Sống Lại Trong Mắt Chỉ Còn Có Ngươi

Chương 11



Thụy Bích cuộn tròn mình trong chăn muốn nướng thêm một lúc lại thấy có gì đó không đúng. Minh Tố không có đến lôi kéo cậu xuống giường, cũng không nghe tiếng bước chân qua lại của cung nữ thái giám trước cửa phòng, lờ mờ hé mắt cậu tự hỏi sao nóc điện hôm nay lại thấp như vậy, còn lắc lư nữa. Nghĩ tới đó Thụy Bích mới phát hiện điều lạ liền tĩnh ngủ mà bật dậy: " Chuyện gì thế này?"

" Dậy rồi?"

" Thiên Vũ ca!" Ngạc nhiên nhìn Thiên Vũ đang ngồi ngay cạnh mình, hóa ra cậu luôn gối đầu trên chân nhị hoàng tử mà ngủ, Thụy Bích lo lắng khi thấy cả hai lại đang ở trong một cổ phòng nhỏ chuyển động với đầy đủ giường ngủ bàn ăn, nói là nhỏ nhưng cũng đủ cho cậu chạy nhảy qua lại.

" Minh Tô!"

" Vâng!" Minh Tô vén màn đi vào còn bưng một chậu nước để lên chiếc bàn chỉ cao bằng đầu gối của Thiên Vũ rồi lui ra.

" Thiên....!"

Thiên Vũ lấy khăn từ chậu nhẹ lâu qua mặt Thụy Bích: " Vì thấy ngươi đêm qua đợi ta rất khuya, sáng ra ngủ cũng rất ngon nên đã không đánh thức ngươi dậy."

Đợi Thiên Vũ ngừng tay lâu trên mặt mình Thụy Bích lại lên tiếng: " Nhưng đây không phải trong mã xa sao, chúng ta đang đi đâu?"

" Phụ hoàng ra lệnh ta đích thân đến biên giới phía Đông thành Gia Biên xem xét tình hình, cũng không có nhiều thời gian nên ta đã cho người chuẩn bị cho ngươi một vài bộ y phục mới."

Thụy Bích tròn mắt: " Đi Gia Biên? Vậy chúng ta đã rời cung rồi, Thụy nhi cũng có thể đi theo?"

Vắt qua một lần nước Thiên Vũ cầm bàn tay nhỏ của Thụy Bích lâu thật kỹ: " Thụy nhi không muốn đi cùng ta?"

" Không có!" Thụy Bích rút lại tay nhào tới ôm chầm lấy cổ Thiên Vũ làm hắn ngã nằm ra phía sau, chân đụng phải cạnh bàn khiến nước trong chậu một ít bị văng ra ngoài, nằm trên người hắn Thụy Bích cười thật tươi: " Thụy nhi vui lắm, Thụy nhi rất thích rất thích người, vô cùng thích người."

" Thật là!" Bất ngờ tiểu bảo bối lại chủ động bạo dạng như vậy hắn lại muốn trêu cậu mà mĩm cười: " Thụy nhi, ngươi thổ lộ như vậy ta đúng là hạnh phúc nhưng ngươi lỡ như làm nước đổ trúng người không phải uổng công sáng nay ta giúp ngươi thay y phục sao?"

" Y phục?" Đúng rồi, Thiên Vũ ca có nói chuẩn bị cho mình vài bộ y phục mời.....nhưng " thay ". Thụy Bích cúi đầu nhìn xuống, đúng là đồ cậu đang bận vẫn là một màu tím nhạt mà Thiên Vũ nói rất hợp với mình nhưng kiểu dáng lại không giống bộ cậu đã bận đêm qua: " Thay....người thay?" Mặt Thụy Bích đã đỏ như bị luộc chín nhưng vẫn cố hỏi lại Thiên Vũ một lần.

Chẳng quan tâm tiểu bảo bối của mình da mặt mỏng hắn một tay chống đầu, tay kia vẫn đang ôm cái eo nhỏ đang nằm trên người mình: " Phải rồi, là ta thay."

" Ư...!"

" Thụy nhi?"

" Oaaaaaaaaaaaaaaaa!"

Tiếng hét to làm đoàn người phía bên ngoài ngạc nhiên, Tiêu Lũy lo lắng quay sang Tĩnh Thất đang cưỡi ngựa một bên: " Vừa rồi không phải là tiếng la của Thụy Bích công tử sao?"

" Ngươi cứ xem như chưa nghe gì đi."

" Xem như chưa nghe, người không đùa đó chứ?"

Tĩnh Thất mới đầu cũng đã lo lắng như tên tiểu thị vệ Tiêu Lũy này, nhưng vài ngày ở Tần Di cung dần đã quen với những tiếng la hét bất thình lình của đệ đệ hắn: " Không có chuyện gì lớn đâu, tốt nhất đừng tự ý làm phiền họ." Nhị hoàng tử bình thường là người hành động cẫn trọng, tâm tư khó lương. Người luôn khiến kẻ khác phải dè chừng bởi thần thái cao cao tại thượng, nếu phải nói thì hắn sẽ nói nhị hoàng tử là một kẻ vô cùng đáng sợ, là người không nên chọc giận nhất. Tĩnh Thất thở dài quay đầu nhìn về phía xe ngựa, nhưng nhị hoàng tử không thấy mệt sao? Mỗi lần như vậy đều không còn chút khí thế của một hoàng tử nhưng vẫn cứ muốn trêu chọc Thụy Bích. Nếu để tướng sĩ nhìn thấy tình cảnh trong xe hiện giờ thì không biết sẽ có bao nhiêu lời đồn đây.

" Thụy nhi, đừng giận nữa được không?" Thụy Bích cứ úp mặt lên ngực hắn mà khóc, nói thế nào cũng không chịu nghe. Hắn muốn kéo ra thì tiểu bảo bối cứ nhất nhất ôm cứng không ngước đầu: " Xin lỗi, là ta không phải. Thụy nhi ngươi muốn làm sao mới bỏ qua đây?"

" Hức...ư...hu!" Thụy Bích vẫn vùi mặt trên ngực hắn mà lắc đầu, cậu không có giận Thiên Vũ mà là đang xấu hổ nha. Để cho nhị hoàng tử thay đồ, từ trên xuống dưới không phải đều bị thấy hết rồi hay sao?: " Oaaa!"

" Ngoan nào, ngươi cứ như vậy sẽ khó chịu lắm. Thụy nhi, nghe lời buông ra đi."

" Ư...không...!"

" Không phải sẽ khó thở lắm sao? Áo của ta cũng ướt cả rồi, người cứ khóc như vậy chẳng khắc gì đang tra tấn ta."

" Không...Thụy nhi không buông! hức"

" Ở mãi trong này sẽ phải ngột ngạc lắm, ta đưa thụy nhi ra ngoài được không. Không lâu sẽ đến một thị trấn nhỏ ngươi muốn gì đều sẽ mua cho ngươi."

Thụy Bích ngừng lại suy nghĩ một chút rồi lại lắc đầu: " Không nghe...Thụy nhi không nghe."

Dùng mọi cách đều không có tác dụng Thiên Vũ trầm giọng lạnh lùng: " Thụy nhi đang xấu hổ điều gì, ngươi không phải người của ta sao?"

".....!"

" Cho dù bị nhìn thấy thì đã sao? Thân thể này, linh hồn này, từng tất da thịt của ngươi, trái tim của ngươi. Tất cả của người đều thuộc về ta."

Thụy Bích khẻ run lên, tại sao những lời của nhị hoàng tử lẽ ra phải khiến cậu cảm động nhưng cảm giác này, cảm giác giống như lần đó vậy.....là đáng sợ, cậu siết hai bàn tay nắm chặt áo hắn: " Thiên Vũ ca?" Thiên Vũ trở mình, mang Thụy Bích đặt dưới thân, tay chân cậu đã nhũn ra không còn sức đưa mắt nhìn lên.

" Ngươi thích ta?" Thụy Bích không nói mà gật đầu, đương nhiên nhận ra cậu đang sợ, hắn lại tiếp: " Cho dù ta là con người thế nào, mặc cho ta là kẻ đang khiến ngươi run rẫy như bây giờ ngươi vẫn sẽ thích ta?"

" Ư...!"

" Nói đi Thụy nhi, trả lời ta."

"....!" Thiên Vũ chưa từng dùng giọng nói lạnh giá như vậy để cùng cậu nói chuyện, người không giống nhị hoàng tử xoa đầu cười với cậu thường ngày. Thụy Bích đến không thể lên tiếng được.

" Ngươi vẫn là không thể...!"

Chờ đợi không có câu trả lời, dưới ánh mắt lạnh lùng của Thiên Vũ cậu nhìn ra sự thất vọng và buông xui, đôi tay đang ôm Thụy Bích như muống buông ra thì tim cậu đập dồn dập. Nhị hoàng tử muốn bỏ rơi cậu sao? Nghĩ như vậy nỗi sợ hãi trong lòng Thụy Bích so với cái sợ vừa rồi càng lớn hơn rất nhiều, cậu còn muốn ngu ngốc như vậy đến bao giờ chứ. Chồm người hôn nhẹ chạm lên môi hắn, cậu nức nỡ: " Thụy nhi thích người, thích người mà."

" Thụy nhi?"

" Dù nhị hoàng tử là người thế nào đi nữa Thụy nhi vẫn thích người mà, nên...nên xin người đừng ghét Thụy nhi...hức...đừng ghét ta."

" Thụy nhi!" Thiên Vũ nâng lên mặt Thụy Bích hôn xuống đôi môi đang mập mờ những lời yêu thương. Hắn biết rõ sẽ làm cậu khóc nhưng hắn không chỉ muốn riếng mình mà cả Thụy Bích cũng phải biết, cậu là của hắn. Sau đó Thụy Bích còn thút thít một hồi, hắn lại xoa đầu cậu: " Được rồi đừng khóc nữa, ngươi vẫn còn chưa ăn gì đấy."

Vừa mếu máo đó nhưng nghe Thiên Vũ nói Thụy Bích lập tức quên mất mấy việc xấu hổ hay sợ hãi vừa rồi mà sờ cái bụng trống không của mình: " Thụy nhi muốn ăn bánh hoa đào."

" Chỉ sau khi ngươi đã dùng cơm thôi."

" Vâng."

Thiên Vũ ngồi dậy xoa đầu cậu: " Tĩnh Thất đang ở bên ngoài, Thụy nhi tự nói với hắn đi."

" Hì...!" Thụy Bích bật dậy vén lên tấm màng cửa bên hông xe, lập tức một vùng cỏ xanh ngác hiện ra trước mắt, đúng thật mình đã ra khỏi cung rồi. Thụy Bích thích thú thò đầu ra ngoài, cơn gió thổi ngang làm bay loạn mái tóc, cảm giác thật dể chịu. Nhận ra Tĩnh Thất đang cưỡi ngựa phía trước cậu hít một hơi rồi gọi to: " Đại ca!"

" Thụy Bích?"