phòng bếp cũng không còn gia vị gì có thể dùng.

Thẩm Thanh dự định chờ ngày mai đi chợ đen, bán chút thảo dược trong tay đổi phiếu, mua chút gia vị trở về.

"Lần này con nháo rất nghiêm trọng, nếu con lại không quay về, nói không chừng nhà họ Vương thật sự tức giận. Lần này con nghe mẹ nói một câu, cúi đầu xin lỗi nhà họ Vương một tiếng."

Thẩm Thanh múc một chén cháo khoai lang đỏ, để ở một bên.

Lý Hà thấy cô không trả lời mình, cũng mất kiên nhẫn, tăng âm lượng, hỏi: "Rốt cuộc con có nghe mẹ nói chuyện hay không?". ngôn tình hài

Lúc này, Thẩm Thanh mới quay đầu, nhàn nhạt trả lời: "Con đã nói rồi, con sẽ không quay trở lại nhà họ Vương, cũng không có khả năng tiếp tục sống với Vương Nam Hải, kể cả mẹ có nói thêm bao nhiêu lần nữa con cũng sẽ không thay đổi quyết định."

"Mày! Sao mày lại cố chấp như vậy? Mày đây là quyết tâm đi đến đường cụt rồi."

"Đường con tự mình chọn, cho dù phải bò cũng vẫn tiếp tục đi xong."

Lý Hà ôm ngực bị chọc cho tức giận đến phát đau, thở hổn hển.

Mà Thẩm Thanh chỉ bình tĩnh đứng ở đối diện, ánh mắt hờ hững, giống như là cô và người trước mặt không có quan hệ với nhau.

Lý Hà đảo đảo mắt, hòa hoãn lại, sau đó nước mắt tạch tạch rơi xuống.

Nếu khuyên bảo không nghe, vậy bà ta chỉ còn chiêu này.

"A Thanh, con không thể ly hôn với Nam Hải, cho dù con không suy nghĩ cho chính mình, cũng phải suy nghĩ cho cha mẹ, còn có hai em trai của con nữa!"

Lý Hà nước mắt nước mũi, nói: "Nhà chúng ta nghèo, có thể leo lên nhà họ Vương là phúc khí của chúng ta. Con coi như là vì người trong nhà, lại nhẫn nhịn mấy năm được không? Chờ đến khi hai em trai của con tốt nghiệp xong, có công tác, đến lúc đó mẹ khẳng định sẽ bảo vệ quyết định ly hôn của con!"

Lần trước nó không chịu gả cho Vương Nam Hải, cũng là chính mình khóc nóc, náo loạn mới giải quyết xong.

Bà tin tưởng lần này cũng giống như vậy! Chỉ cần mình tỏ vẻ yếu đuối, A Thanh nhất định sẽ đồng ý.

Thẩm Thanh mắt lạnh nhìn Lý Hà vừa khóc vừa nháo, trong lòng như lại đắng như ăn phải quả chát.

Cô tưởng tượng được biểu cảm hiện tại của mình khó coi thế nào, muốn khóc, nhưng khóc không được, ngược lại cảm thấy có chút buồn cười.

Cô chậm rãi ngồi ở bên cạnh Lý Hà, thở dài nói: "Mẹ, người không cần nói thêm nữa. Thủ đoạn của mẹ như thế nào, trong lòng con rất rõ ràng, trước kia con đã vì cha mẹ mà suy nghĩ lại, lần này con sẽ không nghe mẹ nữa."

"Roi không đánh tới trên người, sao biết đau như thế nào? Ngày là chính mình sống, ý nghĩa tồn tại của con không phải là cho các người hút máu."

Lý Hà như là bị chọc trúng chỗ đau, dậm chân mắng: "Tao cũng chỉ là muốn tốt cho mày mới đến khuyên mày, ở trong mắt mày lại thành ta muốn hút máu mày sao? Mày cũng làm tao quá thất vọng rồi. Được! Nếu mày không thích một nhà chúng tao, vậy về sau mày cũng đừng trở lại nữa!"

"Tao coi như là nuôi phải một con sói mắt trắng! Tao coi như mày đã chết rồi!"

Đôi mắt Lý Hà tức giận đến đỏ bừng, nói ra lời nói tàn nhẫn rồi đạp cửa mà đi.

Thẩm Thanh yên lặng thở dài, bưng bát cháo đã nguội lạnh bên cạnh lên uống.

Ngày hôm sau.

Trời còn chưa sáng, Thẩm Thanh đã rời khỏi giường.

Cô lấy thảo dược và ô sao xà trong không gian ra bỏ vào trong túi, sau đó hái được một cái quả táo tính toán trên đường ăn.

Hạt Hạnh cô trồng hôm qua giờ đã lớn thành cây non, Thẩm Thanh tưới nước rồi rời khỏi không gian.

Khoảng cách từ đại đội Đống Bá đến huyện thành có chút xa, đi đường phải mát hai giờ.

3 giờ sáng, Thẩm Thanh cỗng đồ ra khỏi cửa.

Một mình đi trên đường nhỏ, Thẩm Thanh nhớ lại truyền thuyết dân gian trước kia đã xem, không khỏi run lập cập, bước chân nhanh hơn.

Trong đầu cô tự nói với chính mình, những cái đó đều là chuyện xưa, là giả, lòng người còn không sợ, còn sợ mấy thứ này làm gì?

Cứ như vậy một đường tự cổ vũ chính mình, đến 5 giờ, Thẩm Thanh cuối cùng cũng đi tới huyện thành.