Sống Lại Trong Mắt Chỉ Còn Có Ngươi

Chương 12



" Thụy Bích."

" Đại ca, chúng ta....!"

" Đệ làm gì vậy, chồm người ra ngoài nguy hiểm lắm biết không?" Tĩnh Thất tiến ngựa lại gần phòng Thụy Bích ngã.

Tĩnh Thất lớn tiếng nhưng đều là lo lắng cho cậu, Thụy Bích vui vẻ cười tươi: " Huynh đừng lo, nhị hoàng tử cũng ở đây mà nên đệ không sao đâu."

" Đừng làm loạn nữa, mau vào trong đi."

" Đại ca, chúng ta dừng lại dùng bửa đi. Huynh xem bên ngoài đồng cỏ xinh đẹp như vậy, nếu đệ ở mãi trong này sẽ chán chết đó."

Nghe Thụy Bích nói Tĩnh Thất liếc mắt vào trong: " Ý nhị hoàng tử thế nào?"

" Thiên Vũ ca đã cho phép rồi, huynh đừng lo."

" Được rồi!" Tĩnh Thất hướng phía trước gọi to: " Tất cả ngừng lại."

Xe ngựa vừa dừng Thụy Bích lập tức chạy ra ngoài, Minh Tô đã đợi dìu cậu xuống. Vừa bước chân xuống đã mở ra một vùng trời xanh ngát của thiên nhiên, đây là lần đầu tiên Thụy Bích được nhìn thấy, cậu cởi luôn đôi hài đang mang để chân trần chạy vụt trên cỏ: " Đẹp quá, thích quá."

" Thụy Bích công tử, người xem chừng ngã." Cả ngày phải xem chừng Thụy Bích, Minh Tô không biết khi nào thì mình mất đi cái mạng nhỏ nếu cậu vô ý bị thương đây.

" Minh Tô tỷ tỷ, lại đây đi."

" Ngươi đi chân trần như vậy rất dể bị thương, mang hài vào đi."

" Ha ha ha!"

Thiên Vũ chậm rãi từ xe bước ra, Thụy Bích thông thường ngoài Tần Di cung của hắn sẽ không ra ngoài cũng không thích ra, không ngờ chỉ vừa xuất cung đã hoạt bát như vậy: " Tĩnh Thất, thế nào rồi?"

" Thần đã cho người canh phòng xung quanh, cũng xem xét tình hình bốn phía ngoài một đám người mai phục phía trước thần đã dọn dẹp qua thì không có gì khả nghi, người cứ an tâm để đệ ấy tự do chạy nhảy."

" Có điều tra được là người của ai?"

" Không phải người của Quỳnh Tư cung, hình như cũng không phải người Vương Lân, thần đã để lại vài tên sống sót áp giải về hoàng thành chờ người xét sau."

Thiên Vũ hai tay chấp phía sau ngẫn cao đầu: " Ta cũng không nghĩ Ninh Huệ sẽ làm việc sơ xuất như vậy, cho rằng chỉ vài tên sát thủ liền có thể lấy mạng bản hoàng tử. Nhóm người này tuy không đáng là gì nhưng phải khiến chúng khai ra kẻ đứng sau là ai."

" Vâng."

" Còn nữa, bảo Minh Tô chuẩn bị một ít bánh hoa đào. Tiểu đệ ngươi muốn ăn sau khi đã dùng bửa đấy."

"....!"

Thụy Bích trên người bận y phục tím nhạt nhã nhặn, từng tầng lớp bồng bền theo mỗi một bước chân chạy nhảy trên cỏ của cậu mà phất phơ trong gió. Giữa một vùng trời xanh mộc lên một bông hoa xinh xắn cùng tiếng cười trong vắt khiến các tướng sĩ ngẫn người mà nhìn ngắm, nhị hoàng tử lại luôn ở gần đó khiến ai náy cũng chỉ dám thưởng thức chứ không dám mở lời khen ngợi: " Thiên Vũ ca, người qua đây xem đi, bên kia có thể nhìn thấy hồ nước kìa."

" Thụy nhi, đừng chạy xa quá."

" Bên kia nữa....rộng thật...!"

" Thụy nhi."

" Trên một cánh đồng cỏ lại có một hồ nước, thật là....đẹp! A" Thụy Bích Vừa chạy đến bên bờ hồ thì giật mình ngạc nhiên, cậu lập tức quay người nói to để Thiên Vũ đang đi sau mình nghe thấy: " Thiên Vũ ca đừng có lại đây."

Trông điệu bộ thất thần với lời nói mập mờ của tiểu bảo bối không chừng là có việc gì: " Thụy nhi làm sao?" Tĩnh Thất hắn không phải nói đã kiểm tra xung quanh rồi sao? Tốc độ hắn lại thêm nhanh tiến tới.

" A...đã nói người đừng có....tới."

Thiên Vũ kéo Thụy Bích về phía sau mình, lia mắt nhìn về hồ nước. Hắn thay vì ngạc nhiên lập tức quay đi như Thụy Bích thì lạnh lùng nhìn thân ảnh nhỏ trong hồ, thiếu niên có nước da trắng như bông tuyết, trên đôi má bầu bĩnh hiện một tầng hồng đáng e thẹn cúi người vùi mình vào nước đẹp tựa tiểu tinh linh không nên hiện hửu trên đời.

Thụy Bích kéo kéo tay áo Thiên Vũ xấu hổ: " Không phải đã nói người đừng tới rồi." cậu lại vừa che mắt vừa quay sang thiếu niên: " Thật xin lỗi!"

Thiếu Niên từ đầu đến cúi chỉ im lặng nghe Thụy Bích nói mới mấp mấy đôi môi nhỏ hồng anh: " Các người....quay lại trước đi."

" A....xin lỗi...Thiên Vũ ca, chúng ta...."

" Ngươi là ai?"

" Thiên Vũ ca?"

Thiên Vũ lạnh lùng nhìn người phía trong hồ, hắn không tin với năng lực của Tĩnh Thất lại không thể phát hiện xung quanh có người lạ: " Nếu không trả lời ta lập tức giết chết ngươi."

Thiếu niên phòng má không vui, cố làm ra vẻ tức giận lại càng khiến bản thân thêm trông đáng yêu hơn: " Ngươi đúng là không biết lý lẽ, rõ các ngươi đến lén nhìn ta tắm còn muốn giết ta?"

" Chúng ta không phải cố ý, thành thật xin lỗi."

" Ngươi không có lỗi, là hắn!" Thiếu niên chỉ vào Thiên Vũ: " Hắn sai còn muốn giết ta nữa."

" Ngươi...!" Một trận gió đột nhiên thổi mạnh qua kỳ lạ khiến mắt người đau rát, Thiên Vũ xoay người che lại mắt Thụy Bích, chỉ trong một thoáng bên cạnh hắn đã xuất hiện thêm một người.

Cơn gió vừa dức thiếu niên nháy mắt bên dưới hồ bấy giờ lại được bọc trong tấm lụa trắng nằm vỏn vẹn trong tay kẻ vừa đến: " Phi nhi."

" ân!"

Thình lình xuất hiện một người vô cùng anh tuấn, Thụy Bích càng thêm ngạc nhiên hắn đến từ đâu chỉ trong tích tắc. Không có thời gian suy nghĩ nhiều như vậy cậu đã tái xanh mặt khi Thiên Vũ đột nhiên khụy gối ôm lấy lòng ngực: " Thiên....Thiên vũ ca người làm sao vậy?"

" Ta.....không...!" Thiên Vũ cố trả lời để Thụy Bích không lo lắng nhưng thốt ra cũng là hai chữ rồi im bật, lòng ngực đau nhói như muốn vỡ tung ra, không thể hít thờ bình thường. Hai chân mày hắn nhăn lại, mồ hôi cũng bắt đầu vã ra. Đám quân lính và Tĩnh Thất cũng không có chút động tĩnh gì, giống như chúng không thể nhìn thấy những gì đang diễn ra bên này. Đây thật ra là việc gì?

Thụy Bích run lên: " Người không sao chứ, đừng làm Thụy Bích sợ." tay cậu loạn lên, nữa muốn đỡ hắn nữa sợ chậm vào sẽ làm hắn đau.

Thiếu Niên trên tay người kia nhìn Thụy Bích sắp khóc đến nơi thì không đánh lòng, cái tức giận vừa rồi cũng biến mất: " Hoàng thượng, ngừng lại đi."

" Chỉ là một cái hồ nước ngươi lại nhất định không cho ta tới gần, thì ra muốn ngâm mình như vậy? Cũng không phải chưa từng thấy qua Phi nhi tắm đi." hắn không để tâm giúp thiếu niên bận y phục.

" Hoàng thượng!"

" Bọn chúng muốn gây hại ngươi, nếu không muốn chúng chết khó coi hơn thì đừng cầu xin cho chúng."

" Không có, chỉ là vô tình gặp thôi. Ngừng tay đi nếu không sẽ chết người đó."

Kẻ được thiếu niên gọi là hoàng thượng rõ vẻ không vui: " Điều quan trọng bọn chúng nhìn thấy ngươi không bận y phục."

" Ân...!....cái đó...cũng là nam nhân...sao có thể trách người ta chứ."

" Ta chỉ muốn lập tức giết chết bọn chúng."

" Không được, người còn không ngừng tay Phi nhi sẽ giận người." Cậu chu môi.

Hắn không có ý ngừng lại nhưng mỗi lần như vậy nghĩ lại đều sẽ bị vật nhỏ bỏ mặt mấy ngày không quan tâm tới: " Hừ....được rồi. Ngoài ngươi cũng không có ai dám ra lệnh cho ta!"

Thiên Vũ lúc này cảm thấy dể chịu hơn, hắn đứng thẳng dậy an ủi Thụy Bích đã muốn tái mét: " Đừng lo Thụy nhi, ta không sao."

" Không sao rồi?"

" Ngoan, đừng khóc."

" Ư...hức...Thiên Vũ ca!"

Tiểu bảo bối lao vào lòng hắn nức nở, xoa đầu trấn an cậu hắn quay sang hai người kia: " Người Ân Ly?"

" Khá khen cho ngươi, đau đơn như vậy nữa tiếng than cũng không có, lập tức nhận ra ta là người Ân Ly. Rất hiếm thấy!"

Thiên Vũ cười nữa môi, sống lại một đời có nhiều thay đổi đến vậy. Ngày trước hắn từng đến qua mà chưa từng gặp được, Ân Ly quốc đế quốc hùng mạnh nhất thâu tóm hết thảy quyền lực bởi sức mạnh bí ẩn của người mang dòng máu vân ấn. Nếu có thể cạnh tranh chỉ có Thanh Yên quốc có khả năng sử dụng Linh pháp, nhưng quốc gia này quy ẩn đã lâu, không tranh chấp quyền lợi bên ngoài, cũng vì vậy Ân Ly trở thành đại cường quốc, khó trách Tĩnh Thất không thể phát hiện sự hiện diện của họ: " Thật không ngờ có thể gặp hoàng đế Ân Ly ở đây. Vậy người đang làm gì ở Vương Lân quốc vậy Kỳ Nguyên hoàng đế?" Nếu hắn đoán không lầm, người này chính là hoàng đế bấy giờ của Ân Ly, mang trong mình sức mạnh Vân Ân đáng sợ có thể hủy đi nhân thế trong lời đồn.