Sống Lại Thập Niên 70, Thôn Thảo Theo Đuổi Nuông Chiều Ta

Chương 21: Chỉ là một người hèn nhát như Thẩm Thanh, sao cô ta dám?



Tay Lâm Dư rất đẹp, khớp xương rõ ràng, chữ viết ra cũng rất đẹp.

"Cô xem viết như vậy có được không?" Lâm Dư một tay chống đầu, quay sang nhìn Thẩm Thanh hỏi.

"Đẹp."

Khó trách ba ngày hai bữa, bà mối lại chạy tới nhà họ Lâm.

"Hả?" Lâm Dư ngẩn người.

"Không phải...... Có thể." Mặt Thẩm Thanh đỏ bừng, ấp úng nói.

Thật muốn tìm cái khe đất chui vào!

Lâm Dư cười nhẹ, "Có thể giúp được cô là được."

Thẩm Thanh chột dạ gật đầu, tiếp nhận đơn xin ly hôn trong tay Lâm Dư.

"Cảm ơn đội trưởng, vậy tôi không làm phiền anh nữa." Thẩm Thanh nhỏ giọng nói.

Nhưng vừa đi một bước, Thẩm Thanh lại quay trở về.

"Đội trưởng, chỗ anh còn sách vở tiểu học không?"

Trải qua khó khăn làm cô hiểu được sự quan trọng của tri thức! Dù sao về sau cô muốn làm chuyện lớn, không có văn hóa rất khó làm việc.

Ánh mắt Lâm Dư hiện lên một tia thưởng thức, "Cô muốn học sao?"

"Đúng vậy......"

"Sách giáo khoa mấy năm nay tôi đều cất giữ, hiện tại tôi lập tức đi lấy cho cô." Lâm Dư hưng phấn nói.

Kỳ thật cũng không cần vội vàng như vậy......

Lời còn chưa nói ra, Lâm Dư đã chạy vào phòng.

Vài phút sau, Lâm Dư cầm mấy quyển sách đi ra.

"Cho cô! Nếu có vấn đề không hiểu, lúc nào cũng có thể tới hỏi tôi."

Thẩm Thanh nhẹ nhàng gật đầu, ôm sách vở trở về.

Mới vừa đi đến cửa nhà, đã thấy một bóng dáng quen thuộc đang không kiên nhẫn mà đá đá dưới chân.

Thẩm Thanh anhu mày, muốn làm như không thấy.

"Này, cô trốn cái gì?" Vương Nam Lâm chạy chậm đuổi kịp Thẩm Thanh, vào sân.

"Nơi này là nhà ta, đi ra ngoài." Giọng nói Thẩm Thanh không hề mang chút độ ấm.

Vương Nam Lâm cắt ngang, trực tiếp hỏi: "Rốt cuộc khi nào cô mới trở về? Là muốn làm tôi đói chết sao?"

Thẩm Thanh đen mặt, dỗi nói: "Tôi sẽ không trở về, tôi và anh trai cậu đã kết thúc rồi, cậu đừng tới làm phiền tôi nữa."

Vương Nam Lâm anhu mày, nếu không phải cậu ta thật sự chịu không nổi nhà cửa bẩn thỉu, rối loạn, mới phải đi tìm Thẩm Thanh.

Cậu ta nhìn một vòng quanh căn nhà, người phụ nữ này sau khi rời khỏi anh trai hắn có vẻ sống cũng không tồi......

Bất quá mẹ đã nói, anh trai chính là chủ nhiệm, không có người con gái nào không động tâm.

"Cô trở về cùng tôi đi, tôi sẽ khuyên anh trai tha thứ cho cô."

Thẩm Thanh trợn trắng mắt, mười tuổi đã hiểu chuyện, như thế nào nói chuyện như đầu óc chưa phát triển như vậy.

"Đi ra ngoài, đây là nhà ta."

"Hừ, mấy ngày nữa, chẳng phải cô cũng sẽ trở về hay sao? Anh trai tôi nói, bất quá là cô muốn làm dáng thôi. Hiện tại, cô trở về với tôi, tôi giúp cô khuyên nhủ anh trai tôi. Lại chờ mấy ngày nữa, anh trai tôi sẽ không tha thứ cho cô đâu." Vương Nam Lâm chống eo, bộ dáng đắc ý.

Thẩm Thanh hít một hơi khí lạnh, nếu không phải thấy tuổi cậu ta còn nhỏ, cô đã động thủ đánh cậu ta rồi.

"Nói cho anh trai cậu, đừng tới làm phiền tôi. Ba ngày sau gặp lại làm thủ tục ly hôn." Thẩm Thanh lạnh nhạt nói.

Vịt chết mỏ còn cứng!

Vương Nam Lâm không tin lời Thẩm Thanh, cố ý nói: "Anh trai tôi nói, ly hôn cô lại tìm một người phụ nữ càng tốt hơn, xinh đẹp hơn, có văn hóa hơn, nấu cơm ăn ngon hơn, còn có thể chăm sóc người khác!"

Thẩm Thanh cười nhạo, vẫn là dựa theo tiêu chuẩn tìm bảo mẫu?

"Không liên quan tới tôi."

"Cô đừng hối hận!" Vương Nam Lâm cảm thấy mình bị xem nhẹ, một bụng tức giận.

Cậu ta đi ra ngoài vài bước, nhịn không được lại quay lại làm một cái mặt quỷ, "Đồ gà mái không đẻ được trứng, lêu lêu lêu!"

Sau đó chạy nhanh như chớp.

Không giận không giận!

Thẩm Thanh hít sâu một ngụm, bình tĩnh lại.

Trở lại trong phòng, Thẩm Thanh dự định bắt đầu học lại tri thức từ năm lớp 1.

Nhìn dòng chữ đẹp đẽ trên sách giáo khoa, Thẩm Thanh không tự giác nhớ lại tình huống buổi chiều nay.

Cô lắc đầu thật mạnh, tự nói với chính mình ngàn vạn lần đừng suy nghĩ bậy bạ.

......

Nhà họ Vương.

Sau khi Vương Nam Lâm trở về nhà thì rầu rĩ không vui, không chút hứng thú ăn cơm, bĩu môi, như là bị ủy khuất cực kì lớn.

"Lâm Lâm, ăn cơm đi! Thời điểm này con đang lớn." Lưu Kim Mỹ vừa nói vừa gắp đồ ăn cho cậu ta.

Vương Nam Lâm bĩu môi, chọc chọc ở trong chén, thật sự không muốn ăn.

"Anh, có phải người phụ nữ kia không trở lại nữa hay không?"

"Sao đang êm đẹp lại nhắc tới tiểu tiện nhân kia làm gì? Có phải cô ta bắt nạt con hay không?" Lưu Kim Mỹ lôi kéo Vương Nam Lâm hỏi.

Vương Nam Lâm cắn môi, nói: "Chiều nay con đến nhà người phụ nữ kia. Cô ta nói muốn ly hôn với anh trai, không bao giờ trở lại nữa. Vậy về sau ai nấu cơm, giặt đồ cho con? Tức chết con rồi."

Lưu Kim Mỹ vừa nghe thấy lời này, tức giận đập đũa xuống bàn, "Cô ta cho rằng cô ta là ai! Thật cho là mình là nhân vật lớn nào sao."

Vương Nam Hải ở bên cạnh anhu mày, "Cô ta nói cô ta không trở lại?"

"Đúng vậy, cô ta nói cô ta không bao giờ trở về, ba ngày nữa sẽ ly hôn với anh."

"Tiểu tiện nhân này. Cả ngày treo hai từ ly hôn ở trên miệng, tức chết ta! Sớm biết vậy, cũng không cần tin lời đoán mệnh, cưới đồ tai hoa như vậy trở về."

Vương Linh Linh phụ họa nói: "Anh, cô ta không trở lại là tổn thất của cô ta! Anh ưu tú như vậy, người muốn gả đến nhà chúng ta đều xếp thành hàng."

"Đúng vậy, con trai. Bỏ cô ta! Mẹ lại giới thiệu cho con một người nữa còn tốt hơn. Đến lúc đó tức chết nàng."

Vương Nam Hải không nói tiếp.

Tuy rằng chưa nói ra bên ngoài, nhưng trong nhà máy loáng thoáng có người biết tình huống hôn nhân của anh ta hiện tại.

Trong xưởng có mấy nữ đồng nghiệp trong tối ngoài sáng tỏ vẻ hảo cảm với anh ta, căn bản không cần trong nhà giới thiệu.

"Hừ, nếu cô ta thật sự muốn ly hôn, vậy con sẽ thỏa mãn cô ta. Đến lúc đó cô ta chỉ có khóc." Vương Nam Hải hừ lạnh nói.

Tuy Vương Nam Hải nói như vậy, nhưng trong lòng vẫn không tin.

Chỉ là một người hèn nhát như Thẩm Thanh, sao có thể dám ly hôn với anh ta??

Một tháng anh ta có thể kiếm được 30 đồng đó! Thẩm Thanh làm cả năm không ăn không uống cũng không kiếm được số này!

Ai cho cô ta dũng khí?

Cô ta lấy tự tin ở đâu?

Chẳng qua chỉ là thủ đoạn muốn bức anh ta nhượng bộ thôi!

......

Tốc độ cải thìa trưởng thành nhanh hơn so với tưởng tượng của Thẩm Thanh.

Có thể là do dưỡng chất phì nhiêu, cải thìa trong không gian sinh trưởng rất nõn nà, xanh mướt, cực kỳ ngon miệng.

Thẩm Thanh thu hoạch cải thìa xong để ở một bên.

Sau đó lại gieo trồng một vài loại rau dưa khác, theo thứ tự trồng ớt cay, cà chua và khoai tây.

Thẩm Thanh bán cải thìa đã thu hoạch cho hệ thống, kiếm được 8 đồng tiền.

Còn thừa một chút mang về hiện thực.

Còn vài cây cải thìa, một mình cô cũng ăn không hết, nên muốn mang qua cho Nguyễn Anh một chút.

Kiếp trước cô không có bạn bè, một đời này cảm thấy Nguyễn Anh rất hợp mắt, thân thế của cô ấy cũng tương tự mình, cũng từng giúp đỡ cô nói chuyện.

Thẩm Thanh dựa theo ký ức, đi đến cửa nhà Nguyễn Anh.

Còn chưa đi vào, đã nghe được tiếng mắng từ bên trong truyền ra.

"Tang Môn tinh! Mày còn dám nói không trộm đồ vật của tao? Lương thực của tao đều đã được tao đánh dấu rồi! Chính là vì đề phòng mày!"

"Con không có. Đều nói không phải con...... Thường ngày, người đều khóa cửa phòng, sao con có thể vào trộm đồ vật của người được?" Giọng nói Nguyễn Anh nghẹn ngào, như là đã khóc.

"Ai biết mày dùng cách gì? Nhà này ngoài tao ra chỉ còn mày! Không phải mày trộm, thì là ai?"