Sống Lại Thập Niên 70, Thôn Thảo Theo Đuổi Nuông Chiều Ta

Chương 18: Cô chính là phụ nữ hư hỏng trong lời đồn? Sao lại thấy không giống



Theo kiếp trước ký ức, Thẩm Thanh ngựa quen đường cũ tìm được giao dịch chợ đen ở phía nam thành phố.

Trời còn tối, thành nam đã có không ít người lui tới.

Thẩm Thanh tìm một góc không dễ thấy, lại dễ trốn ngồi xổm xuống.

Cô mở túi ra, dọn xong đồ vật hôm nay muốn bán ra.

Đợi một lúc, có một người đàn ông lén lút đi tới trước sạp của Thẩm Thanh.

"Em gái, chỗ em có những cái gì?"

Thẩm Thanh che mặt, hạ giọng nói: "Một ít hoàng liên, cam thảo, còn có hai con ô sao xà."

Người đàn ông nghe xong lắc lắc đầu, rồi rời đi.

Thẩm Thanh nhẫn nại tính tình lại đợi hơn một giờ, cuối cùng cũng có một người đàn ông có hứng thú với dược liệu, hai người thương lượng giá cả, trả cho Thẩm Thanh một 5 đồng tiền.

Thẩm Thanh cầm tiền đến nơi buôn phiếu ở chợ đen đổi lấy phiếu lương thực và phiếu gia vị.

Lúc này, sắc trời cũng bắt đầu sáng, người ở chợ đen cũng dần dần tản đi.

Thẩm Thanh đi vào một ngõ nhỏ ở phía sau, cởi bỏ khăn che mặt xuống, lại sửa sang quần áo một chút.

Thật vất vả tới huyện thành một lần, Thẩm Thanh tranh thủ mua một ít nước tương, dấm, muối.

Sau đó lại đi vào cửa hàng lương thực lấy phiếu đổi một ít gạo và mì.

Xong xuôi mấy việc này, Thẩm Thanh lại mua hai cái bánh bao thịt, vừa gặm bánh bao vừa đi về hướng trở về đại đội Đông Bá.

......

Về đến nhà đóng kĩ cửa, Thẩm Thanh lại đi vào trong không gian.

Cô cất một chút tiền còn dư hôm nay vào trong một cái hộp, đặt ở cửa nhà gỗ nhỏ.

Một người phụ nữ như cô, sống một mình không an toàn, về sau kiếm tiền được càng nhiều, có thể có rất nhiều người có tâm, chỉ có cất tiền trong không gian, trong lòng cô mới yên tâm một chút.

Ngay khi cô vừa đặt tiền ở cửa nhà gỗ thì cửa nhà gỗ nhỏ đột nhiên cạch cạch vang lên một tiếng.

Thẩm Thanh ngẩn người, cửa này vẫn luôn không thể mở, hôm nay như thế nào lại có thể mở ra một khe hở.

Cô không nhịn nổi sự tò mò trong lòng, nhẹ nhàng đẩy ra.

Vậy mà thật sự có thể mở cửa ra!

Thẩm Thanh thật cẩn thận bước vào, phát hiện bên trong thế nhưng lại có một màn hình hệ thống giao dịch rất lớn.

Trên màn hình có rất nhiều các loại hàng hóa rực rõ nhiều màu, cùng giá cả.

Thẩm Thanh cực kỳ kinh ngạc, những đồ vật trong này có một số chỉ xuất hiện ở thập niên 90, thế nhưng hiện tại cô lại có thể mua sắm được......

Bất quá tạm thời hiện tại cô không mua nổi.

Hệ thống giao dịch chia thành cấp bậc, giá cả hàng hóa bên trong cũng không rẻ.

Hiện tại, Thẩm Thanh đang ở cấp 1, hàng hóa có thể mua cũng chỉ có gạo, mì và hạt giống rau dưa.

Còn một màn hình khác thì có các vật phẩm thu mua, Thẩm Thanh nhìn một chút, đại khái đã hiểu ý nghĩa.

Cô mua một ít hạt giống cải trắng thông qua hệ thống, sau đó lại tiêu hai đồng mua hai cân thịt, một cân ớt xanh, hai trái cà chua, năm quả trứng gà.

Sau khi ăn cơm trưa, Thẩm Thanh lại hái bốn năm quả táo, cầm một túi gạo và mì nhỏ đi tới nhà Lâm Dư.

Hiện tại cô đã không lo lắng không mua được lương thực, cho nên muốn trả lại lương thực Lâm Dư cho cô mượn.

"Đội trưởng Lâm, anh có ở nhà không?" Thẩm Thanh nhẹ nhàng gõ gõ cửa.

Mở cửa chính là Lâm Niệm, em gái ruột Lâm Dư.

Cô ấy không thân thiện liếc mắt đánh giá Thẩm Thanh, lạnh giọng nói: "Anh trai tôi không có ở nhà, buổi tối mới trở về. Có chuyện gì không? Tôi chuyển lời cho."

Thẩm Thanh gật gật đầu, sau đó đưa lương thực và túi táo trong tay cho cô ấy.

"Mấy ngày trước, đội trưởng Lâm cho tôi mượn một chút lương thực, hiện tại tôi đến trả lại cho anh ấy." Thẩm Thanh ôn nhu nói.

Lâm Niệm sửng sốt.

Trước kia cô chưa từng tiếp xúc với Thẩm Thanh, chỉ biết có một người như vậy tồn tại.

Cũng là gần đây cô mới biết, nguyên lai Thẩm Thanh là chị dâu của bạn học cô Vương Linh Linh.

Vương Linh Linh nói Thẩm Thanh là hung thần ác sát, sau khi gả vào nhà họ Vương không đối xử tốt với người già, tính tình nóng nảy, ích kỷ.

Quả thực chính là một người vô sỉ, cho nên sắc mặt cô ấy mới không tốt.

"Nhờ cô chuyển đạt lòng biết ơn giúp tôi, vậy tôi đi về trước đây." Thẩm Thanh cười nhẹ, làm Lâm Niệm hoảng hốt.

Người trước mắt vừa đẹp lại ôn nhu, nói chuyện lại ngọt ngào, căn bản không giống người Vương Linh Linh miêu tả.

Lâm Niệm ma xui quỷ khiến hỏi một câu, "Cô chính là Thẩm Thanh đúng không? Chị dâu của Vương Linh Linh?"

Thẩm Thanh không có phủ nhận, gật gật đầu.

Lâm Niệm nhớ tới những chuyện Vương Linh Linh nói, lại nhìn quả táo trên tay, đem trả lại.

"Anh trai tôi cũng chỉ cho mượn một chút lương thực, những đồ vật khác tôi cũng không cần."

Cô mới không cần đồ vật của một người phụ nữ hư hỏng.

Thẩm Thanh không hiểu ý tứ của cô ấy.

"Đây là một chút đồ tôi muốn cảm ơn, mấy ngày này đội trưởng Lâm giúp tôi không ít việc, cô nhận lấy đi." Thẩm Thanh nhẹ nhàng bỏ quả táo vào trong lòng ngực Lâm Niệm, cười cười nói: " Trên sách đều nói trong quả táo có hàm lượng dinh dưỡng cao, cô đang đi học nên rất mệt, coi như là bổ sung dinh dưỡng."

Lâm Niệm nhìn gương mặt tươi cười hiền hòa, ngây người.

"Được rồi, trong nhà tôi vẫn còn có việc, tôi đi trước đây."

Lâm Niệm còn chưa kịp phản ứng, Thẩm Thanh đã đi rồi.

Cô nhìn quả táo trong tay, không biết nên tin tưởng lời ai nói.

......

Nhà họ Vương.

Không khí trên bàn cơm có chút trầm trọng.

Kể từ một năm trước, đều là Thẩm Thanh nấu cơm, việc ăn uống của người một nhà bọn họ đều bị Thẩm Thanh dưỡng hư.

Hiện tại đổi thành Lưu Kim Mỹ và Vương Linh Linh nấu cơm, không chỉ kém hơn rất nhiều, ngay cả hương vị cũng là một lời khó nói hết.

Vương Nam Hải còn nghĩ đến mặt mũi của mẹ ruột, mỗi lần đều chỉ có thể căng da đầu cố ăn cho xong, nhưng Vương Nam Lâm bị chiều hư thì không thể chịu nổi.

Sau khi ăn xong, cậu ta chủ động tìm Vương Nam Hải, dò hỏi: "Anh, người phụ nữ kia rốt cục khi nào mới trở về? Không phải cô ta thực sự muốn ly hôn với anh chứ?"

Vương Nam Hải bận rộn công việc trong tay, đầu cũng không ngẩng lên, nói: "Hừ, ly hôn với anh, xem còn ai muốn cô ta nữa?"

Vương Nam Lâm xoa xoa tay, nói: "Anh, vậy rốt cục khi nào cô ta mới trở về vậy, hiện tại mẹ nấu cơm...... Thật sự là em không thể nuốt nổi. Trong nhà còn một đống quần áo bẩn cũng không có ai giặt, em cũng sắp không có quần áo mặc đi học rồi."

Vương Nam Hải nhàn nhạt liếc mắt nhìn hắn nói: "Còn không phải tại em? Đi trêu chọc cô ta làm cái gì? Hiện tại đã hối hận."

Vương Nam Lâm bĩu môi, "Ai biết tính tình người phụ nữ này đột triển trở lên lớn như vậy. Bất quá là em chỉ muốn đùa cô ta một chút, thế mà cũng không chịu được."

"Nếu em muốn cô ta sớm quay trở về, vậy em đi xin lỗi cô ta, em cho cô ta bậc thang, khẳng định cô ta sẽ tung ta tung tăng lập tức trở về."

Vương Nam Lâm mở to hai mắt nhìn, "Xin lỗi cô ta? Bất quá, em chỉ đùa cô ta một chút thôi, dựa vào cái gì chứ! Em không đi, cô ta không trở lại thì thôi, đến lúc đó anh lại cưới chị dâu càng tốt hơn về."

"Điều đó là đương nhiên, cũng không nhìn xem anh trai em là ai."

Vương Nam Hải cười cười.

Anh ta hiện tại chính là chủ nhiệm xưởng thực phẩm, chờ đến khi anh ta hoàn thành hạng mục trên tay này, rất nhanh lại có thể thăng chức, bên người không thiếu nhất chính là nữ nhân muốn lấy lòng mình.

Kể cả là thân thể chính mình có chút khuyết tật...... Đến lúc đó nhất định cũng có thể nghĩ cách giải quyết.

Mà Thẩm Thanh kia, ly hôn với mình nhất định sẽ hối hận.